Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 52: Điên rồi




Sáng sớm hôm sau, Ôn Doanh lên xe ngựa, được đội danh dự của thân vương hộ tống đến Ký Châu.

Lăng Kỳ Yến ngồi trong một chiếc xe khác do Thái hậu sắp xếp, khiêm tốn đi sau đội danh dự. Lúc ra khỏi kinh thành, Ôn Doanh sai người đến mời y ra phía trước.

Lăng Kỳ Yến không thèm để ý, nhưng thái giám kia vẫn cung kính bảo: “Điện hạ có dặn, nếu ngài không chịu đi thì điện hạ sẽ đích thân đến đưa ngài đi, xin ngài cân nhắc.”

Lẽ nào có lý đó!

Lăng Kỳ Yến nổi giận: “Không đi!”

“Xin ngài cân nhắc.”

Thái giám vẫn ở đó không chịu đi, con ngươi Lăng Kỳ Yến chuyển động. Ôn Doanh là tên điên nói gì làm nấy, nhất định hắn sẽ đến tóm y thật… Thôi vậy, hắn không biết xấu hổ nhưng y thì có.

Thế là y xuống xe rồi đi lên đằng trước.

Ôn Doanh đang ngồi trong xe nhắm mắt dưỡng thần, Lăng Kỳ Yến lên xe cũng chẳng thèm để ý. Hắn không lên tiếng, Lăng Kỳ Yến cũng lười nói chuyện, chỉ bình tĩnh cầm bánh ngọt lên ăn.

Ăn bánh xong rồi uống nửa chén trà, thấy Ôn Doanh vẫn cứ im lặng không ừ hử gì, Lăng Kỳ Yến lại cảm thấy hơi xấu hổ. Y ngáp một cái, lười biếng chống cằm, nhìn chằm chằm Ôn Doanh.

Ánh sáng lướt qua hoa văn được chạm trổ trên cửa rồi đáp lên gương mặt của Ôn Doanh, làm nổi bật lên gương mặt tuấn tú phi phàm. Mặt hắn sáng như ngọc quan, Lăng Kỳ Yến không kìm được mà nhớ về đêm qua, lúc người này hôn lên môi y, gương mặt ấy cũng có biểu tình thế này, tiếc là lúc đó y quá tức giận, hoàn toàn không nhìn rõ.

Hầy.

Lăng Kỳ Yến hờ hững nghĩ ngợi, đầu óc cứ như đi trên mây. Ôn Doanh bỗng mở mắt ra, đôi con ngươi đen thẫm nhìn y chằm chằm.

Lăng Kỳ Yến sững ra.

Y như bị bắt quả tang vậy, Lăng Kỳ Yến chợt cảm thấy khó chịu Y xoay người lại, quay lưng về phía hắn.

Huyện Quảng nằm ở phía bắc kinh thành, cũng không xa, lúc đoàn xe tới cửa thành ngoài huyện đã là lúc chạng vạng. Từ đây đến thôn Dao phải đi về phía bắc cỡ nửa ngày nữa, thế nên tối nay bọn họ dừng ở thị trấn để nghỉ ngơi.

Huyện lệnh dẫn theo một đám quan đứng chờ ở cửa thành đã lâu, tỏ ra vô cần ân cần dẫn họ vào thành.

Mọi người ngủ lại trong phủ huyện, Ôn Doanh từ chối lời đề nghị mở tiệc đón gió tẩy trần của huyện lệnh, chỉ sai người dọn một bàn đồ ăn thanh đạm lên, ăn cùng Lăng Kỳ Yến.

Ngồi trên xe cả một ngày, mặt Lăng Kỳ Yến đã trắng bệch, y mệt tới nỗi không còn chút sức lực nào.

Y được nuông chiều từ bé, lại chưa từng xa nhà, ngồi cả một ngày trời như thế đúng là quá sức y, hồi trưa cũng chẳng ăn được gì nhiều, lúc này đây bụng y đói cồn cào. Lăng Kỳ Yến vừa mệt vừa đói.

Ôn Doanh giơ tay lên sờ trán y, không nóng, đúng là do mệt quá mà thôi.

Lăng Kỳ Yến chẳng còn sức gạt tay hắn, chỉ nói bằng giọng bực bội: “Ngươi bảo họ nhanh tay lên chút đi, ta đói.”

Đúng là vênh mặt hất hàm sai khiến người ta, lại còn mang giọng điệu đương nhiên.

Ôn Doanh không so đo với y, đầu tiên hắn sai người mang dưa muối lên làm món khai vị.

Nhìn món dưa muối có “ngoại hình” không được đẹp mắt kia, Lăng Kỳ Yến không thích thú gì lắm, nhưng nhìn thấy Ôn Doanh bình tĩnh ngồi nhai, lúc này y mới do dự giơ đũa lên.

Gắp một đũa bỏ vào miệng rồi nhai mấy cái, mùi vị cũng không tệ lắm, chua cay lạ miệng, đúng là món khai vị.

“Mặn quá, nếm thử thì cũng được, trước giờ ngươi thích ăn cái này hả?”

“Chỉ có thứ này để ăn, cộng thêm các loại khoai, đậu và màn thầu, người dân ở đây đều sống như thế.” Ôn Doanh nói bằng giọng bình thản.

Lăng Kỳ Yến im bặt.

Ôn Doanh rót cho y một chén nước ấm, không nói thêm gì nữa.

Cha nuôi hắn là thợ săn nhưng cũng chẳng giàu có gì. Vào mấy tháng mùa đông đi khắp núi đồi cũng chẳng tìm được bao nhiêu con mồi, vào mùa khác săn được gì cũng đưa vào huyện trong thành bán, bạc dành dụm được sẽ đóng tiền cho hắn đi học. Hai cha con họ một tháng chỉ được ăn vài ba bữa thịt, rau dưa tươi cũng chỉ ngày xuân ngày hè mới có. Lúc thời tiết lạnh lẽo đành phải ăn dưa muối.

Hắn đi học sớm, năm tuổi đã đến chỗ lão tiên sinh họ Triệu ẩn cư dưới thôn Dao học vỡ lòng. Mười tuổi, cha nuôi hắn bị một con gấu mù gi.ết chết trong núi thẳm, là lão tiên sinh họ Triệu giúp hắn đi học tiếp, đến năm mười ba tuổi hắn dùng án thủ để thi đỗ tú tài rồi vào huyện học, cuộc sống mới trở nên dễ thở hơn chút.

Vốn dĩ hắn muốn thi Hương sớm, nhưng trường huyện* thấy tuổi hắn còn nhỏ, tính cách chưa chín chắn, sợ hắn tự kiêu nên không muốn để hắn vào thi quá sớm. Đến năm mười sáu tuổi, họ mới đề cử hắn đến học chính Ký Châu*, cuối cùng học chính Ký Châu tiến cử hắn vào Quốc Tử Giám để học.

*Gốc là 县学教谕: theo tui hiểu ý nói đây là trường cấp huyện.

* Gốc là 冀州学政: hiểu sơ sơ thì tạm coi nó là trường cấp tỉnh.

Cuộc sống như thế này, nếu để Lăng Kỳ Yến trải nghiệm nó, e là chẳng thể vượt qua dù chỉ một ngày.

Lăng Kỳ Yến bỗng thấy ăn không vô nữa, y không thể tưởng tượng được tháng ngày chỉ có thể ăn dưa muối, khoai đậu, màn thầu. Dù bây giờ thân phận của hai người họ thay đổi, Thái hậu cũng thu xếp cho y sống nửa đời sau phú quý giàu sang.

Nhưng tất cả đều không phải thứ mà y nên có.

Đồ ăn được dọn lên bày hết ra bàn, Ôn Doanh đưa chén canh nóng đến trước mặt Lăng Kỳ Yến: “Uống canh trước đã.”

Lăng Kỳ Yến cúi đầu, chợt cảm thấy mình như kẻ lợi dụng người khác, sau đó lại thấy bực bội, tên này nhỏ nhen như thế, chắc chắn là hắn cố ý nói mấy lời này trước mặt y, muốn nhắc rằng đây mới vốn là cuộc sống mà y phải trải qua.

Lăng Kỳ Yến không muốn để ý tới Ôn Doanh nữa, cũng không dám uống rượu, im lặng ăn hết cơm rồi đứng dậy về phòng nghỉ.

Ôn Doanh đứng bên cửa sổ, đưa mắt nhìn về sương phòng phía tây.

Cửa phòng khép kín, ánh nến bên trong lập lòe, trên giấy dán cửa sổ in bóng hình Lăng Kỳ Yến, mơ hồ chẳng rõ.

Ngoài hành lang có mưa xuân rơi tí tách, nước chảy dọc theo mái hiên nhỏ xuống, rơi vào tảng đá xanh nơi mặt đất, như khóc như than.

Ôn Doanh lặng lẽ nhìn trong chốc lát, khẽ nhắm mắt lại.

Nửa đêm, Lăng Kỳ Yến nằm trên giường lăn lộn không ngủ được.

Giường trong phủ này cứng quá, cộm người khó chịu muốn chết, bên ngoài lại có tiếng mưa rơi khiến lòng y phiền não chẳng yên.

Trong lòng cứ như có một ngọn lửa tà nhen nhóm, đấu đá lung tung nhưng mãi không tìm được lối ra. Lăng Kỳ Yến ngồi dậy, lớn giọng kêu: “Người đâu?!”

Chờ một phút, cửa phòng mở ra vang lên tiếng cọt kẹt, người vừa đi vào dừng chân trước tấm bình phong, không bước tiếp cũng chẳng lên tiếng.

Lăng Kỳ Yến cau mày, vừa định nói gì đó, trái tim chợt giật thót: “Ai?”

Vẫn không có ai lên tiếng, nến trên chân đèn được thắp sáng. Lăng Kỳ Yến dựa vào chút ánh sáng ấy trông ra bóng người cao lớn hắt lên bình phong. Y khép vạt áo trong lại theo phản xạ: “Ngươi, ngươi tới đây làm gì?”

“…Dục Vương điện hạ có còn nhớ, năm ấy điện hạ bảo ta đến ngủ cùng, cũng thắp một chiếc đèn ở gian ngoài thế này, bảo ta cởi từng cái áo trên người.”

Ôn Doanh thầm thì, hờ hững gảy bấc đèn trên chân nến.

Đột nhiên hắn lại nhắc đến chuyện năm đó khiến Lăng Kỳ Yến chợt thấy bất an hơn.

Y bực bội: “Chuyện cũng đã lâu rồi mà ngươi vẫn nhớ… vả lại, rõ ràng kẻ được hời là ngươi.”

“Ngươi nói đúng, được lọt vào mắt xanh của Dục Vương điện hạ, thật khiến người ta mừng rỡ như điên.” Giọng nói của Ôn Doanh trầm thấp, tựa như giọng nói trong mơ.

Lăng Kỳ Yến như mắc nghẹn.

Không gian yên tĩnh một lúc, sau đó Ôn Doanh vén màn đi vào trong bình phong. Lăng Kỳ Yến không kìm được mà co rụt vào trong giường, nhìn hắn đầy vẻ đề phòng.

Ôn Doanh không đến gần, chỉ dựa gần bình phong. Hắn nương theo ánh sáng le lói ngoài kia nhìn gương mặt tức giận của Lăng Kỳ Yến, im lặng đánh giá y.

Hai người căng thẳng một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến không nhìn nổi cái dáng vẻ từa tựa cái tên chó chết Lăng Kỳ Ngụ kia nữa, lạnh lùng hỏi: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì? Đang êm đẹp tự dưng lại nhắc tới chuyện này? Ngươi đang cảm thấy năm ấy ta làm nhục ngươi? Bây giờ định trả thù hay sao?”

Ôn Doanh hờ hững nhắc nhở y: “Điện hạ quên năm đó ta từng nói rồi sao, ta chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó là sỉ nhục mình.”

“…Vậy tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế?”

Đôi con ngươi của Ôn Doanh còn tối tăm hơn cả bóng đêm nơi đây, hắn nhìn y, nói khẽ: “Ngày rời kinh ba năm về trước, Thái tử sai người đến sơn đạo chặn giết ta, sau một trận ác chiến, ta giết ngược lại bọn chúng, trên cánh tay có vết thương do kiếm đâm.”

“Sau ba tháng đến cửa Tùng Lộc, lần đầu tiên ta ra chiến trường, khi đó chỉ là một Tiểu Kỳ nhất đẳng cấp thấp nhất trong quân, có hơn mười người dưới quyền ta. Nhóm bọn ta được phân đến phe tiên phong, ta cầm thiết thương xông lên phía trước, chém giết kẻ địch, chặt chín cái đầu, làm trọng thương mười mấy tên. Lính của ta mười người chết bốn, bả vai ta cũng bị thương.”

“Sau trận chiến ấy, ta được đặt cách thăng lên Tổng Kỳ, dưới quyền có năm mươi lính. Về sau trận chiến nào ta cũng chủ động xin đi đánh giặc, dẫn theo thủ hạ cưỡi ngựa xông lên tiên phong, đã có mấy lần suýt chết, trên người ta có vô số vết sẹo to nhỏ.”

“Hơn một năm trước, trên chiến trường, ta may mắn giết được Hãn Vương của tộc Thứ Liệt, được thăng lên làm thủ bị ngũ phẩm*, được Đại tướng quân Lâm Túc khen ngợi, sau đó mới có cơ hội được hắn dẫn đến gặp Tĩnh Vương.”

*Một chức quan trông coi toàn bộ việc trong quân doanh.

“Ở phủ Tĩnh Vương, ta bị sủng phi của Hãn vương tộc Thứ Liệt cải trang lẻn vào vương phủ đâm bị thương, khiến Tĩnh Vương thấy cái bớt trên người ta, lúc đó ông ấy mới nhận ra.”

“Nếu như không có chuyện tráo con này, ta vẫn chỉ là con trai của một thợ săn trong sơn thôn nhỏ, lần ấy theo Lâm đại tướng quân về triều có thể thăng lên cấp một, cũng có thể bị Thái tử hận thù không cho ta dễ dàng thăng tiến như thế. Không biết ta còn phải tốn bao nhiêu năm mới có thể chính thức đi tới trước mặt điện hạ, khiến điện hạ để ta vào trong mắt.”

Giọng nói của Ôn Doanh cực kỳ trầm, tựa như chẳng có lấy một gợn sóng, tựa như đang kìm nén điều chi, từ đầu tới cuối vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mắt Lăng Kỳ Yến.

Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên nhưng không nói gì.

Y không ngờ Ôn Doanh sẽ nói chuyện này với y, lại càng không ngờ hắn phải sống những năm qua như thế.

Y biết sống trên chiến trường không dễ dàng gì, nhưng chẳng ngờ lại khó khăn như thế, càng không ngờ Ôn Doanh nói hắn làm những việc này là vì y.

Vì muốn chính thức đi tới trước mặt y, được y để vào mắt.

Nhưng, tại sao chứ?

“Ta không hiểu ngươi đang nói gì cả,” Lăng Kỳ Yến tránh né ánh mắt hắn, nói giọng buồn phiền: “Vì trước đó ta đuổi ngươi đi, coi thường ngươi, nên ngươi cứ bướng bỉnh nhất quyết tranh thắng thua với ta sao? Vậy ta thừa nhận rằng ngươi rất giỏi, rất có bản lĩnh, là ta mù nên mới coi thường ngươi. Ta xin lỗi, như thế chưa đủ sao?”

“Ngươi cho rằng, ta làm tất cả chỉ vì cái này?”

Rõ ràng ý giận dỗi trong lời của Ôn Doanh càng đậm hơn, gần như là hết kìm nén được rồi, Lăng Kỳ Yến thấy ngượng quá đỗi: “…Ta nói không đúng sao?”

Ôn Doanh nhìn y đầy bình tĩnh, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Lòng Lăng Kỳ Yến không khỏi hốt hoảng, Ôn Doanh đã bước từng bước đến gần, đừng trước giường.

“Ngươi…”

Lăng Kỳ Yến chưa kịp nói gì, Ôn Doanh bỗng nắm lấy cổ tay của y, kéo y lên từ trên giường.

Lăng Kỳ Yến hoảng sợ cực kỳ, đưa chân lên đạp: “Ngươi làm gì đấy! Ngươi thả ta ra!”

Ôn Doanh không quan tâm, mạnh tay kéo y vác lên vai.

Bị khiêng về gian phòng chính rồi ném lên giường, Lăng Kỳ Yến hoảng loạn bò về trong giường, nhưng lại bị Ôn Doanh dùng tay lôi trở lại.

Cơ thể cao lớn của Ôn Doanh đ.è xuống, trong mắt hắn đầy vẻ điên cuồng, Lăng Kỳ Yến sợ muốn chết, đành phải xuống nước: “…Ngươi thả ta ra đi, có chuyện gì từ từ nói.”

Ôn Doanh chống hai tay sang hai bên người y, nhìn chòng chọc từ trên cao xuống. Hắn tựa loài chim dữ đang nhìn con mồi chằm chằm, đánh giá xem nên ăn cái gì đầu tiên.

“Nếu ngươi dám động vào ta, ta sẽ nói với Thái hậu đấy.” Lăng Kỳ Yến yếu ớt uy hiếp hắn. Y cảm giác cái tên vô liêm sỉ này hoàn toàn không thèm để ý, cũng không sợ Thái hậu sẽ nghĩ làm sao.

Y nên phát hiện sớm hơn, tên này từ xưa đã to gan chẳng coi ai ra gì. Lúc hắn vẫn chưa có gì trong tay đã dám giết con trai của thị lang, thừa dịp say rượu chiếm hời y. Trên đời này không có chuyện gì mà hắn không dám làm, chỉ là hắn có muốn làm không mà thôi.

Sự uy hiếp của y không có tác dụng, tên này vẫn tỏ thái độ hoàn toàn thờ ơ không lung lay chút nào. Lăng Kỳ Yến phải mềm giọng hơn: “Có gì thì chúng ta từ từ nói, được không? Đừng có hở tí là động tay chạm chân…”

Cơ thể của Ôn Doanh càng ép sát hơn, có thể nghe được cả tiếng thở kìm nén của hắn. Lăng Kỳ Yến giơ tay lên, chọc ngón tay lên bả vai hắn, cố sức đẩy hắn ra một chút: “Vậy ngươi nói đi, được ta để vào mắt là sao? Ngươi tài giỏi như thế, còn đẹp trai nữa, ta cũng đâu có mù, sao mà chẳng thấy ngươi cho được?”

“Ngươi không hiểu hay là cố ý giả ngu?” Cuối cùng Ôn Doanh cũng mở miệng, giọng của hắn khàn khàn, tựa như trong lời hắn nói ra có mang theo gai nhọn.

Lăng Kỳ Yến ngẩn ra, chột dạ dời mắt.

Ôn Doanh nắm lấy cằm kéo mặt y qua, hắn cúi đầu dữ dằn hôn lên.

Lăng Kỳ Yến không giãy giụa nữa, luống cuống nhìn gương mặt hung dữ và hưng phấn của người kia khi hôn y. Đến khi môi lưỡi bị cắn đau, Lăng Kỳ Yến mới nghiêng mặt sang lảng tránh.

Ôn Doanh ghé vào bên tai y thở hổn hển. Lăng Kỳ Yến nhắm mắt, thấp giọng: “Ngươi hôn xong rồi thì đứng dậy đi.”

Ôn Doanh siết chặt nắm đấm, trên tay hằn rõ gân xanh.

…Vẫn chưa phải lúc.

Hắn rời khỏi người Lăng Kỳ Yến, vừa mới ngồi dậy đã bị y đạp một cái.

Ôn Doanh chịu đựng cú đạp của y, không nhúc nhích.

Lăng Kỳ Yến ngồi dậy, rút chân lại, hơi lùi về phía trong giường để né xa hắn thêm chút: “Ngươi đã nói, ngươi vào quân đội, liều mạng trèo lên cao là vì ta?”

Ôn Doanh không nói gì, con ngươi đang nhìn y hơi chuyển động.

“…Không muốn cưới vợ, cố ý thả tin đồn ác ý để bôi xấu danh tiếng của bản thân, cũng là vì ta sao?”

Ôn Doanh vẫn im lặng, nhưng ánh mắt hắn đã nói cho Lăng Kỳ Yến biết, đúng là như thế.

Nhất thời Lăng Kỳ Yến không biết nên nói gì cho phải, chỉ cảm thấy lạ, vì một đứa chẳng còn gì trong tay như y mà từ bỏ triển vọng của bản thân, lại chẳng chịu kết hôn, có đáng không?

“Rốt cuộc ngươi nhìn trúng ta ở điểm nào? Vì ta đẹp sao?”

Không đợi Ôn Doanh đáp, Lăng Kỳ Yến đã thở than: “Muốn lên giường với người đẹp, chuyện này ta hiểu. Ngươi cũng đẹp, trước đó ta muốn ngươi làm khách quý của ta, đúng là vì ngươi có dung mạo hơn người. Nhưng nhìn lâu một gương mặt, dù đẹp đến đâu cũng có ngày chán thôi, chờ thêm hai mươi năm nữa, mỹ nhân xinh đẹp cũng sẽ già nua. Sao ngươi lại vì điều này mà chẳng chịu kết hôn, thậm chí còn muốn hi sinh cả tính mạng?”

“Ta có cưới vợ hay không, liên quan gì đến ngươi?” Ôn Doanh nén giận hỏi y.

“Ngươi xem, ngươi lại tức giận rồi đấy.” Lăng Kỳ Yến hết cách: “Ngươi nhỏ nhen quá, có gì thì từ từ nói không được à? Sao cứ bày bản mặt lạnh lẽo kia làm người ta thấy khó ưa vậy?”

“Ngươi kết hôn hay không chẳng liên quan gì đến ta, nhưng ngươi lại chuyển sang để ý ta, vậy là có liên quan rồi. Nói thật thì ta vẫn còn rất thích ngươi.”

Lăng Kỳ Yến nhìn chằm chằm mặt Ôn Doanh, thầm nghĩ, quả nhiên người đẹp vẫn đẹp, dù bản mặt hắn tỏ ra khó ưa đi nữa, y nhìn vào nó vẫn thấy tim mình đập bình bịch: “Thật ra ta bằng lòng làm chuyện kia với ngươi, dù kẻ bị chiếm hời là ta.”

“Nhưng ngươi không được nổi giận với ta, cũng không được bắt nạt ta.”

“Ta cũng không muốn làm luyến sủng, dù bây giờ ta chẳng là cái thá gì đi nữa, ngươi cũng đừng hòng.”

Ôn Doanh xụ mặt: “Có phải chỉ cần ngươi thấy kẻ đó ưa nhìn, thì ngươi sẽ bằng lòng để người ta chiếm hời?”

Lăng Kỳ Yến nghẹn họng, bực bội la: “Nói gì đấy! Tốt xấu gì trước đó ta cũng là thân vương, sao có thể để kẻ khác chiếm hời bậy bạ được? Rõ ràng chỉ có mình ngươi từng làm ta, ngươi còn hung dữ với ta như thế!”

Ôn Doanh đột nhiên kéo y tới trước người, nhìn nhìn chằm vào mắt y, tiếng nói chen ra từ kẽ răng: “Ngươi cho rằng ý của ta chỉ là như vậy sao?”

“Không thì sao? Chẳng lẽ ngươi muốn làm phu thê với ta?”

Lời vừa nói dứt, Lăng Kỳ Yến giật mình, nhìn thấy ánh mắt khó tả kia của Ôn Doanh, y lại càng nghẹn họng không nói được.

“…Ngươi đùa đúng không?”

Im lặng một lúc lâu, Lăng Kỳ Yến mới mở miệng một cách khó khăn: “Ngươi có bị thần kinh không?”

“Ngươi không muốn làm hoàng đế sao?”

“Ngươi điên rồi hả?”

Trong lòng chợt thấy hoảng loạn lạ lùng, ngay cả y cũng không rõ là vì sao. Lăng Kỳ Yến trốn tránh theo phản xạ, y lùi xuống kéo chăn đắp kín người, vùi mình sâu vào trong chăn, chẳng muốn nói chuyện với Ôn Doanh nữa.

Mãi đến khi nến tắt, trong phòng không còn tia sáng nào, người kia vẫn im lặng đứng đó, không nói một lời.

Mới đầu còn lo lắng đề phòng, sau một lúc Lăng Kỳ Yến không chịu được nữa, mí mắt cứ dần sụp xuống, sau cùng nhắm mắt lại, cứ thế mà ngủ say trên giường Ôn Doanh.

Trước khi ngủ còn mơ màng nghĩ rằng, tên này quả đúng là đồ điên.