Tĩnh Vương vội vã bước vào tẩm điện của Hoàng đế.
Hoàng đế vẫn hôn mê chưa tỉnh. Vân thị cầm khăn, dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho ông ta. Nghe thấy tiếng bước chân, bà ngước lên đối diện với đôi mắt đè nén phẫn nộ và hoài nghi của Tĩnh Vương. Bà từ tốn đứng dậy, bình tĩnh hỏi: “Đã giờ này rồi, sao Tĩnh Vương gia lại cố ý tới đây?”
Tĩnh Vương không để ý đến bà, chỉ sai thần y và thái y do ông dẫn đến tiến lên, tỉ mỉ kiểm tra tình trạng của Hoàng đế.
Vân thị không lên tiếng, lạnh lùng nhìn mấy người kia, mặt chẳng mảy may biến sắc.
Một khắc sau, vị thần y kia và mấy thái y trao đổi ý kiến, bẩm báo với Tĩnh Vương: “Tình trạng của bệ hạ không khá hơn hôm qua là bao, vẫn chưa chuyển biến tốt.”
Giọng lão có hơi chần chờ. Bọn họ đã cho Hoàng đế dùng thuốc kết hợp với thi châm vài ngày, nhưng hình như Hoàng đế vẫn không khá lên. Theo lý thuyết, tuy ông trúng độc rất nặng nhưng cũng không đến nỗi này.
Sắc mặt Tĩnh Vương càng khó coi.
Ôn Doanh và Lăng Kỳ Yến cùng đi vào. Sau khi nghe xong, Ôn Doanh đột nhiên hỏi cung nhân trong tẩm điện: “Trong lư hương kia đang dùng hương gì?”
“Bẩm, bẩm điện hạ, chỉ là hương liệu bình thường trong cung…” Cung nhân bị hắn điểm tên thấp thỏm trả lời.
Ôn Doanh bước qua, tự tay mở nắp lư hương, sai người: “Lấy nước kiềm đến đây.”
Thấy nước kiềm dần trở nên đỏ tươi, đám người ở đây đều vô cùng kinh ngạc.
Con ngươi Lăng Kỳ Yến co rụt lại, y đảo mắt nhìn về phía Vân thị, lại thấy bà vẫn rất điềm tĩnh, dường như hết thảy những gì xảy ra trước mắt đều không liên quan đến bà.
Sắc mặt Tĩnh Vương thoáng chốc xanh mét, lạnh lùng chất vấn: “Tại sao lại như thế?! Vì sao hương liệu bên trong lư hương này lại có độc?!”
Đám cung nhân hầu hạ trong tẩm điện và thái y quỳ trên mặt đất, không dám đáp.
Ai mà ngờ, sau khi chuyện Ngu Chiêu viện hạ độc Hoàng đế bị bại lộ, hương liệu trong lư hương lại bị người khác trộn độc vào!
Đừng nói là bọn họ, e rằng chính Tĩnh Vương cũng không ngờ lại có kẻ dám to gan lớn mật như thế, tùy ý xằng bậy, làm chuyện đó lần thứ hai ngay dưới mí mắt của mọi người.
Cũng vì chẳng có ai dùng nước kiềm thử độc hằng ngày, cho nên người khác mới có cơ hội lợi dụng.
Ánh mắt sắc bén của Tĩnh Vương chuyển sang Vân thị, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Thục phi nương nương, thái giám Vương Đức này là người bên cạnh ngươi sao?”
Vương Đức khom người tiến lên, quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Vân thị hờ hững liếc hắn một cái, nói: “Đúng vậy.”
“Hắn nói ngươi từng qua lại nhiều lần với Ngu Chiêu viện, lén lút bàn bạc, cũng từng nhìn thấy ngươi đụng vào lư hương này, ngươi thừa nhận không?”
Vân thị giương mắt, ánh mắt bình tĩnh xẹt qua Lăng Kỳ Yến, rồi đảo qua Ôn Doanh, cuối cùng rơi xuống khoảng không, khẽ lên tiếng: “Thừa nhận.”
Phút chốc, không khí trong chính điện như đông cứng lại, tất cả mọi người đều dừng thở.
Tĩnh Vương không nén giận được nữa, cao giọng: “Cho nên ngươi cũng góp phần trong việc mưu hại bệ hạ sao?! Thời gian qua bệ hạ dùng thuốc giải nhưng vẫn không thấy khá hơn, là bởi vì ngươi vẫn còn đang hạ độc ông ấy?!”
Vẻ mặt Vân thị lạnh nhạt hơn: “Đúng vậy.”
Tĩnh Vương giận không thể tả: “Bệ hạ tốt với ngươi như vậy, vì sao ngươi phải lấy oán trả ơn, mưu hại bệ hạ?!”
“Lấy oán báo ơn?” Vân thị liếc Tĩnh Vương một cái, nói giọng mỉa mai khinh bỉ, “Tĩnh Vương gia nói sao thì là vậy.”
“Ngươi không lấy oán trả ơn thì là cái gì?! Bệ hạ không truy cứu chuyện ngươi từng làm chuyện khi quân, nạp ngươi vào cung, phong phi cho ngươi, không hề phòng bị với ngươi, ngươi lại thừa cơ hạ độc hại chết ông ấy. Ngươi là loại đàn bà có tâm địa độc ác như bò cạp, đã đến giờ này rồi mà vẫn không biết ăn năn!”
“Ta không cần phải ăn năn, là do hắn thiếu nợ ta, thiếu nợ Vân gia. Ta chỉ hơi tiếc nuối, các ngươi phát hiện ra sớm quá, chậm thêm chút nữa, mạng của bệ hạ sẽ đứt hoàn toàn.”
“Ngươi dám!”
Vân thị hờ hững nhắm mắt, không để ý đến ông ta.
Tiếp đó, dù Tĩnh Vương thẩm vấn như thế nào, Vân thị vẫn không chịu mở miệng. Cuối cùng, Ôn Doanh hạ lệnh, sai người giam giữ bà trước, tạm gác lại chờ giải quyết sau.
Vân thị bị Cấm Vệ Quân giải đi. Lăng Kỳ Yến nhìn bóng lưng thẳng tắp của bà bước từng bước vào bóng đêm, giống như khi trời chạng vạng, bà bước vào trong tẩm điện này.
Lăng Kỳ Yến ngẩn ngơ một chốc, sau đó dời ánh mắt sang chỗ khác.
Giờ Sửu canh ba.
Cửa cung điện dày nặng được đẩy ra từ bên ngoài, trong đại điện đen kịt không đốt đèn. Vân thị tùy ý ngồi trên ghế kê chân, miệng ngâm nga một bài hát lạc điệu, đứt quãng, thê lương.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà cũng không thèm ngẩng đầu.
Ôn Doanh dừng lại, không đến gần, trong tay thái giám phía sau hắn đang nâng tấm lụa trắng dài ba thước.
Thái giám cúi đầu, thấp giọng nhắc nhở Vân thị: “Nương nương, Thái tử điện hạ tới tiễn ngài đoạn đường cuối cùng.”
Sau khi ngâm nga xong, Vân thị mới từ từ ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Ôn Doanh: “Sao không phải là con ruột của ta đến tiễn?”
“Y ngủ rồi.” Ôn Doanh lạnh lùng bảo.
“Điện hạ chưa thẩm vấn đã muốn đưa ta lên đường sớm vậy sao? Điện hạ làm vậy biết ăn nói sao với Tĩnh Vương gia? Hay là điện hạ đã biết ta làm gì, lý do ta làm vậy rồi ư?”
“Bà đã làm gì, cô không cần biết.”
Vân thị hờ hững: “Thật không? Nhưng ta lại hơi tò mò với chuyện điện hạ làm. Thái tử điện hạ, ta có thể hỏi ngươi vài câu được không?”
Ôn Doanh lạnh lùng nhìn bà một hồi, sau đó sai người bên cạnh: “Lui ra đi.”
Thái giám đặt khay xuống, khom người đi ra ngoài điện, giúp bọn họ đóng cửa điện lại.
Vân thị ngồi thẳng lưng, nghiêm túc suy nghĩ, hỏi: “Vương Đức kia là người điện hạ cài bên người ta à?”
Ôn Doanh không đáp, nhưng Vân thị đã biết được đáp án.
Bà nhẹ nhàng nở nụ cười: “Quả nhiên là thế, điện hạ vốn đã sắp xếp xong xuôi từ lâu…”
Khẽ thở ra một làn khói trắng, bà cất giọng chậm rãi: “Ngu Chiêu viện nói, lúc sinh con, cô ấy bị Hoàng hậu tính kế làm cho khó sinh. Hạ nhân hầu hạ cô ấy đi mời thái y nhưng không mời được. Người ở Thái y viện mượn cớ nói thân thể Thái hậu không khoẻ, đám thái y bận thay phiên nhau tới cung Ninh Thọ. Cô ấy không cầu cứu được, sau đó có một lão thái giám hiểu chút y thuật đi vào cung của cô, may mắn cứu được cô một mạng. Về sau lão thái giám kia được cô giữ lại bên cạnh, thành tâm phúc của cô.”
“Sau khi ta vào cung, thật ra là cô ấy chủ động tới lấy lòng ta, làm tỷ muội với ta. Suy nghĩ của cô ấy cũng đơn giản, đa số mọi kiến nghị đều do lão thái giám bày ra cho cô, bao gồm cả việc đưa loại thuốc độc này cho ta. Thật ra người cô căm hận là Hoàng hậu, cô ấy cho rằng ta giống cô ấy, tất nhiên sẽ dùng thứ độc kia để đối phó Hoàng hậu, nhưng ta lại dùng lên người Hoàng đế.”
“Cô ta rất ngốc, lúc đầu khi nghe lão thái giám kia nói xong liền tiếp cận ta, muốn mượn tay của ta đối phó Hoàng hậu. Sau đó lại bị ta dụ dỗ đến nỗi luôn luôn trung thành với ta. Phát hiện người trúng độc là Hoàng đế, cô ta vẫn giúp ta giấu giếm, đến chết cũng không khai ta ra, khiến cho người khác đều tưởng rằng cô muốn hại chết Hoàng đế.”
Trong mắt Vân thị dường như có thương xót, giấu trong bóng đêm đen kịt không thấy rõ. Bà ta nhìn Ôn Doanh, lại hỏi hắn: “Lão thái giám kia cũng do ngươi sắp xếp cho cô ta, đúng không?”
“Thái tử điện hạ thật sự rất giỏi tính kế, suy nghĩ của cô ấy, suy nghĩ của ta đều bị ngươi kiểm soát. Ngươi cho rằng ta muốn báo thù, cho rằng ta sẽ đồng ý lời đề nghị tiến cung của ngươi, cho rằng chỉ cần có cơ hội, ta sẽ khiến cho Hoàng đế phải chết. Tất cả những thứ này đều nằm trong mưu tính của ngươi hết, đúng không?”
“Bọn ta có thể hạ độc Hoàng đế thuận lợi như vậy, không bị ai phát hiện, là do điện hạ âm thầm trợ giúp sau lưng đúng chứ?”
“Nếu như thế, vì sao ngươi phải để Vương Đức kia vạch trần ta ngay trong hôm nay? Vì sao không dứt khoát chờ đến khi Hoàng đế chết, ngươi thuận lý thành chương kế thừa ngôi vị Hoàng đế? Chắc hẳn việc Tĩnh Vương đột nhiên dẫn thần y dân gian tới biệt cung cũng là do ngươi ngầm đồng ý. Ngươi muốn cho người khác biết Hoàng đế trúng độc, ngươi mượn tay bọn ta hạ độc hắn rồi lại giữ mạng cho hắn, chẳng lẽ ngươi còn nhớ đến tình cha con với hắn sao? Cũng đúng, quả thật hắn đối xử với đứa con nửa đường nhặt về là ngươi rất tốt, nếu ngươi giết hắn, e là ông trời không khoanh tay đứng nhìn được.”
Vân thị nói xong lại cười, trong lời nói chứa đầy sự khinh thường và châm chọc.
Cuối cùng Ôn Doanh cũng mở miệng, bình tĩnh trả lời vấn đề cuối cùng của bà: “Bởi vì người ấy cảm thấy, hành thích vua giết cha là không tốt.”
“Người ấy” ở đây là chỉ ai, không cần nói cũng biết.
Vân thị sững sờ, bỗng dưng cất tiếng cười to: “… Thì ra là thế, không ngờ đấy, Thái tử điện hạ làm ta phải nhìn ngươi bằng cặp mắt khác xưa. Đứa con trai kia của ta có tài đức gì mà được Thái tử điện hạ yêu thương như thế?”
Bà giương mắt, trong đôi mắt tràn đầy sự mỉa mai, nhìn Ôn Doanh: “Lúc trước ta vẫn không dám chắc chắn, Thái tử điện hạ sắp xếp cho ta tiến cung, cho ta phương pháp mang thai bí truyền, không đơn giản chỉ là mượn tay của ta đối phó Hoàng đế, ngươi còn muốn có một đứa em trai chung với nó, đúng không? Mỗi một chuyện, từ lúc bắt đầu đều đã nằm trong tầm kiểm soát của ngươi.”
“Cô không bảo bà hại Lục hoàng tử.” Ôn Doanh lạnh lùng nhắc nhở bà.
Vân thị cười giễu, nói: “Hại thì sao? Để Thẩm Như Ngọc tận mắt nhìn thấy ba đứa con trai của ả tàn sát lẫn nhau, không còn gì thoải mái hơn.”
Nếu bàn về phỏng đoán suy nghĩ của người khác, bà cũng không kém cạnh. Lăng Kỳ Ngụ kia như kẻ điên hấp hối giãy giụa sẽ làm ra hành động gì, đều bị bà tính được hết.
“Muốn trách thì trách Lục hoàng tử xấu số, làm con của Thẩm Như Ngọc.”
Bà nói xong lại khẽ lắc đầu, mỉm cười, nói: “Dù cho ta không hại Lục hoàng tử, điện hạ sẽ chịu giữ mạng cho ta sao? Không hề, từ cái ngày ta tiến cung, kết quả đã được quyết là phải như thế này rồi.”
“Huống chi, điện hạ cũng hận ta. Ta tráo đổi ngươi với con trai ta, khiến ngươi khổ cực hai mươi năm, sao ngươi có thể không hận đầu sỏ gây tội là ta chứ? Ngươi không nỡ đụng vào nó, đương nhiên chỉ có thể trả thù ta. Từ lúc bắt đầu, ngươi đã không muốn cho ta sống rồi.”
Ôn Doanh không phủ nhận, giọng nói lạnh nhạt vô cùng điềm tĩnh: “Kỳ Ngộ không cần mẫu thân, có bọn ta là đủ rồi.”
Vân thị cười châm chọc: “Nó biết ngươi là người có suy nghĩ u ám như vậy không? Ngươi làm việc này, có từng nói với nó chưa?”
Ôn Doanh lạnh lùng nói: “Từ hơn hai mươi năm trước, chuyện của y đã không còn liên quan tới bà nữa.”
Vân thị giật mình, nhắm mắt lại: “Thôi được, ta vốn cũng không muốn sống thêm, mong điện hạ nhớ rõ lời hôm nay, bảo vệ hai đứa nó cho thật tốt.”
Ôn Doanh ra ngoài điện, cửa điện phía sau từ từ khép lại, che khuất hình bóng thon gầy đang treo trên xà ngang.
Cơn mưa đêm xuân dính nhớp che khuất bầu trời. Lăng Kỳ Yến che dù, đứng dưới bậc thềm, im lặng giương mắt nhìn về phía hắn.
Sau một hồi đối mặt, Lăng Kỳ Yến bước từng bước lên phía trước, hầu kết khẽ trượt: “Bà ấy chết rồi?”
Đôi con ngươi tối tăm kia nhìn lại y: “Ừm.”
Trong mắt Lăng Kỳ Yến thoáng qua vẻ mờ mịt, sau đó y nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh: “… À.”
Ôn Doanh đi qua dắt lấy tay y: “Đi thôi.”
Bọn họ che chung một chiếc dù, sóng vai nhau trở về.
Lăng Kỳ Yến nghiêng đầu, nhỏ giọng nói bên tai Ôn Doanh: “Ngươi đã làm gì, ta đoán được hết.”
“Ta biết.”
“… Sao trước đây ngươi cứ gạt ta thế? Bởi vì bà ấy là mẹ hờ của ta, ngươi sợ ta biết rồi sẽ không vui sao?”
Không đợi Ôn Doanh nói, Lăng Kỳ Yến đã nói trước: “Tú tài ngốc, dù bà có là ai, ta cũng đứng về phía ngươi, sau này ngươi không được như thế nữa.”
Một lát sau, Ôn Doanh khẽ gật đầu: “Được.”
Lăng Kỳ Yến yên tâm, chớp chớp hàng mi dính bụi mưa: “Nhưng ta hơi hiếu kỳ, rốt cuộc vì sao bà ấy lại hận Hoàng đế như thế?”
“Điên rồi.”
“Điên rồi?”
Ôn Doanh cất giọng trầm thấp: “Năm ấy bà bị những tên cướp núi kia bắt đi, đã sinh ra bốn năm đứa con, không một đứa nào còn sống. Mỗi một đứa đều bị bà tự tay bóp cổ chết.”
Tim Lăng Kỳ Yến run lên: “… Thật ư? Hoàng đế biết không?”
“Không biết.”
Có lẽ Tĩnh Vương và Trưởng Công chúa biết, nhưng sau khi Hoàng đế đã có ý muốn nạp Vân thị vào cung, dù có biết cũng không thể mang đi nói cho Hoàng đế nghe.
Bọn họ đều không ngờ được, từ đầu tới cuối, Vân thị vẫn là người phụ nữ điên loạn ở cung Hưng Khánh ngày ấy. Sống một cuộc sống không giống người hai mươi năm, bà đã bị hành hạ đến nỗi mất trí từ lâu. Bà cố gắng kìm nén che giấu những oán hận thù hằn kia, chỉ có thể ph.át tiết lên Hoàng đế, người đã làm cho bà cửa nát nhà tan.
Là Ôn Doanh đoán được suy nghĩ của bà, lợi dụng bà.
“Bà ấy bắt đầu hạ độc Hoàng đế từ khi nào?”
“Sau khi sinh Kỳ Ngộ, bà đưa nó tới cung Ninh Thọ, bắt đầu bỏ thuốc vào trong tẩm điện của chính mình, tiếp đó đến biệt cung càng bỏ nhiều thuốc hơn.”
Lăng Kỳ Yến không hỏi nữa, trong lòng y thấy hơi khó chịu, nhưng không nói ra.
Ôn Doanh nắm chặt lấy tay y.
Trở lại tẩm điện, Lăng Kỳ Yến liếc mắt nhìn thời gian trên đồng hồ báo giờ, đã sắp tới giờ Dần.
Ôn Doanh sai người hầu hạ rửa mặt thay quần áo. Lăng Kỳ Yến ngồi xếp bằng trên giường, ánh mắt dõi theo hắn: “Lúc nãy ngươi cố ý chờ ta ngủ rồi mới đi, có phải ngươi không muốn ta biết ngươi tới tiễn bà ấy không? Ta biết rồi thì thôi đi, ngày mai Tĩnh Vương hỏi chuyện này, ngươi định giải thích thế nào với ông ấy?”
Ôn Doanh đi về bên giường, ngồi xuống, dùng ngón tay vuốt đi giọt nước bám lên lọn tóc dài hơi xoăn của y, thản nhiên bảo: “Chuyện ngày mai, để mai tính.”
Lăng Kỳ Yến nhắc nhở hắn: “Chắc chắn Tĩnh Vương sẽ tới gây phiền cho ngươi.”
Vân thị còn chưa giải thích rõ ràng, cứ thế mà treo người lên lụa trắng, vị Tĩnh Vương kia vốn đã nghi ngờ Ôn Doanh, chưa chắc đã có thể lừa gạt đối phó với ông.
Nhưng Ôn Doanh không thèm để ý tới chuyện này, Lăng Kỳ Yến cũng không muốn nói nhiều.
Ôn Doanh khẽ giọng: “Khuya rồi, ngủ thôi.”
Lăng Kỳ Yến không nhúc nhích, chỉ hơi nghiêng người về phía trước, giơ tay choàng qua cổ Ôn Doanh, gục lên bả vai hắn, thấp giọng: “Tú tài nghèo, đúng là ta thấy hơi khó chịu.”
“… Cũng không phải là ta đau buồn, chỉ là thấy tội nghiệp bà ấy một xíu. Nhưng bà ấy hại chết Tiểu Lục, chết cũng không oan.”
Ôn Doanh khẽ vu.ốt ve lưng y: “Đừng nghĩ nữa.”
Được Ôn Doanh ôm nằm xuống, Lăng Kỳ Yến vẫn không buồn ngủ, kề sát vào tai Ôn Doanh, có hơi chần chừ, nói: “Ta cảm thấy, tuy bà ấy hận Hoàng đế, muốn giết ông ta, nhưng thật ra vẫn còn chút tình nghĩa với ông ta. Chắc chắn bản thân bà cũng rất mâu thuẫn.”
“Nếu bà thật sự chẳng còn chút tình cảm gì với Hoàng đế, thì dù cho sinh Kỳ Ngộ vì muốn tranh sủng đi nữa cũng sẽ không quan tâm nó đâu, có thể sẽ dùng cách mà bà giết những đứa con mình sinh cho đám cướp kia, lén lút g,iết chết nó. Bà lại không muốn để Kỳ Ngộ trúng độc nên cố ý đưa nó sang cung Ninh Thọ cho Thái hậu nuôi. Bà điên loạn như thế rồi, nếu không phải vì còn tình cảm với Hoàng đế, tại sao lại muốn sinh con cho ông ta.”
Ôn Doanh nói: “… Có lẽ.”
Trước khi chết Vân thị có nói, muốn hắn phải che chở cho hai đứa con bà.
Mà bài hát bà ngâm nga lúc ấy, hắn từng nghe bà đàn cho Hoàng đế nghe.
Nhưng nói những thứ này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Ôn Doanh ôm chặt Lăng Kỳ Yến, không muốn nhắc nhở y rằng, bây giờ y cũng hiểu được chuyện tình yêu rồi.
Lăng Kỳ Yến không nói thêm nữa, nhắm mắt lại, cuối cùng nói một câu: “Hậu sự của bà ấy, để ta làm đi, dù sao cũng phải tìm một chỗ mà an táng.”
Hết chương 92.