Hôm sau, toàn quân nhổ trại.
Hành quân ba ngày mới đến chân núi Phong Nhật, Ôn Doanh hạ lệnh ngừng lại dựng trại, nghỉ ngơi hồi sức một ngày rồi trèo núi, tiếp tục tiến về phía thành Phong Nhật.
Trong lều, Lăng Kỳ Yến đang tỉ mỉ chà lau thanh bội kiếm của mình. Nghĩ đến việc ngày mai lên núi chắc chắn sẽ đại sát tứ phương, mặt y không giấu được sự kích động, thậm chí còn thấy hưng phấn không chờ nổi nữa.
Lúc Ôn Doanh đi vào, y đã lau thanh kiếm được vài lần. Nghe thấy tiếng bước chân, Lăng Kỳ Yến ngẩng đầu bày ra gương mặt tươi cười với Ôn Doanh: “Ngày mai định lên đường lúc nào?”
“Sau giờ Thìn.” Ánh mắt Ôn Doanh nhìn thoáng qua nụ cười trên mặt của y, rơi xuống lưỡi kiếm sắc bén trong tay y, khựng lại.
Giọng Lăng Kỳ Yến đầy vui vẻ: “Tốt lắm, tối nay đi ngủ sớm, ngày mai dậy sớm một chút, tinh thần sảng khoái.”
Ôn Doanh bước lên phía trước. Lăng Kỳ Yến tiện tay rút bội kiếm bên hông của hắn ra: “Ta lau cho ngươi.”
Ôn Doanh không từ chối, im lặng nhìn y. Lăng Kỳ Yến cầm kiếm của hắn trong tay, chà lau kỹ càng, vẻ mặt chăm chú cẩn thận từng li từng tí.
Y hiếm khi cẩn thận kiên nhẫn như vậy.
Ôn Doanh nhìn Lăng Kỳ Yến, không khỏi nhớ tới năm đó.
Khi ấy Lăng Kỳ Yến vẫn là Dục Vương điện hạ chỉ tay năm ngón, lại bằng lòng tự hạ thấp địa vị mà đi mua đồ dùng vụn vặt cho kỳ thi với hắn. Đầu tiên là giúp hắn lo lót cho quan lại trường thi, lúc hắn thi xong thì chờ ở cổng.
Từ lúc bắt đầu, người này đã đối xử với hắn rất tốt, khiến hắn nhớ mãi không quên.
Cho nên dù thân phận bị chiếm mất hai mươi năm, hắn cũng không so đo, cũng chẳng nỡ so đo.
Lau thanh kiếm của Ôn Doanh sáng đến mức có thể soi gương, Lăng Kỳ Yến tiện tay múa hai cái, vô cùng hài lòng, đưa đến trước mặt Ôn Doanh, hất cằm: “Cầm đi.”
Ôn Doanh nhận lấy, cắm kiếm vào vỏ, lại đặt kiếm lên trên giá.
Hai tay Lăng Kỳ Yến chống ở trên giường, cơ thể lười biếng ngửa ra sau, thuận miệng hỏi hắn: “Ngươi biết trên núi này giấu bao nhiêu binh mã rồi?”
Ôn Doanh gật đầu: “Ba Lâm Đốn điều ba vạn binh mã tới, xung quanh đây có hai bộ lạc lớn khác góp thêm ba vạn lính, thêm hai vạn lính trông giữ thành Phong Nhật, tổng cộng tám vạn người.”
Lăng Kỳ Yến kinh ngạc, nói: “Chẳng phải là nhiều hơn người của quân ta sao?”
“Ừ, đúng là nhiều hơn một chút.”
Triều đình Ba Lâm Đốn tiến hành điều binh hàng loạt vô cùng bí mật. Thám tử hắn phái đi cũng vất vả lắm mới dò la được tin tức. Nếu bọn họ không phát hiện trong quân có người thông đồng với địch từ sớm, không có chuẩn bị mà khăng khăng leo lên núi, thì e là đã thương vong vô số, thậm chí toàn quân bị diệt.
Lăng Kỳ Ngụ vì kéo hắn xuống mà lòng dạ ngày càng ác độc. Chẳng những muốn hắn chết, còn muốn binh mã dưới tay hắn đại bại, khiến cho hắn đeo tiếng xấu trên lưng, để lại tai tiếng muôn đời.
Lăng Kỳ Yến hơi lo lắng: “…Chuyện này có ổn không? Khi nào viện quân của tộc Thứ Liệt tới?”
“Không cần sốt ruột,” Ôn Doanh ung dung, “Hãn vương tộc Thứ Liệt đích thân dẫn binh tới đây, đang trên đường đi. Vì không thể để cho bọn người Ba Lâm Đốn phát hiện bọn họ nên mới đi đường vòng đến đây, chậm một chút nhưng cũng sắp tới rồi, không xảy ra sự cố gì.”
Lăng Kỳ Yến thở phào: “Vậy sao mặt ngươi nghiêm túc dữ vậy? Ai lại chọc ngươi giận rồi?”
“Không có,” Ôn Doanh nhìn y, muốn nói lại thôi, châm chước nói, “Ngày mai lên núi ắt sẽ có một trận đánh ác liệt, quân nhu của doanh trại vẫn ở lại đây.”
Lăng Kỳ Yến thuận miệng nói tiếp: “Không phải ngươi sắp xếp xong hết rồi sao?”
“Ngươi cũng ở lại.”
Lăng Kỳ Yến sững sờ, như thể nghe không hiểu: “Ở lại là sao?”
“Ngươi ở lại, trông coi quân nhu.”
Hoàn toàn không ngờ Ôn Doanh sẽ sắp xếp như vậy, Lăng Kỳ Yến nhíu mày, lập tức từ chối: “Không, ta với ngươi cùng đi, đâu phải ngươi không có thuộc hạ, cần ta ở lại đây làm gì, ta không muốn.”
Kiếm y cũng đã lau ba lần, vậy mà nói muốn y ở lại trông coi lương thực? Lý gì đây!
Ôn Doanh kiên nhẫn nói: “Có nguy hiểm, ngươi đừng đi, ở lại.”
“Không phải ngươi nói chắc chắn có thể thắng sao? Có gì nguy hiểm chứ? Ta phải đi.”
“Để phòng ngừa rủi ro, ngươi phải ở lại.”
Nụ cười trên khóe miệng Lăng Kỳ Yến tắt ngóm: “Có nguy hiểm thì sao? Không phải ngươi đi thì cũng gặp nguy hiểm sao? Ngươi có thể đi thế sao ta lại không được đi? Ngươi đang xem thường ta.”
“Không phải xem thường ngươi,” Ôn Doanh dỗ y, giọng điệu lại vô cùng cứng rắn, “Đừng khiến ta phân tâm trên chiến trường, ngươi ở lại đây đi.”
“Nếu ta càng muốn đi thì sao?”
“Không được.”
Dù cho Lăng Kỳ Yến nói như thế nào, Ôn Doanh vẫn không chịu đồng ý dẫn y theo.
Lăng Kỳ Yến sầm mặt, bỗng nhiên đứng dậy, đá hắn một cái.
Ôn Doanh không dao động: “Nghe lời, đừng quậy.”
“Ta không có quậy với ngươi, là ngươi ngang ngược vô lý. Ngươi bớt dỗ ta như con nít lên ba đi!” Lăng Kỳ Yến hơi cao giọng.
Ôn Doanh nhìn y, không tiếp lời.
“… Ngươi không quản được ta đâu.”
Nói xong câu này, Lăng Kỳ Yến phất tay áo bỏ đi.
Ôn Doanh không đuổi theo, chỉ sai vài thân vệ đi theo.
Lăng Kỳ Yến thở phì phò đi ra ngoài, cưỡi tiểu yêu tinh chạy một vòng, trút hết tức giận tràn ngập không thể tiết ra.
Chạy dưới ánh hoàng hôn hồi lâu, thấm mệt rồi y mới ngồi xuống một chỗ bên bờ sông, buồn chán mà bắt đầu ném đá vào trong nước.
Tú tài nghèo, tú tài xấu xa, khốn nạn…
Mắng Ôn Doanh mấy câu tới lui như thế, Lăng Kỳ Yến càng nghĩ càng tức, y có mảnh mai như vậy à? Dựa vào đâu mà không cho y đi theo? Rõ ràng là Ôn Doanh đang xem thường y.
Y đâu phải là con gái yếu đuối, làm gì đến nỗi phải ở lại quân doanh được người ta bảo vệ?
Nhắm mắt lại ngây người một hồi lâu, đột nhiên y mở mắt ra.
Lăng Kỳ Yến hơi chau mày, cảm thấy không đúng.
Trên đoạn đường tới đây, y từng lên chiến trường với Ôn Doanh không ít lần. Hôm đó đi đánh lén tháp quân sự, dù là vì dỗ cho y vui vẻ, nhưng đúng là Ôn Doanh đã dẫn y cùng đi một chuyến.
Tuy trận chiến ngày mai khó giải quyết hơn lần trước một chút, nhưng vì sao thái độ của Ôn Doanh lại đột nhiên trở nên kiên quyết như vậy?
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, suy nghĩ của y liên tục xoay vòng. Thoáng nghĩ đến chuyện gì đó, y đứng dậy lên ngựa, trở về quân doanh.
Đi vào trong lều, Ôn Doanh đang dựa vào bàn viết tấu trình báo Hoàng đế. Lăng Kỳ Yến nhẹ nhàng đi đến bên cạnh hắn, kéo tay áo hắn: “Nói chuyện một lát.”
Ôn Doanh đặt bút xuống, giương mắt nhìn về phía y.
“Có phải ngươi gạt ta chuyện gì đó không?”
“Sao lại nói vậy?”
“Ngươi nói đi, rốt cuộc ngươi có gạt ta hay không?”
Lăng Kỳ Yến đanh mặt, nhìn chằm chằm Ôn Doanh, định tìm ra chút manh mối gì đó từ trong vẻ mặt hắn.
Trái lại, người này vẫn trưng bộ mặt nhạt nhẽo: “Không có.”
Lăng Kỳ Yến đập vào bả vai hắn: “Ta không tin, ngươi nói thật cho ta.”
Ôn Doanh bình tĩnh nói: “Không tin ngươi còn hỏi ta làm gì?”
Lăng Kỳ Yến giận dỗi: “Mới nãy ta không vui, ngươi không phát hiện sao?”
“Phát hiện.”
“Vậy ngươi còn chọc ta nữa?” Lăng Kỳ Yến vô cùng bất mãn, “Ngươi không thể nói hai câu êm tai dỗ ta vui à? Ngươi còn nói thích ta, ngươi như thế mà là thích ta ấy hả?”
Ôn Doanh khẽ lắc đầu: “Hôm nay ta nói gì đi nữa ngươi cũng sẽ không vui, trừ khi ta đồng ý cho ngươi đi theo ta. Nhưng ta không muốn ngươi đi, tất nhiên ngươi sẽ không muốn nghe lời ta nói, chẳng bằng không nói.”
Lăng Kỳ Yến tức giận đánh hắn một cái: “Ngụy biện cả, ngươi không muốn ta đi thì cũng phải có lý do chứ? Vì nguy hiểm à? Hay là ngươi cảm thấy ta sẽ gây phiền phức cho ngươi?”
“Cả hai.”
Lăng Kỳ Yến nhịn cơn giận: “Thế lúc trước lúc đánh lén tháp quân sự xong, ngươi còn dẫn ta đi nữa mà?”
Ôn Doanh nhàn nhạt nói: “Trận chiến ngày mai, tuy ta có nắm chắc, nhưng nguy cơ xảy ra sự cố cũng cao, ta không muốn dẫn ngươi đi mạo hiểm.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy.”
Lăng Kỳ Yến chọt mạnh lên mặt hắn: “Ngươi đang xem thường ta đấy. Thuộc hạ của ngươi có thể lên chiến trường, Ôn Thanh cũng có thể lên chiến trường, riêng ta thì không, ngươi xem ta là cái gì?”
“Không xem thường ngươi, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Ôn Doanh bắt lấy tay của y, khẽ nắn, có ý muốn trấn an y.
“Vậy ngươi để cho ta đi cùng.”
“Không được.”
Về chuyện này, Ôn Doanh kiên quyết không chịu nhường.
Lăng Kỳ Yến càng bực mình thêm.
Y vẫn cảm thấy Ôn Doanh đang có chuyện gì đó gạt y. Nhưng Ôn Doanh nóng tính lắm, hắn đã hạ quyết tâm rồi, sợ là dù mình có xách côn sắt tới cạy miệng hắn cũng cạy không ra.
Tức thật.
Mãi cho đến lúc đi ngủ, Lăng Kỳ Yến vẫn giận dỗi, không chịu nói câu nào với Ôn Doanh.
Màn đêm buông xuống.
Lăng Kỳ Yến nằm trên giường lăn lộn mãi ngủ không được. Ôn Doanh vỗ nhẹ eo y: “Ngủ sớm chút đi, đừng trở mình nữa.”
Lăng Kỳ Yến nằm ngửa, nhìn chằm chằm đình lều đen kịt trong màn đêm. Ôn Doanh lại nhắc nhở y: “Khuya rồi, ngủ đi.”
“Ngươi là đồ khốn.”
“Ừm.”
Lăng Kỳ Yến khịt mũi một cái: “Ngươi không cho ta đi theo, sợ ta gặp nguy hiểm, ngươi cho rằng ta không lo lắng cho ngươi chút nào sao? Ngươi cũng không nghĩ xem nếu ngươi bị thương…”
Dường như y chưa từng vì một người hay chuyện của ai đó mà lo lắng. Dù ngày ấy khi biết thân thế của mình, y có thấy hoang mang lúng túng, nhưng không giống như bây giờ, nóng ruột nóng gan, đêm không ngủ được, đều là vì người này ban cho.
Sao y lại thích chứ, tình yêu phiền thật đấy. Cứ giống như trước đây, hằng ngày chỉ cần ăn được, ngủ được, chơi vui, không cần phiền lòng về chuyện của người khác, thanh thản biết bao.
Nhưng tên Ôn Doanh khốn nạn còn không biết cảm kích, tự cho là đúng, ngang ngược chuyên chế.
Trong bóng tối, Lăng Kỳ Yến không thấy rõ biểu cảm trên mặt Ôn Doanh, chỉ nghe được giọng nói kìm nén của hắn ở bên tai mình: “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Lăng Kỳ Yến xoa tay lên mặt, ép mình dằn những cảm xúc kia xuống “… Ngươi là đồ khốn, ta ghét ngươi.”
“Ừm.”
Hơi thở của Ôn Doanh kề sát. Hắn vươn tay ra ôm y vào lòng.
Lăng Kỳ Yến xoay người ôm lấy hắn.
Im lặng ôm nhau một lát, Lăng Kỳ Yến nămd trong ngực Ôn Doanh cất giọng buồn bực: “Thật sự không thể cho ta đi cùng sao? Ngươi suy nghĩ lại chút đi?”
“Không thể.”
Lúc trước thấy y không vui như vậy, có lẽ hắn sẽ hơi dao động, nhưng bây giờ chính miệng y nói Llo lắng”, nên hắn càng không muốn để cho y đi.
“Ngươi xấu xa lắm.”
Lăng Kỳ Yến cúi đầu, cắn một cái lên vai hắn.
Ôn Doanh không lên tiếng, mặc cho y cắn, khẽ vỗ về lên lưng y an ủi.
Lăng Kỳ Yến chợt nhả miệng ra, đá thêm cái nữa, trở mình kéo chăn cao lên.
Sáng sớm, gần đến giờ đại quân khởi hành, Lăng Kỳ Yến vẫn còn chưa từ bỏ ý định, nịnh nọt tự tay hầu hạ Ôn Doanh mặc áo giáp, nói lời lấy lòng: “Điện hạ tốt, ca ca tốt, ngươi đang được giúp đỡ đó, dẫn ta cùng đi nha.”
Ôn Doanh liếc mắt nhìn y một cái, không để ý đến y.
Lăng Kỳ Yến dằn sự bực bội xuống, tiếp tục năn nỉ: “Ta bảo đảm không gây phiền cho ngươi, đi theo bên cạnh ngươi, ngươi đi đâu ta sẽ đi đó, tuyệt đối không ra vẻ ta đây, lúc cần chạy thì chạy, như vậy cũng không được sao?”
“Không được, ta không rảnh trông ngươi.” Ôn Doanh gằn giọng nói một câu, hoàn toàn không muốn thương lượng.
“Ta có tay có chân, không cần ngươi trông.”
“Vậy cũng không được.”
“… Thật sự không thể châm chước sao?”
“Không thể.”
Lăng Kỳ Yến duỗi tay ra đẩy, ném đai lưng còn chưa buộc trên người hắn đi, thở phì phò ngồi trở lại giường.
Được thôi, đâu phải y không có chân, chốc nữa đại quân xuất phát, y sẽ lén đi theo sau. Y không tin lên núi rồi mà Ôn Doanh còn có thể bảo y quay về.
Không cho y đi, y càng muốn đi.
Lăng Kỳ Yến âm thầm hạ quyết tâm, không để ý thấy Ôn Doanh đã đi đến trước mặt. Hắn cong lưng, hai cánh tay chống ở hai bên người y, nhìn thẳng vào hai mắt y: “Ngươi đang nghĩ cái gì?”
Cứ như bị bắt quả tang, Lăng Kỳ Yến hơi chột dạ, chớp chớp hàng mi, giả ngu: “Không có gì.”
“Ngươi có.”
Ôn Doanh liếc mắt một cái đã nhìn thấu y.
Đó giờ Lăng Kỳ Yến chẳng giấu được thứ gì ở trong lòng, có cái gì cũng bày hết lên trên mặt.
“Không có.” Lăng Kỳ Yến không phục. Y không nói, dựa vào đâu mà tên khốn này cứ qua loa có lệ với y, thế sao mà y học hỏi gì được.
Im lặng đối mặt một lát, Ôn Doanh không hỏi nữa, buông mắt xuống, bắt lấy bàn tay của Lăng Kỳ Yến, khẽ nắn.
Không đợi cho Lăng Kỳ Yến kịp phản ứng, hắn đột nhiên rút một sợi dây xích từ đằng sau ra, nhanh lẹ trói Lăng Kỳ Yến lại, cột đầu kia lên trên chân của giường gỗ.
Lăng Kỳ Yến hoàn hồn, vô thức giơ tay lên. Xích sắt khóa lại, hoàn toàn giãy không ra. Y chợt giương mắt, giận dữ trừng Ôn Doanh: “Ngươi làm cái gì đấy?”
Ôn Doanh v.uốt ve mặt y: “Ngươi ngoan một chút, ta sẽ nhanh chóng trở về. Đừng suy nghĩ những thứ không nên nghĩ, chờ ở đây, ngoan.”
“Ngươi thả ta ra!”
Ôn Doanh không nghe theo y, lại nhìn cổ tay bị trói kia, chắc chắn xích sắt cột vào ngoài ống tay áo, không siết vào thịt y mới yên lòng.
Lăng Kỳ Yến giơ tay tát lên mặt hắn, lực tay không mạnh nhưng tiếng lại rất vang. Người hầu trong lều lập tức quỳ xuống đất, cúi đầu không dám nhìn.
Lăng Kỳ Yến giận đến đỏ cả mắt. Ôn Doanh vẫn không để ý tới, chỉ đi qua đặt một nụ hôn xuống khóe mắt y.
“Một lần cuối cùng, mọi chuyện sau này ta sẽ nghe theo ngươi, đừng giận.”
“Ngươi làm sao đấy!” Lăng Kỳ Yến tức muốn hộc máu, “Chắc chắn là ngươi có chuyện gì đó gạt ta! Ngươi không nói ta biết, ta liều mạng với ngươi!”
Giọng của Ôn Doanh trầm xuống, cho những người trong trướng lui ra.
Hắn giơ tay lên xoa khuôn mặt của Lăng Kỳ Yến. Lăng Kỳ Yến đang xù gai cả người, xoay mặt qua, không muốn cho hắn chạm vào: “… Ngươi mở dây xích chó này ra, ta không muốn đeo cái này, tay ta đau.”
Ôn Doanh hỏi y: “Ta thả ngươi ra, có phải ta vừa đi, ngươi sẽ lén lút theo sau không?”
Bị lật tẩy, Lăng Kỳ Yến bồn chồn trong dạ, bên ngoài lại không chịu nhận: “Không có, ta không nghĩ như thế, ngươi đổ oan cho ta.”
“Có phải oan hay không, tự ngươi hiểu rõ trong lòng.”
“… Ngươi cút đi!”
Lăng Kỳ Yến lại trợn mắt.
Ôn Doanh chỉ vờ không thấy: “Ngươi ngoan ngoãn chờ ở đây, một canh giờ sau sẽ có người giúp ngươi tháo ra. Đừng có tự tháo, coi chừng làm trầy da.”
Lăng Kỳ Yến duỗi chân ra đá hắn: “Vậy ngươi nói ta biết, rốt cuộc ngươi giấu ta chuyện gì?”
Ôn Doanh vẫn không chịu giải thích, nhưng giọng điệu đã dịu lại: “Ta cam đoan với ngươi sẽ không xảy ra chuyện gì hết. Lúc nãy ta nói thật, đây là lần cuối, sau này bất cứ chuyện gì ta cũng nghe theo ngươi.”
Nghe hắn nói như vậy, Lăng Kỳ Yến càng lo sợ hơn: “Có gì đó nguy hiểm phải không? Ngươi cố ý không nói với ta, cũng không chịu để ta đi, vậy bản thân ngươi thì sao? Ngươi muốn làm gì?”
“Không có, không nguy hiểm, yên tâm.”
Lăng Kỳ Yến không tin: “Ngươi nói dối.”
Ôn Doanh không cho y có cơ hội hỏi lại. Hắn đứng thẳng người, cầm kiếm lên, cuối cùng liếc y một cái, xoay người rời đi.
“Ngươi quay về đây nói rõ ràng cho ta!” Lăng Kỳ Yến vừa tức vừa vội, quơ lấy chén trà nhỏ ném về phía bóng lưng của hắn.
Bước chân Ôn Doanh không dừng lại. Hắn đi ra ngoài lều, nghe thấy ở đằng sau có tiếng đồ sứ rơi xuống, khẽ buông mắt, thấp giọng dặn dò Giang Lâm canh giữ ở bên ngoài: “Hầu hạ y thật tốt, y trút giận thì để cho y trút, nhưng không được cho y trốn ra ngoài.”
Giang Lâm vâng dạ đồng ý, đi vào trong.
Trong lều có tiếng Lăng Kỳ Yến mắng đứt quãng, Ôn Doanh im lặng nghe một lát rồi xoay người lên ngựa, hạ lệnh xuất phát.