Hôm sau, phó soái Trương Thương xuất binh đánh tan quân chạy trốn của Ba Lâm Đốn, tin đại quân thành công hạ thành Phong Nhật cũng được báo về.
Vì Lưu Vương bị thương nặng không dậy nổi, các binh sĩ vẫn dừng chân đóng quân ở khe núi.
Trong quân, ngày nào các tướng sĩ cũng nhìn thấy quân y đi ra đi vào lều chủ soái, mặt ai nấy cũng sa sầm uể oải phát sợ nên vô cùng thấp thỏm bất an.
Việc tiến đánh Ba Lâm Đốn là do Lưu Vương cố chấp cãi triều đình mà tiến hành, bệ hạ cũng nhắm một mắt mở một mắt nên mới có thể làm. Nay Lưu Vương đột nhiên trọng thương, bọn họ không dám quyết định xem có đánh tiếp hay không.
Nếu Vương gia gặp chuyện gì không may, chiến sự bị bỏ dở giữa chừng, thứ chờ đợi bọn họ không phải là khen ngợi mà là trách cứ của triều đình và lửa giận của bệ hạ.
Đương nhiên là đa số không ai muốn thế.
Lăng Kỳ Yến ra khỏi lều, Khương Nhung đang chờ cầu kiến ở bên ngoài.
“Điện hạ bị thương nặng chưa tỉnh, thôi ngươi cứ về trước đi.”
Hình như Khương Nhung không tin: “Thật sao?”
Lăng Kỳ Yến vẫn bình tĩnh gật đầu: “Ừ, e là điện hạ không thể tỉnh ngay được, ngươi đừng chờ.”
Nếu Lăng Kỳ Yến đã kiên quyết như thế, Khương Nhung cũng biết thức thời mà không vạch trần, chỉ bảo: “Nay đã hạ được thành Phong Nhật, triều đình Ba Lâm Đốn đại loạn, nếu đánh vào thủ đô của bọn chúng ắt hẳn sẽ không tốn nhiều sức, cũng không cần tộc Thứ Liệt tiếp viện nữa. Mai ta sẽ dẫn binh về, phiền Ôn tiên sinh cảm ơn điện hạ giúp ta, cảm ơn điện hạ đã cho tộc Thứ Liệt có cơ hội lập công, người của tộc Thứ Liệt vô cùng cảm kích.”
Lăng Kỳ Yến cũng đáp lại: “Không cần cảm ơn đâu, nếu không có viện quân đến kịp thời của Thứ Liệt thì khó mà đoán được chiến sự sẽ trở nên thế nào. Dù quân Đại Thành thắng, nhưng e là thắng chẳng dễ dàng. Tộc Thứ Liệt lập được công đầu trong chiến dịch này, đợi tới khi điện hạ tỉnh lại, chắc chắn sẽ đòi phần thưởng từ bệ hạ và triều đình về cho các ngươi.”
Khương Nhung lại tạ ơn thêm lần nữa.
Lăng Kỳ Yến không nói thêm gì, định trở vào lều, lúc xoay người, Khương Nhung chợt gọi y lại, hỏi: “Ôn tiên sinh, đợi sau này ngài và điện hạ về triều, liệu ngài có còn giống như hôm nay, dùng giọng điệu của điện hạ để nói thay ngài ấy không?”
Lăng Kỳ Yến nhướng mày: “Đương nhiên.”
Ánh mắt của y vô cùng tự tin.
Ánh mắt của Khương Nhung khựng lại: “Được, đợi sau này nếu có cơ hội, ta sẽ vào kinh bái kiến ngài và điện hạ.”
Lăng Kỳ Yến cong khóe môi, đi vào trong lều.
Ôn Doanh bị thương hôn mê bất tỉnh trong truyền thuyết lại đang dựa vào đầu giường, xem tấu mới được đưa tới.
Lăng Kỳ Yến đi sang lấy một quả quýt rồi lột, tách múi, giơ ra với Ôn Doanh: “Há mồm.”
Ôn Doanh nhìn y, không động đậy.
Lăng Kỳ Yến chậc một tiếng, ngậm múi quýt kia, xoay người ghé sát vào, ánh mắt nhìn hắn lộ rõ sự vui vẻ.
Ôn Doanh cũng bình tĩnh nhìn lại y, mở miệng ra, cuốn lấy múi quýt trong miệng y.
Nhìn Ôn Doanh từ từ nhai rồi nuốt xuống, Lăng Kỳ Yến cười hỏi hắn: “Ngọt không?”
“Ừ.”
… Không biết lãng mạn gì cả, nói thêm mấy câu êm tai bộ chết à.
Lăng Kỳ Yến thầm tiếc trong lòng, sao y lại phải lòng cái tên đầu gỗ này cơ chứ.
Ăn hết mấy múi quýt còn lại, lau sạch tay, Lăng Kỳ Yến ngồi xuống cạnh Ôn Doanh, cùng hắn xem báo cáo quân đội trong tay hắn.
Đánh xong trận này, tám vạn binh mã của Ba Lâm Đốn chết mất bốn vạn, nửa còn lại bị bắt, bị thương nặng nề.
Ngày thành Phong Nhật bị chiếm, triều đình Ba Lâm Đốn hoàn toàn hoảng loạn. Hãn vương của bọn chúng có dấu hiệu bỏ thành mà trốn.
Lăng Kỳ Yến tiện thể hỏi luôn: “Bao lâu nữa thì đánh đô thành của chúng?”
“Giải quyết xong chuyện bên này.”
Nghe Ôn Doanh nói giọng chắc chắn như thế, trong lòng biết hắn đã sắp xếp xong mọi việc rồi, Lăng Kỳ Yến không muốn hỏi nhiều, cười hì hì trêu: “Tú tài nghèo, khi nào chúng ta mới về kinh?”
Ôn Doanh liếc y một cái, thờ ơ hỏi: “Muốn về kinh thế à? Không phải hồi trước còn sợ về kinh sẽ chán ư?”
“Chán thì có chán, nhưng thằng chó Lăng Kỳ Ngụ kia sắp tiêu đời rồi. Chuyện vui lớn như thế, ta đâu thể bỏ lỡ.”
Ôn Doanh nhíu mày: “Không được nhắc tới tên gã.”
Lăng Kỳ Yến chọt lên mặt hắn: “Sao ngươi nhỏ mọn thế hả, ta mắng nó thôi mà cũng không được sao? Lần nào cũng thế.”
“Im miệng.”
Im thì im.
Ôn Doanh kéo y vào lòng, véo nhẹ lên eo y: “Chắc cũng sắp rồi, đợi đô thành Ba Lâm Đốn bị tóm là tới lúc về.”
Từ lúc rời kinh đến Tây Bắc đã gần một năm. Từ ban đầu hắn đã không có ý định sẽ ở đây lâu dài.
Ban đêm.
Trên con đường núi tối đen vang lên tiếng vó ngựa rầm rập, quanh núi đột nhiên xuất hiện mấy chục ngọn đuốc, mặt của người bị vây lại trắng bệch, thoáng một cái đã bị tóm.
Tham tướng Tiền Dũng bị lôi tới trước mặt Lăng Kỳ Yến. Y đang ngồi uống trà trên ghế bát tiên, trong tay còn cầm sợi dây xích lúc trước Ôn Doanh dùng để trói y, lơ đễnh lắc qua lắc lại.
Ngày ấy, trong chúng thuộc hạ cố gắng thuyết phục Ôn Doanh đánh thành Phong Nhật trước có cả tên Tiền Dũng này.
Gã không cầm đầu, thậm chí lúc cãi vã gã cũng không nói gì, chỉ khi mấu chốt gã mới chêm lời châm ngòi vào.
Chứng kiến thân binh của mình bị áp giải ở một bên, Tiền Dũng giận tái mặt, lạnh lùng chất vấn Lăng Kỳ Yến: “Ôn tiên sinh đột nhiên giữ lính của ta, lại dẫn ta tới, rốt cuộc là ý gì?”
Lăng Kỳ Yến buông chén trà, xì một tiếng, nói: “Không phải là ta nên hỏi ngươi à? Ngươi lén lút phái người này ra ngoài, là muốn truyền tin tức Vương gia bị thương nặng cho ai nghe?”
Tiền Dũng nhướng mày: “Bản tướng không biết Ôn tiên sinh đang nói cái gì. Chuyện ngươi nói, bản tướng chưa từng làm.”
“Không thừa nhận cũng được.” Lăng Kỳ Yến hờ hững, “Sẽ ép ngươi phải thừa nhận.”
Sắc mặt của Tiền Dũng đột nhiên thay đổi.
Lăng Kỳ Yến vỗ tay, lúc bấy giờ có mấy người tiến lên, đè Tiền Dũng quỳ xuống đất, tròng sợi dây xích kia lên cổ gã.
Tiền Dũng giãy giụa kịch liệt, trừng to đôi mắt ra, phẫn nộ: “Bản tướng là mệnh quan triều đình, võ tướng Tam phẩm, con nít con nôi như ngươi dám sao?”
Gã bị xích sắt tròng lên đầu, vô cùng khó chịu, nhưng lại không siết chết gã.
Lăng Kỳ Yến ngoáy ngoáy lỗ tai: “Ồ.”
Sao lại không dám.
Rút kiếm ra, chĩa mũi kiếm lên mặt Tiền Dũng, Lăng Kỳ Yến nói sâu xa: “Sao ta lại không dám? Lời của ta chính là lời của Lưu Vương điện hạ, tên ăn cây táo rào cây sung như ngươi, để ta thay Vương gia dạy dỗ ngươi. Ngươi dám không phục?”
“Ngươi là cái thá gì! Cáo mượn oai hùm ra vẻ!”
Tiền Dũng phun nhổ, Lăng Kỳ Yến ghét bỏ né ra, lạnh lùng sai người: “Mang nước tiểu ngựa tới, cho Tiền tướng quân tỉnh táo lại.”
Hồi trước dù y lười làm, nhưng mấy chiêu dạy dỗ người khác của nhà quyền quý kia y lại rất am hiểu, chẳng ngại thử nghiệm trên người tên này.
Cuối giờ Hợi.
Lăng Kỳ Yến vặn eo xoay cổ bước về lều chủ soái, đưa lời khai của Tiền Dũng cho Ôn Doanh xem.
Ôn Doanh nhận lấy rồi đặt sang một bên, thấp giọng hỏi: “Chơi chán chưa?”
Lăng Kỳ Yến không vui: “Ta vất vả lắm mới cạy miệng hắn được, sao ngươi không xem thử, còn mắng ta.”
Nếu Ôn Doanh không sai người giục, y còn phải từ từ chơi tên Tiền Dũng kia một lúc nữa, chứ không phải xài hết mấy mánh khóe của đám nội thị trong cung, làm cho Tiền Dũng mới một tiếng đã không chịu nổi, khai ra hết, chán muốn chết.
Ôn Doanh xem lướt qua tờ khai của Tiền Dũng.
Không ngoài dự đoán, người nọ nghe lời dụ dỗ của Phương Sĩ Tưởng, làm chân truyền tin. Nhưng trước đó gã không biết người Ba Lâm Đốn xếp mai phục ở núi Phong Nhật này, phóng hỏa đốt núi.
Cũng không ngờ tin mà mình truyền ra ngoài sẽ rơi vào tay của người Ba Lâm Đốn, gã không hề dám nghĩ tới việc thông đồng với địch phản quốc.
Nhưng sai lầm lớn nhất đã xảy ra, giờ hối hận cũng đã muộn.
Ôn Doanh bày ra vẻ mặt lạnh lẽo. Lăng Kỳ Yến chọt chọt lên ngực hắn: “Gã nói Phương Sĩ Tưởng không nói cho gã biết ai đứng sau màn, là tự gã đoán nên mới nảy lòng tà, tiếp theo ngươi định làm gì?”
Đè tờ khai kia xuống, Ôn Doanh gằn giọng: “Bắt cả Phương Sĩ Tưởng, áp giải cùng với Tiền Dũng, lôi vào kinh cho bệ hạ xử lý.”
Lăng Kỳ Yến cười: “Hơ, thế ngươi cẩn thận đấy, tên chó kia chắc chắn sẽ nghĩ cách giết người diệt khẩu giữa đường.”
Ôn Doanh thờ ơ nói: “Thế thì vừa hay, ta chỉ sợ gã không hành động.”
Lăng Kỳ Yến thích dáng vẻ ung dung tự tin này của Ôn Doanh, nịnh nọt đấm vai cho hắn: “Điện hạ tốt, bàn bạc chút chuyện nhé.”
Ôn Doanh hơi khép mắt lại, nhắm mắt dưỡng thần: “Nói.”
“Lần sau đánh thủ đô Ba Lâm Đốn ấy, dẫn ta đi cùng với.”
“Được.”
Ôn Doanh thoải mái đồng ý, một đống lời giải thích của Lăng Kỳ Yến không có chỗ dùng. Y không nhịn cười được, cúi người ôm lấy cổ Ôn Doanh, nghiêng đầu hôn lên má hắn một cái: “Ngươi tốt quá.”
Ôn Doanh trở tay xoa mặt y: “Đừng làm nũng.”
Lăng Kỳ Yến ghé vào tai hắn, cười: “Ta nào có? Lưu Vương điện hạ đừng đổ oan cho ta.”
“Có hay không thì ngươi tự rõ trong lòng, không biết xấu hổ.”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, tiện tay đẩy vai hắn một cái: “Đồ xấu tính.”
Vừa đứng thẳng dậy đã bị Ôn Doanh nắm lại, kéo xuống ngồi lên đùi hắn.
“Ngươi làm gì thế?”
“Ngoan.”
Hai tay Lăng Kỳ Yến ôm mặt hắn: “Thế ngươi cười cho ta xem đi.”
Ôn Doanh cau mày.
Lăng Kỳ Yến ghé sát lại, chỉ lên môi hắn, quở trách: “Cười một cái thì có sao?”
Ôn Doanh đưa tay kéo y vào lòng: “Không được nghịch.”
Sáng sớm hôm sau.
Mới vừa thức dậy, nghe thấy tiếng ồn ào ở ngoài màn, Lăng Kỳ Yến gọi người vào, hỏi: “Bên ngoài có chuyện gì thế? Điện hạ còn đang bị thương, ai làm ồn ở ngoài vậy?”
“Là mấy vị tướng quân ạ, nói, nói là muốn tìm ngài đòi một lời giải thích, sao đột nhiên lại bắt Tiền tướng quân, còn nhốt vào xe tù như áp giải phạm nhân.”
Lăng Kỳ Yến nghe thế thì khẽ cười: “Bọn họ còn nói gì nữa?”
Thái giám bẩm chuyện kia nuốt ực một cái, nhắm mắt nói: “Còn, còn nói, ngài thừa dịp điện hạ bị thương nặng mà mạo danh điện hạ, loại bỏ những ai trái ý với mình, lòng dạ đáng chém.”
“Thật không?” Lăng Kỳ Yến cười lạnh, nhìn về phía Ôn Doanh, “Lưu Vương điện hạ nói gì đi chứ.”
Ôn Doanh đang ăn sáng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh: “Tự ngươi gây chuyện thì tự đi giải quyết.”
Lăng Kỳ Yến trách cứ: “Cái gì mà tự ta gây chuyện? Ta làm vì ai? Ngươi vô lương tâm thật đấy.”
Ôn Doanh không biết cảm ơn: “Ta không cho phép ngươi bắt người bỏ vào xe tù thị chúng cả đêm, đây là do ngươi tự rước họa.”
Lăng Kỳ Yến đá hắn một cái, đứng dậy đi ra ngoài.
Vừa xốc màn lều lên, Ôn Doanh lại gọi Lăng Kỳ Yến lại: “Yến Nhi.”
Vừa nghe thấy xưng hô này, Lăng Kỳ Yến dừng chân lại theo bản năng, xoay đầu qua.
Ôn Doanh phất tay, có thứ gì đó rơi ra từ trong tay áo hắn, ném sang cho Lăng Kỳ Yến bắt được.
Là lệnh bài bằng vàng của nguyên soái trấn giữ Tây Bắc.
Lăng Kỳ Yến hơi bất ngờ: “… Ngươi cho ta cái này á?”
“Cầm đi.” Ôn Doanh nói.
Chút khó chịu kia tan biến như khói mây. Nếu không phải đang có việc cần ra ngoài giải quyết, Lăng Kỳ Yến đã nhào tới ôm Vương gia mặt lạnh Ôn Doanh này hôn hai cái.
Thích hắn ghê á.
Y lắc lắc lệnh bài trong tay, cong khóe môi: “Cảm ơn.”
Đi ra khỏi lều, bên ngoài đã có bảy tám người tụ tập, đều là lão tướng trong quân.
Những người này khăng khăng đòi thả Tiền Dũng kia ra, đang ồn ào. Nhưng những người bảo vệ xe tù đều là thân vệ của Ôn Doanh, làm sao có thể nghe theo ý họ, có rút kiếm ra cũng vô dụng.
Còn Tiền Dũng kia bị Lăng Kỳ Yến sai người hành suốt một đêm, bấy giờ tóc tai bù xù nằm rúc trong xe tù, không nhúc nhích, cũng không nói câu nào.
Thấy Lăng Kỳ Yến đi ra, lập tức có người trợn mắt lên nhìn: “Tiền tướng quân ở trong quân với bọn ta đã mấy năm, không có công lao cũng có khổ lao, không biết rốt cuộc là hôm nay phạm vào chuyện gì mà phải bị làm nhục như thế!”
Lăng Kỳ Yến “ồ” một tiếng: “Các ngươi vây ở đây cả buổi trời rồi, gã phạm phải chuyện gì, sao không tự nói với các ngươi? Gã thông đồng với địch phản quốc, bán bí mật quân sự, ta chỉ sai người nhốt hắn vào xe tù đi diễu hành, có gì uất ức chứ?”
Vừa thốt ra câu “thông đồng với địch phản quốc”, mọi người đều ồ lên, có người giải thích: “Không thể nào! Tiền tướng quân trước giờ rất thẳng thắn, không thể làm ra chuyện như thế được!”
“Chính gã đã nhận tội rồi, còn cái gì mà không thể như thế,” Lăng Kỳ Yến cười, “Ta đổ oan cho gã làm gì? Nếu không phải gã, phó soái Phương Sĩ Tưởng cũng tham dự vào, thế các người cho rằng tại sao người Ba Lâm Đốn lại biết quân ta sẽ tấn công thành Phong Nhật mà điều binh mã tới đây mai phục từ sớm? Làm sao lại tính chính xác được quân ta leo núi khi nào mà phóng hỏa đốt núi?”
Chuyện ngày ấy đúng là hơi đúng dịp, bọn họ cũng từng lén bàn luận, nhưng Lăng Kỳ Yến nói rõ ra như thế đã đủ khiến mọi người tín phục.
“Phương phó soái và Tiền tham tướng không phải loại người này, ai biết được có phải ngươi vu oan giá họa không. Xử lý thế nào thì đợi Vương gia tỉnh lại, tra rõ ràng rồi quyết định tiếp, không tới phiên một tên quân sư ở đây bao biện làm thay.”
Lăng Kỳ Yến lắc lệnh bài trong tay: “Thấy rõ không? Đây là thứ Vương gia cho ta trước khi lên núi, hắn bảo ta ở lại giữ quân nhu trong doanh, nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ thì nhận chức nguyên soái.”
“Sao có thể? Chuyện này không hợp phép tắc!” Có người bật thốt lên.
Lăng Kỳ Yến nhìn về phía người nói, lạnh lùng nhắc nhở: “Trong quân doanh, Vương gia chính là phép tắc, không tới phiên các người chất vấn.”
Tên kia không phục, cãi lại: “Ai biết có phải là ngươi thừa dịp Vương gia hôn mê, trộm lệnh bài của Vương gia, ngươi——”
Người kia vừa nói vừa vội vàng tiến lên ra tay với Lăng Kỳ Yến, nói không hết câu, thân vệ sau lưng Lăng Kỳ Yến đã rút kiếm ra khỏi vỏ, bảo vệ y ở giữa, kề kiếm lên cổ người nọ.
Lăng Kỳ Yến trầm giọng hạ lệnh: “Bắt đi, quy tội đồng đảng với Tiền Dũng, áp giải về kinh.”
Đối phương đỏ bừng cả mặt, bị người khác đè quỳ xuống, chửi ầm lên.
Lăng Kỳ Yến lạnh lùng nhìn hắn, có đồng đảng với Tiền Dũng hay không không quan trọng, y thà giết lầm còn hơn bỏ sót, cứ đưa về kinh, còn lại do Hoàng đế quyết định.
Cuối cùng cũng có người phát hiện ra có gì không đúng, cảnh giác hỏi Lăng Kỳ Yến: “Ôn tiên sinh làm lớn chuyện như thế, rốt cuộc là có ý gì?”
Vị quân sư này ngày ngày cùng ăn cùng ngủ với Vương gia, bọn họ đã nghi ngờ y không phải phụ tá đàng hoàng gì từ lâu, luôn thấy xem thường y, nhưng không ngờ người này lại to gan như thế, cả thân vệ của Lưu Vương cũng nghe theo y.
Đầu óc suy nghĩ, tim đập như nổi trống, nếu những chuyện này đúng thực không phải do người này tự chủ trương, vậy thì chính là—
Nhưng người mà Lưu Vương điện hạ phải đối phó, tại sao lại là Phương Sĩ Tưởng và Tiền Dũng?
Lăng Kỳ Yến không cho họ có cơ hội suy đoán, hờ hững nói: “Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ta khuyên các vị tướng quân nên bớt dính dáng tới chuyện này đi, đừng chỉ vì tình nghĩa anh em mà làm mình mất mạng.”
Còn có người muốn cãi lại, bị một người khác ngăn cản, đó cũng là một vị tham tướng, tuổi tác cao nhất và có uy nhất trong số này. Ông thăm dò hỏi thử Lăng Kỳ Yến: “Vương gia… hiện giờ thế nào?”
Lăng Kỳ Yến cười cười: “Chư vị không cần lo, chỉ cần chư vị không gây sự, dĩ nhiên là Vương gia vẫn khỏe. Vương gia khỏe, sau này các vị mới sống tốt được.”
Nghe rõ ý trong lời của y, một lát sau, đối phương cúi đầu sửa thái độ: “Ôn tiên sinh nói đúng lắm, là ta l.ỗ mãng, bọn ta cũng mong Vương gia mau khỏe lại.”
“Thế giải tán đi, việc thông đồng với địch không phải chuyện đùa, nếu không có chứng cứ, sao ta lại dễ dàng đổ oan được. Ta phụng lệnh của Vương gia, trông coi lệnh bài nguyên soái này, đương nhiên sẽ không phục lòng tin của Vương gia, hi vọng chư vị đừng gây sai lầm, làm Vương gia khổ tâm.”
Đuổi người đi rồi, Lăng Kỳ Yến quay về lều, vứt lệnh bài lại cho Ôn Doanh, tức giận: “Đám thuộc hạ này không dễ dỗ chút nào, sau này đừng bắt ta làm mấy chuyện như thế nữa, ta không hứng diễn kịch với ngươi.”
Ôn Doanh nhắc nhở y: “Ngươi và ta là phu thê, tuy hai mà một, theo lý ngươi phải giúp ta.”
“Chưa bái đường, bớt lợi dụng ta đi, chờ khi nào ngươi mang kiệu tám người khiêng tới cưới ta rồi tính.” Lăng Kỳ Yến nói.
“Ừm.”
Trong nháy mắt đó, cuối cùng Lăng Kỳ Yến cũng nhìn thấy, hình như có một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt đẹp đẽ kia của Ôn Doanh, băng tuyết dường như tan rã.
Y chớp mắt theo bản năng, còn tưởng mình hoa mắt.
“Ngươi… thật sự biết cười sao? Nào nào, cười thêm cái nữa cho ca ca xem?”
Ôn Doanh liếc y một cái, dời ánh mắt đi, vẻ mặt đã trở lại như thường.
Hết chương 78.