Nửa tháng sau.
Ôn Doanh đến quân doanh, Lăng Kỳ Yến lại đến rạp hát của Uông Tuần nghe hý.
Cuối cùng chuyện nuôi gánh hát trong phủ vẫn không thành.
Ngày ấy sau khi nói chuyện này xong, đúng là Ôn Doanh có sai người đi xử lý. Lương Châu cũng được coi là một thành trì lớn, muốn chọn gánh hát tốt đương nhiên là có, chứ nói chi là phủ thân vương muốn mua người. Chưa tới hai ngày đã có tin tức, người ở dưới chọn giúp bọn họ ba gánh hát, đều rất nổi tiếng trong thành Lương Châu, mời bọn họ tự đến xem.
Ba gánh hát đều có sở trường riêng, thể loại hý khúc cũng khác nhau, Lăng Kỳ Yến thấy rất hài lòng, muốn nuôi cùng lúc cả ba luôn, để họ thay phiên nhau diễn cho náo nhiệt. Ôn Doanh chẳng nói gì, dứt khoát kêu người hầu đi mua người.
Nhưng những người này vào phủ rồi lại không chịu yên phận. Ba gánh hát tranh giành đấu đá nhau thì thôi, còn có một con hát trông xinh đẹp bắt đầu có ý đồ riêng, ngay lúc bọn họ xem diễn thì đứng trên bục liếc nhìn Ôn Doanh, xuống bục rồi thì mua chuộc hạ nhân của vương phủ, định tiếp cận quyến rũ Ôn Doanh.
Ôn Doanh chỉ phạt hạ nhân trong phủ rồi lệnh cho nội thị xách con hát kia đến trước mặt Lăng Kỳ Yến, nói y tự mua người thì tự xử lý đi.
Lăng Kỳ Yến ghét bỏ vô cùng, thẳng tay sai người đuổi kẻ kia ra khỏi phủ. Con hát kia cũng to gan, thấy ý đồ của mình vô vọng rồi thì đánh bạo mắng luôn Lăng Kỳ Yến, nói y cũng chỉ là kẻ bán thân mà thôi, lấy tư cách gì mà dám dựa thế ra oai trong vương phủ.
Lăng Kỳ Yến giận đến bật cười, khinh bỉ người kia: “Lấy tư cách là người đẹp hơn ngươi đó, Vương gia để ý ta, nhưng chướng mắt ngươi.”
Sau đó lời này truyền đến tai Ôn Doanh, Lăng Kỳ Yến bị hắn làm cho ba ngày không xuống giường được. Y cáu giận không có chỗ p.hát tiết, thở phì phò đuổi hết mấy gánh hát kia đi.
Từ đó đến nay cũng chỉ mới nửa tháng mà thôi.
Sau này y có muốn đi nghe hát thì cũng chỉ có thể đến rạp hát của Uông Tuần.
Uông Tuần tự đến đón tiếp, cười híp cả mắt đưa cho Lăng Kỳ Yến xem một thứ vừa mua được. Lăng Kỳ Yến nhìn một chút, là một bình thuốc hút làm bằng chất liệu vô cùng đắt, buột miệng hỏi: “Thứ này từ Vinh Tú Trai ở Kinh Thành bán ra đúng không?”
Uông Tuần cười nói: “Ôn tiên sinh có mắt nhìn quá, chỉ liếc một cái đã nhận ra.”
Hắn lật đáy lọ lên, đúng thật là có con dấu của Vinh Tú Trai trên đấy.
Dù Lăng Kỳ Yến không hút thuốc, nhưng lại rất thích sưu tập lọ thuốc, tất nhiên là y biết Vinh Tú Trai tiếng tăm lẫy lừng chuyên sản xuất lọ thuốc hút. Chủ nhân sau lưng của cửa hàng này là phủ Hoài Nam Bá, chính là cái nhà có con trai trưởng bị y cắt đầu lưỡi khi trước.
“Ngươi sai người đến Kinh Thành mua à?”
“Không thể nào.” Uông Tuần xua tay: “Ôn tiên sinh có điều không biết, thành Lương Châu cũng có cửa hàng chuyên bán lọ thuốc hút, gần đây bắt đầu bày bán hàng lấy từ Vinh Tú Trai, đồ của ta mua từ đấy.”
Lăng Kỳ Yến nghe vậy thì nổi hứng: “Vinh Tú Trai mở cơ sở ở thành Lương à?”
“Cũng không phải, nghe nói cửa hàng này có dính dáng tới Vinh Tú Trai, nên nhập chút hàng ở đó về bán mà thôi.”
Uông Tuần thuận miệng kể cho y nghe mấy chuyện mình nghe được: “Ôn tiên sinh cũng từng gặp chủ của cửa hàng này rồi, tên là Chu Thập, mấy ngày trước hắn vào kinh, lúc về thì bán đồ của Vinh Tú Trai trong cửa hàng.”
Người nói vô tâm, Lăng Kỳ Yến nghe xong vẫn tỏ ra bình thường: “Ta nhớ rồi, người tên Chu Thập gì đấy là em vợ của phó nguyên soái Phương Sĩ Tưởng đúng chứ?”
Y có hơi ấn tượng với người này, cũng là một công tử bột, từng gặp trên bàn tiệc của Uông Tuần một lần. Y nhớ kĩ người nọ bởi vì thân phận của hắn.
Uông Tuần đang nói luôn mồm bỗng bị cắt ngang, đơ ra: “Đúng…”
Nghĩ đến liên hệ trong chuyện này, Lăng Kỳ Yến làm mặt lạnh: “Ngươi nói tên Chu Thập này có qua lại với Vinh Tú Trai?”
Dáng vẻ của Lăng Kỳ Yến khiến Uông Tuần lo sợ, cũng không biết ý của y là gì. Hắn ta cẩn thận hỏi: “Hai ngày trước ta có uống rượu với hắn, hắn say rồi nên khoác lác như thế, mấy thứ trong cửa hàng nhà hắn đều nhập từ Vinh Tú Trai về, con dấu này không thể là giả được.”
Lăng Kỳ Yến đứng lên, bỏ lại câu “Có việc đi trước”, trở về vương phủ.
Ôn Doanh cũng mới về phủ, đang ngồi trong thư phòng. Lúc Lăng Kỳ Yến đi vào, hắn đang đọc thư trong kinh vừa đưa đến.
Lăng Kỳ Yến đi tới, nói hết chuyện lúc nãy nghe được từ miệng Uông Tuần: “Chủ nhân sau lưng Vinh Tú Trai là phủ Hoài Nam Bá, phủ Hoài Nam Bá và phủ Vệ Quốc Công là người thân, cá mè một lứa với thằng chó Lăng Kỳ Ngụ kia, em vợ của Phương Sĩ Tưởng vào Thượng Kinh một chuyến, đột nhiên lại làm ăn với phủ Hoài Nam Bá, ngươi thấy kỳ lạ không?”
“Ừ.” Ôn Doanh nhàn nhạt đáp một tiếng, vẫn không dời mắt khỏi lá thư trên tay.
Lăng Kỳ Yến đẩy tay hắn: “Thái độ ngươi chỉ thế thôi à?”
Ôn Doanh đưa thư trong tay cho y xem. Lăng Kỳ Yến đọc lướt nhanh như gió, là thân tín trong kinh của Ôn Doanh gửi đến. Bên này hắn vẫn chưa xuất binh thật, bộ Binh đã bắt đầu tố cáo hắn, nói hắn gần đây đang chuẩn bị ra trận mà không báo lên triều đình, âm mưu lén lút phát binh tấn công Ba Lâm Đốn.
Lăng Kỳ Yến “Xí” một tiếng: “Mấy lão già này, bình thường không nói gì, sau lưng lại rành mạch mà ngáng chân người khác.”
Y nói xong thì đè bức thư xuống, tức giận nói: “Chuyện ở Tây Bắc sao lại truyền tới tai mấy lão già của bộ Binh chứ? Tay họ dài quá à… Thật sự là do Phương Sĩ Tưởng ư? Hắn tố cáo ngươi? Hắn là người của Thái tử?”
“Không phải.” Chẳng đợi Ôn Doanh trả lời, Lăng Kỳ Yến đã tự phủ nhận trước: “Nếu tên phó nguyên soái Tây Bắc này đúng là người của thằng chó kia, nó cũng sẽ không nghĩ trăm phương ngàn kế để cài cắm người vào quân doanh, chẳng lẽ là vì ngươi đến Tây Bắc nên Phương Sĩ Tưởng mới đầu quân cho tên khốn Lăng Kỳ Ngụ kia?”
Ôn Doanh bình tĩnh nói: “Trước khi tới đây Tĩnh Vương có nói với ta, người này tuy có bản lĩnh nhưng lại không bao giờ biết đủ, hắn được Tĩnh Vương đề bạt lên, trước kia có Tĩnh Vương ở đây nên có người kìm ép hắn, giờ Tĩnh Vương từ chức rồi, hắn lại không được toại nguyện thăng lên làm nguyên soái nên tự biết điều mà tìm một minh quân khác.”
“Thằng khốn Lăng Kỳ Ngụ mà cũng được coi là minh quân à?” Lăng Kỳ Yến nói: “Đầu óc của Phương Sĩ Tưởng bị nước vào à!”
“Gã là Thái tử.” Ôn Doanh thấp giọng nhắc nhở.
“Thái tử thì sao, sớm muộn gì cũng cút.”
Lăng Kỳ Yến chẳng thèm để Đông cung Thái tử vào mắt, có Ôn Doanh đây, vị trí thái tử này sao có thể để cho chim cắt chiếm tổ chim khách được.
Ôn Doanh vươn tay ra kéo Lăng Kỳ Yến đang thở phì phò lại, để y ngồi trên đùi mình. Hắn vòng tay ôm lấy người, chóp mũi sượt qua mặt y: “Ừm.”
“…Ừm cái gì?”
“Ngươi nói cái gì thì là cái đó.”
Trong giọng của Ôn Doanh ẩn chứa sự vui vẻ. Lăng Kỳ Yến hiểu ra, hiếu kỳ nhìn hắn chăm chú một lúc, sau đó im lặng dời mắt đi… Vui mà cũng không cười một cái nữa.
Y ho một tiếng, kéo đề tài về: “Vậy giờ làm sao? Ngươi còn xuất binh được không? Thái độ Hoàng đế thế nào?”
Ôn Doanh lại đưa một lá thư khác cho y xem.
Trước đó Hoàng đế đã nhận mật tấu từ bên này, hết sức hài lòng với thái độ kính cẩn nghe theo của hắn. Bây giờ ở dưới lại tố cáo con trai ông ta, trong lòng ông ta nghẹn lửa giận, nhìn họ chẳng hợp mắt nhưng không thể công khai nói đỡ cho Ôn Doanh, chỉ có thể xử lý một vài người để giết gà dọa khỉ.
Còn việc xuất binh, tuy Ôn Doanh vẫn chưa quyết tâm, nhưng Hoàng đế có ý, phát thánh chỉ đến đây nhắc hắn dùng binh cẩn thận, không được hao tốn tiền của, không được hám công to, kèm theo những lời khác nữa.
Không hề có ý truy cứu tra xét.
Trong thư viết rằng, Hoàng đế lấy được mật tấu của Ôn Doanh, còn cảm thán “Con trai ta thật có triển vọng” trong Ngự thư phòng ở cung Hưng Khánh, Lăng Kỳ yến không kìm được mà tấm tắc: “Ngươi siêng năng ghê ha? Hoàng đế làm gì nói gì trong Ngự thư phòng cung Hưng Khánh mà ngươi cũng thăm dò được hết luôn?”
Ôn Doanh không nói gì, mặt mày thản nhiên.
Lăng Kỳ Yến cảm thấy nhạt nhẽo, tên này xưa giờ bị ghẹo cũng chẳng hề đỏ mặt, thà chẳng nói thì hơn.
Nhưng chuyện này đáng để vui mừng, Lăng Kỳ Yến cười hả hê: “Làm toi công suy nghĩ của thằng Lăng Kỳ Ngụ kia rồi, ha ha.”
Ôn Doanh hờ hững giương mắt, lạnh lùng nhắc nhở y: “Không được nhắc tới tên của gã.”
Lăng Kỳ Yến nghẹn họng: “Ta mắng gã mà cũng không được à?”
“Câm miệng.”
Lăng Kỳ Yến tức giận muốn đứng dậy, lại bị Ôn Doanh kéo ngồi xuống. Ôn Doanh ôm lấy eo y, siết chặt người ngồi lại.
“Ngươi có bệnh không hả?” Lăng Kỳ Yến giơ tay chọt mạnh vào mặt hắn: “Hở một cái là giận, bày vẻ mặt xấu xí này, ngươi là cái túi giận dữ à?”
Ôn Doanh cau mày kéo tay y xuống: “Không được quậy.”
Không quậy thì không quậy.
Lăng Kỳ Yến chẳng muốn nói về chuyện này với hắn nữa, hỏi tiếp: “Còn Phương Sĩ Tưởng thì sao? Kẻ không biết thân biết phận như thế, ngươi định xử hắn thế nào?”
“Theo lời ngươi nói khi trước, tìm lý do ném hắn đến một chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, đừng để chướng mắt mình là được.”
Lăng Kỳ Yến nhíu mày: “Ngươi không sợ hắn lại chơi khăm ngươi à?”
Ôn Doanh khẽ lắc đầu, Lăng Kỳ Yến hiểu ra trong nháy mắt: “Phải ha, nếu hắn ta đi theo thằng ngu Lăng Kỳ Ngụ kia, khăng khăng làm việc cho gã. Để thể hiện rằng mình được việc, hắn sẽ làm nhiều chuyện. Nhược điểm của hắn và tên chó kia lại càng dễ lộ ra, thế cứ để cho hắn nhảy nhót đã đời đi.”
Giọng Ôn Doanh trầm xuống, lại nhắc y lần nữa: “Không được nhắc tới tên người khác.”
Lăng Kỳ Yến đạp hắn một cái, cuối cùng đứng lên, phất ống tay áo rời đi.
Ăn chiều xong, thừa dịp trời chưa quá tối, Ôn Doanh dẫn Lăng Kỳ Yến ra ngoài.
Ngồi trên xe, Lăng Kỳ Yến thuận miệng hỏi hắn: “Trời sắp tối rồi, ra ngoài làm gì thế?”
“Ra ngoài dạo một lúc.”
Xe ngựa đi về phía Tây Nam của thành. Lăng Kỳ Yến hiếu kỳ liếc nhìn ngoài cửa sổ. Ở rìa phía Tây Nam toàn là dân cư nghèo khổ, là nơi vàng thau lẫn lộn. Trước đây lúc y đi dạo thành Lương cùng Uông Tuần cũng chẳng hề tới đây, Ôn Doanh cũng không cho y đi. Đến đây đã hơn ba tháng, nay là lần đầu tiên y đặt chân đến phía bên này.
Bọn họ cải trang ra ngoài, chỉ dẫn theo vài thị vệ, dù là thế nhưng khi xe ngựa dừng tại nơi phố xá ngoằn nghoèo, họ vừa đặt chân xuống xe đã thu hút nhiều chú ý, tuy rằng không ai dám tùy tiện đánh giá họ.
Ôn Doanh ra hiệu cho Lăng Kỳ Yến: “Đi thôi.”
Lăng Kỳ Yến chẳng hiểu mô tê gì, vừa đi vừa hỏi hắn: “Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?”
Ôn Doanh không giải thích, đi một lúc rồi lại rẽ trái rẽ phải, cuối cùng dừng lại bên ngoài một khoảng sân nhỏ của một nhà trông rất tầm thường.
Thị vệ đi theo sau họ bước lên gõ cửa, bên trong có một đứa trẻ đi ra cung kính mời họ vào, có một ông lão lọm khọm tóc hoa râm ra đón họ, đang định vái lạy thì Ôn Doanh tiến lên ngăn ông lại, hắn chỉ hỏi: “Làm xong chưa ạ?”
“Xong rồi, xong rồi, phiền điện hạ phải tự thân đi một chuyến quá.”
Ông lão khép nép mà đưa đồ đến, là một thanh kiếm. Ôn Doanh nhận lấy rồi đưa đến trước mặt Lăng Kỳ Yến, hơi hếch cằm: “Nhìn thử đi.”
Lăng Kỳ Yến chần chừ nhận lấy. Thanh kiếm này không quá nặng nhưng mang lại cảm giác vô cùng tốt, vỏ thanh kiếm màu vàng đen mang trong mình sự cao quý, trên chuôi kiếm có khảm diệu thạch màu vàng đen, trông như mắt vàng, ẩn hiện dưới ánh nến, lộng lẫy lạ thường.
Y thích thú vô cùng, cầm trong tay hoài không muốn buông ra, v.uốt ve nó một lúc rồi chầm chậm rút kiếm ra.
Lưỡi kiếm sắc bén, lóe lên ánh xanh, đúng là kiếm tốt.
“Thích không?”
Lăng Kỳ Yến gật đầu theo phản xạ, giương mắt nhìn Ôn Doanh: “Ở đây ra thế?”
“Đúc riêng cho ngươi, lấy đi.”
Lăng Kỳ Yến hé miệng, không đợi y nói gì, Ôn Doanh đã ra hiệu cho người đưa bạc ra, nói với ông lão kia: “Ngày mai đến vương phủ đi, bản vương kêu người sắp xếp việc cho ông.”
Ông lão sững sờ, kích động vô cùng nói tạ ơn.
Đi từ trong hẻm ra, Lăng Kỳ Yến đắc ý mà lắc thanh kiếm trong tay, lấy cùi chỏ đụng vào Ôn Doanh: “Kiếm này ngươi cố ý đúc riêng cho ta à?”
“Ừ, ngươi phải ra chiến trường cùng ta, cần có vật phòng thân.”
Giọng điệu Ôn Doanh bình thản, nhưng Lăng Kỳ Yến nghe xong lại thấy rất dễ chịu, thuận miệng hỏi hắn: “Ông lão kia làm nghề gì thế? Kiếm tốt như này, sao ngươi lại đưa đến chỗ này đúc?”
“Ông ấy từng là thợ ở kinh thành, rất am hiểu nghề đúc kiếm, còn từng được bộ Công mời chào, sau đó bị liên lụy vào một chuyện gì đó, phải lưu vong tới đây.”
Lăng Kỳ Yến thầm nghĩ y chưa từng nghe tới nhân vật này, nhưng đây cũng là một người bình thường, vốn dĩ trước đó y không thể để ý tới: “Vậy sao ngươi biết mà tìm ông ấy?”
Ôn Doanh dời tầm mắt, không đáp.
Từ ngày đầu tiên tới đây hắn đã muốn đúc cho Lăng Kỳ Yến một thanh kiếm, hỏi thăm nhiều người mới biết trong Lương thành có ẩn giấu một người như thế.
Lăng Kỳ Yến biết cái tật kỳ cục của hắn, cứ nói một lúc rồi lại im bặt đi nên y cũng đã quen, chẳng muốn so đo với hắn, đưa tay sờ thanh kiếm đeo bên eo hắn: “Ngự kiếm này do Hoàng đế ban thưởng đúng không, thanh kiếm của ta trông cũng không kém hơn nó.”
“Ngự kiếm này cũng do người kia đúc.”
Chẳng trách.
Lăng Kỳ Yến liếc nhìn kiếm của hắn, lại liếc kiếm của mình, vẫn thấy của mình đẹp hơn.
Y đeo kiếm lên hông: “Cảm ơn nha, sau này ngày nào ta cũng mang theo.”
Đôi mắt y ngậm cười, mênh mang sóng nước, nổi bật trên nền đèn đuốc nơi phố phường sau lưng.
Ôn Doanh dừng bước, cứ thế mà im lặng nhìn y, ánh mắt dần dịu dàng.
Ba năm trước, người này đưa cho hắn thanh đoản đao được người khác tặng, bây giờ hắn trả lại y một thanh bảo kiếm được rèn đúc tỉ mỉ, chỉ mong y vui vẻ hạnh phúc.
Ngồi trên xe về nhà, Lăng Kỳ Yến ngáp ngắn ngáp dài, ôm “bảo bối” trong tay rồi nằm vào lòng Ôn Doanh.
Khép hai mắt lại, giữa lúc mơ màng, y nhỏ giọng lầu bầu: “Tú tài nghèo, ngươi cho ta đồ quý như thế, ta phải trả lại cho ngươi sao đây, làm vậy chẳng phải là chiếm hời của ngươi sao?”
“Không cần.” Ôn Doanh dựa vào thành xe, một tay hắn khẽ vuốt ve gò má y.
“Đừng vậy mà, ngươi khách sáo với ta làm gì, ta có nhiều thứ tốt lắm, ngươi cứ chọn đi.”
Ôn Doanh lại bơ y.
Cả một hồi lâu không nghe động tĩnh gì, Lăng Kỳ Yến mờ mịt ngước lên nhìn Ôn Doanh, từ góc độ này chỉ thấy được đường nét nghiêm nghị của cằm hắn.
Lăng Kỳ Yến “a” một tiếng, sau khi do dự thì gỡ cái ban chỉ bạch ngọc trên ngón cái xuống, kéo tay Ôn Doanh, nhét vào: “Tặng cái này cho ngươi.”
Ôn Doanh chậm rãi nắm chặt tay rồi buông ra, cất giọng khàn khàn: “Không cần.”
“Sao lại không cần?” Lăng Kỳ Yến nói xong, như nghĩ đến cái gì đó, kéo dài giọng: “Không phải là ngươi vẫn còn giận chuyện năm đó ta lấy cái ban chỉ đã tặng ngươi cho người khác, hại ngươi bị đứt đường công danh chứ?”
“Qua lâu lắm rồi, đừng nhỏ mọn vậy mà.”
“Ngươi nghĩ mà xem, nếu không có chuyện ấy, ngươi sẽ không cần phải ra chiến trường, sẽ không được gặp Tĩnh Vương, nói không chừng thân phận của hai ta đến giờ vẫn chưa đổi về được, thế chẳng phải ngươi càng thảm hơn à.”
“Nói tới nói lui, cuối cùng biến thành ta đang giúp ngươi đúng chứ?”
“…Đây cũng chẳng phải cái ban chỉ kia, cùng lắm là sau này ta không đưa đồ linh tinh cho người khác nữa, ngươi đừng giận nữa mà.”
Lăng Kỳ Yến dần nhỏ giọng lại, câu cuối tựa như nói mê. Y sắp ngủ thiếp đi, cũng chẳng quan tâm xem Ôn Doanh có cần không, nhắm mắt lại lò dò đeo ban chỉ lên ngón cái cho hắn, sau đó còn nặn mấy cái, không kịp buông ra đã nắm lấy tay hắn mà ngủ.
Ôn Doanh buông mắt, nhìn chằm chằm ban chỉ một chốc, lại nhìn gương mặt trắng nõn như ngọc đang vùi trong lòng mình.
Trôi qua một lúc, hắn cúi người xuống, khẽ hôn lên trán Lăng Kỳ Yến.