Ôn Hương Diễm Ngọc

Chương 47: Làm đầy tớ của hắn




ung Ninh Thọ.

Trưởng công chúa và Tích Hoa đỡ Thái hậu ngồi xuống, vẻ mặt bà nhuốm đầy vẻ bi thương.

Lúc ở cung Hưng Khánh, bà vẫn cố gắng gượng, nhưng giờ đã không nhịn nổi nữa mà nghẹn ngào rơi lệ.

Tích Hoa lật đật lau nước mắt cho bà, còn nhỏ nhẻ khuyên nhủ: “Ngoại tổ mẫu phải giữ gìn sức khỏe…”

Qua một lúc lâu, Thái hậu mới tạm bình tĩnh lại, bà gọi Đại thái giám cung Ninh Thọ tới rồi dặn dò: “Dục vương hiện đang ở điện Triêu Huy, ngươi sai vài người qua bên đó trông chừng đi, chú ý xem ai ra vào điện Triêu Huy, đừng để người của cung Phượng Nghi bước vào trong, nếu có ai đưa đồ từ bên ngoài đến, nhất là thức ăn, cần phải kiểm tra thật kĩ, nếu Dục Vương thiếu cái gì, cũng nhớ sai người tới cung Ninh Thọ lấy cho nó.”

Đại thái giám nghe lời: “Nô tỳ đi làm ngay đây.”

Trưởng công chúa nghe xong thì do dự hỏi: “Mẫu hậu, có phải ngài cảm thấy, Hoàng hậu sẽ…”

Thái hậu cảm thấy vô cùng mỏi mệt, hai mắt bà ửng đỏ: “Nàng rất nhỏ nhen, còn cực kỳ hận Vân thị và Yến Nhi, nếu không trông chừng kĩ, chỉ sợ nàng sẽ lén lút sai người ra tay. Nàng vẫn luôn ghi hận bà già này suốt mấy năm nay chẳng qua là vì năm đó có người lỡ miệng, để nàng biết được ta từng đưa ý chỉ muốn cứu Vân thị ra, ta thông cảm năm đó nàng phải chịu khổ nên không so đo nữa, khiến hành vi của nàng ngày càng trắng trợn hơn, nhưng giờ thế này, ta cũng không thể nói gì nàng được, dù sao đứa bé bị tráo đổi chính là con trai ruột của nàng.” 

“Con cũng sai người trông chừng Vân thị bên kia đi, cố gắng giữ lại mạng cho cô ta.”

Trưởng công chúa cảm thấy khó hiểu: “Kỳ Yến thì thôi vậy, dù sao cũng là đứa bé mà chúng ta chăm từ nhỏ đến lớn, còn Vân thị, mẫu hậu không định tính toán với cô ta sao?” 

Thái hậu lắc đầu một cách vô cảm: “Thôi thôi, tóm lại là hoàng thất chúng ta thiếu nợ phủ Trấn Bắc Hầu, sự việc đã như vậy, giết cô ta có ích gì? Mấy năm nay cô ta biến thành cái dạng này, vốn dĩ là gặp phải báo ứng rồi.”

Trưởng công chúa bỗng chốc không biết nói gì cho phải.

Bà vẫn cảm thấy, đứa bé bị tráo đổi suốt hai mươi năm trời, không truy xét người phụ nữ kia thì chẳng thể nguôi giận được, nhưng Thái hậu đã dặn dò như thế, bà chỉ đành nhận lệnh thôi.

Nghĩ tới Lăng Kỳ Yến khiến Thái hậu ngầm cảm thấy lo lắng, nước mắt lại tràn khóe mi, bà nói lẩm bẩm: “Không biết Yến nhi nghĩ gì khi bỗng nhiên biết được những chuyện này, tuy nó không phải cháu ruột của ta, nhưng ta đã tự tay chăm bẵm nó từ nhỏ đến lớn, ta còn nhớ rõ dáng vẻ lúc nó mới vừa học nói, gọi ta tổ mẫu ơi, ta có rất nhiều cháu trai cháu gái, thế mà chỉ có nó là thân với ta nhất, thiếu nó, ta cảm thấy khó chịu như bị khoét mất miếng thịt vậy…”

“Nhưng khi nghĩ đến đứa cháu ruột của mình phải chịu gian nan bên ngoài mà ta lại chẳng hề hay biết, ta cũng đau lòng chứ, dường như làm cái gì cũng sai hết.”  

Tích Hoa vừa vỗ nhè nhẹ vào lưng Thái hậu giúp nhịp thở của bà ổn định lại vừa an ủi bà: “Ngoại tổ mẫu đừng lo lắng quá, nếu theo đề nghị của ngũ cữu, đại biểu ca vẫn có thể sống sót, sau này cứ đưa cho huynh ấy một vùng đất phong, để huynh ấy tránh đi chỗ khác là ổn, làm vậy sẽ giữ được mặt mũi cho bệ hạ, còn phía Hoàng hậu nương nương, chỉ cần không nhìn thấy nữa, thời gian trôi qua, kiểu gì bà ấy cũng nguôi giận thôi.”

Trưởng công chúa lại không đồng ý với lời của nàng: “Hoàng hậu đã ghi hận ngoại tổ mẫu của con suốt hai mươi năm trời đấy, con nghĩ chỉ cần tránh gặp mặt là có thể khiến cô ta hết hận mẹ con Vân thị à? Dù có đưa Kỳ Yến đến tận chân trời thì cô ta cũng sẽ không ngừng kiếm chuyện, biết đâu còn cá chết lưới rách, gây ầm ĩ tới mức mọi người đều biết vụ đổi con này, ép bệ hạ phải g.iết chết Kỳ Yến.”

Tích Hoa lập tức nghẹn họng, với cái tính tình của vị Hoàng hậu nương nương kia, đúng là có thể làm ra việc này thật.

Đôi mắt của Thái hậu đỏ bừng lên, trông bà như thể già đi mấy chục tuổi chỉ sau một đêm. Trưởng công chúa không muốn khiến bà đau lòng quá mức nên mới sửa lời: “Nhưng đừng lo lắng quá, nếu mẫu hậu khăng khăng muốn bảo vệ Kỳ Yến thì vẫn còn cách, mấu chốt là phía bệ hạ, con thấy bệ hạ cũng không định giết nó, rồi sẽ tìm được biện pháp thôi.”

Thái hậu không nói gì tiếp mà chỉ ngồi ngẩn người sững sờ, lặng lẽ rơi nước mắt.  

Buổi chiều, Ôn Doanh tới cung Ninh Thọ để chào hỏi Thái hậu.

Thái hậu mới gắng gượng chợp mắt được một lúc, nghe nói Ôn Doanh tới thì lập tức sai người đỡ mình dậy, sau đó gọi hắn vào phòng.

Bà đã đuổi Trưởng công chúa và Tích Hoa về nên chẳng còn ai ở trong điện chính nữa.  

Ôn Doanh bước vào cửa, chưa kịp chào hỏi đã bị Thái hậu ngắt lời.

Thái hậu bảo hắn ngồi xuống trước mặt mình rồi giơ tay lên xoa mặt hắn: “Con nói chuyện với phụ hoàng và mẫu hậu chưa?”

“Rồi ạ.” Ôn Doanh gật đầu.

Thái hậu lấy khăn lau mắt, nhìn Ôn Doanh thận trọng hờ hững như vậy khiến bà vừa cảm thấy được an ủi vừa có cảm giác đau lòng, không biết đứa bé này phải chịu bao nhiêu khổ sở bên ngoài mới có thể tạo nên tính cách thế kia.

Người mà bọn họ cần phải xin lỗi nhất phải là hắn.

“Phụ hoàng sắp xếp chỗ ở cho con chưa?”

“Sắp xếp rồi ạ, phụ hoàng bảo con đến sống ở cung Vĩnh An, ngài còn sai người tới dọn dẹp quét tước trước, mẫu hậu cũng phái người qua đấy, tất cả đồ đạc đều đã được chuyển sang đó.” Lúc nói, trông Ôn Doanh khá hời hợt, như thể không để ý mấy chuyện này lắm.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thái hậu nghe xong thì tạm yên tâm, bà sai người đi mở nhà kho, chọn vài món đồ tốt để tặng cho cung Vĩnh An.

Ôn Doanh cảm ơn Thái hậu, bà vừa xua tay vừa than thở: “Cảm ơn cái gì, đều là của con cả, nếu còn cần thứ gì, con cứ nói thẳng với tổ mẫu, cũng có thể nói với phụ hoàng và mẫu hậu của con, đừng cảm thấy ngại.”

Ôn Doanh suy nghĩ một hồi rồi hỏi bà: “Tổ mẫu, cuối cùng Dục vương sẽ bị xử lý thế nào?”

Thái hậu ngẩn người trong chốc lát, bà do dự không biết nói sao: “…Con có ý tưởng gì không?”

Ôn Doanh nói nhỏ nhẹ: “Ít nhất hãy giữ lại mạng cho y.”

Thái hậu nghe vậy mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, đây là lần thứ hai Ôn Doanh nói như thế, đúng là hắn không muốn Lăng Kỳ Yến chết, hắn không cần xin tha thứ cho y, nhưng hắn vẫn làm, vậy là đủ rồi.

“Con là đứa trẻ ngoan, tổ mẫu cảm ơn con hộ nó.” Thái hậu cảm thấy hơi tự trách, bà thiên vị thật, tới giờ phút này, bà vẫn thiên vị Lăng Kỳ Yến, nhưng hết cách, bà đành cam đoan với Ôn Doanh: “Con yên tâm, sau này, ta sẽ sai người đưa nó đi thật xa, chắc chắn sẽ không gây trở ngại cho con nữa.”

Ôn Doanh không tiếp lời, trong mắt hắn chợt lóe lên vẻ u ám.

Ôn Doanh nán lại cung Ninh Thọ với Thái hậu hết nửa buổi chiều, sau đó được Hoàng đế gọi đến cung Hưng Khánh để ăn tối. Mãi đến khi chạng vạng, hắn mới rời khỏi cung Hưng Khánh, Đại thái giám của cung Hưng Khánh cung kính tiễn hắn đến cung Vĩnh An theo lệnh của Hoàng đế.

Ôn Doanh ngồi trên kiệu, hắn vừa trầm ngâm vừa ngắm nhìn vệt ráng đỏ cuối cùng quét qua chân trời, đôi mắt đượm vẻ bình tĩnh kia bất động một hồi lâu, chẳng biết đang suy nghĩ gì.

Đại thái giám của cung Hưng Khánh đi theo Ôn Doanh cứ mở miệng nói mãi, ông ta ân cần nhắc nhở hắn vài quy định cứng nhắc cần chú ý trong cung.

Ôn Doanh lơ đễnh lắng nghe, lúc đi ngang qua điện Triêu Huy, thái giám kia mới buột miệng nói ra tên điện, vẻ mặt Ôn Doanh bỗng nhiên cứng đờ, hắn sai người dừng kiệu lại.

Thái giám nọ thấy Ôn Doanh đứng lên, như thể định đi vào điện thì vô thức nhắc nhở hắn: “Điện hạ, trễ rồi, vẫn nên mau chóng về tẩm cung…”

Ôn Doanh lập tức nhìn ông ta, trong mắt chợt lóe lên vẻ lạnh lùng, đối phương bị hắn nhìn tới cứng họng, mãi đến khi Ôn Doanh bước vào trong mới bừng tỉnh lại, hình như… vị điện hạ mới này là một chủ nhân khó tính.

Có người canh giữ bên ngoài điện Triêu Huy, những người được Thái Hậu sai tới biết mặt Ôn Doanh nên không dám ngăn cản mà để hắn đi vào.

Lăng Kỳ Yến đang cúi đầu, ngồi ngẩn người dưới đất, cả ngày trời y chưa uống một giọt nước nào. 

Người ở đây không khắt khe với y, là tự y không muốn ăn uống.

Đến tận hôm nay y mới biết, hóa ra cảm giác “trên đời này không còn gì hứng thú nữa” là như vậy, nó khiến sự nhàm chán tẻ nhạt trước kia của y trở nên khác thường và xa xỉ hẳn.

Lăng Kỳ Yến muốn gượng cười, nhưng lại chẳng thể nhếch nổi khóe miệng. Y ngồi thẫn thờ nhớ lại những ký ức cũ trong suốt hai mươi năm qua mới phát hiện thật ra y có thể nhớ rất ít chuyện, đúng là y đã lãng phí mất số mệnh mà mình trộm được này.

Lăng Kỳ Yến nghe thấy tiếng bước chân thì bừng tỉnh lại, y vừa ngước lên đã đối diện ngay với ánh mắt đang quan sát mình từ trên cao của Ôn Doanh. Lăng Kỳ Yến sững sờ một lúc rồi mỉm cười.

“Tú tài nghèo, cảm giác thế nào khi làm hoàng tử? Vui không?”

Lăng Kỳ Yến mở miệng hỏi, hỏi xong lại lắc đầu trước: “Không đúng, sao ta còn gọi ngươi là tú tài nghèo chứ, ngươi không còn là tú tài nghèo nữa, hiện giờ ngươi là đại hoàng tử dòng chính cao quý, là con trai của Hoàng đế, đáng tiếc ghê, phải chi chúng ta đổi chỗ cho nhau sớm hơn, ngươi từng nói, thằng khốn Lăng Kỳ Ngụ chắc chắn gánh không nổi chức Thái tử, cái tính khôn vặt của gã chẳng xứng xách giày cho năng lực giỏi cả văn lẫn võ của ngươi.”

“Thật ra ngươi cũng rất đáng thương, chức đại hoàng tử tốt đẹp và có triển vọng như thế, vốn dĩ chắc chắn là Thái tử Đông cung, kết quả lại bị ta thay đổi hết, ép ngươi phải đi thi cử, đi tòng quân, cái ghế Thái Tử cũng bị chiếm mất.”

“May mà hiện giờ chưa phải quá muộn, ngươi giỏi như vậy, trước đây ngươi luôn khuyến khích ta đi tranh giành, hiện giờ ngươi có thể tự mình làm rồi, chắc chắn thằng điên Lăng Kỳ Ngụ kia đấu không lại ngươi, sớm muộn gì vị trí đó cũng là của ngươi.”

Lăng Kỳ Yến nói chầm chậm, vừa như nói cho Ôn Doanh nghe, vừa như lẩm bẩm một mình: “Hồi trước ta từng nói số ngươi không tốt, chẳng biết cách đầu thai, ha, thật ra ta mới là kẻ không biết cách đầu thai, mỉa mai ghê.”

“Suốt hai mươi năm qua, ta may mắn hơn ngươi chút ít, nhưng đến hôm nay, chút may mắn ấy cũng đã cạn sạch, của ngươi thì phải trả cho ngươi thôi.”

“Ngươi hận ta lắm đúng không? Ta cướp mất vinh hoa phú quý trong hai mươi năm của ngươi, trước đây còn hay mắng mỏ đánh đập ngươi, bắt ngươi phải quỳ lạy ta, sau đó lại đuổi ngươi đi, chắc chắn ngươi tức lắm nhỉ, ngươi nhỏ nhen và dữ dằn như thế, kiểu gì cũng ghi hận ta.” 

“…Nhưng ta không hề cố ý.”

Lăng Kỳ Yến nói xong câu cuối cùng thì ý cười trong mắt cũng hóa thành nước mắt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp bị cụp xuống, chẳng còn trông thấy chút ánh sáng rực rỡ nào của khi xưa.

Y vừa giơ tay lau mắt vừa nói nghẹn ngào: “Ta nào muốn trộm số mệnh của ngươi, chính ta cũng không biết là mình đã bị tráo đổi với ngươi.”

“Mẫu hậu của ngươi chưa từng đối xử tốt với ta, bà ấy vẫn luôn ngứa mắt ta, xem ta như kẻ thù, còn phụ hoàng ngươi, bởi vì ta không được như kỳ vọng của ông ấy với con trai trưởng, khiến ông ấy cảm thấy mất mặt, nên mới hay tìm cơ hội răn dạy và quở mắng ta, bọn họ không cần đứa con trai như ta, nhưng ta cũng có cần cha mẹ như họ đâu?”

“Bởi vì ngươi là hoàng tử, ta chỉ là con trai của thợ săn, nên biến thành ta trộm đồ của ngươi, nhưng ngươi cướp cha ta thì sao, ta chưa từng nhìn thấy ông ấy.”

“Hèn gì vị hòa thượng già kia nói ta có mệnh hại người thân, mất cha mất mẹ, sau này cũng sẽ không có vợ con, ta còn tưởng ông ấy nói bậy nói bạ, hóa ra ông ấy nói thật.”

Lăng Kỳ Yến rơi nước mắt, Ôn Doanh vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm y bằng vẻ mặt phức tạp.

Lăng Kỳ Yến lải nhải cả đống lời nhảm nhí xong thì cúi đầu, im lặng trong chốc lát, sau đó y giơ tay lau nước mắt rồi gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào để mỉm cười nói: “Thôi, ta nói mấy điều này với ngươi làm gì, cứ như ta cố ý nói mình đáng thương biết bao để nhận được sự thông cảm vậy, ngươi không cần đến xem trò hề của ta đâu, ngươi đi đi.”

Ôn Doanh vẫn đứng yên, Lăng Kỳ Yến lắc lư đầu: “Chẳng lẽ ngươi còn muốn nghe ta bảo ngươi cút sao?”

Y vẫy tay một cách sốt ruột: “Đi đi, đi đi, ta không muốn thấy ngươi nữa.”

Ôn Doanh bước lên phía trước, hắn hất cằm với Lăng Kỳ Yến đang ngồi dưới đất rồi ra lệnh cho y bằng chất giọng lạnh lùng: “Đứng lên.”

Lăng Kỳ Yến phớt lờ hắn.

“Đứng lên.”

Ôn Doanh lặp lại lần nữa.

Lăng Kỳ Yến vẫn im lặng cúi đầu.

Ôn Doanh lập tức chìa tay ra, nắm lấy cổ tay y, kéo phắt y dậy, Lăng Kỳ Yến ngạc nhiên, đôi mắt còn ửng đỏ chợt toát ra vẻ tức giận: “Ngươi làm cái gì đấy?!”

Đến khi đứng lên, Lăng Kỳ Yến mới phát hiện tên này cao quá, ba năm trước hắn chỉ cao hơn y chun chút, mà giờ đã cao hơn y nửa cái đầu rồi, thậm chí y còn phải ngước lên để nhìn hắn.

Sức lực của hắn cũng mạnh hơn xưa, cổ tay của Lăng Kỳ Yến bị hắn nắm chặt tới phát đau nhưng chẳng thể rút ra được.

Ôn Doanh nhíu mày, xị mặt nói: “Không được khóc! Lau nước mắt ngay!”

Lăng Kỳ Yến nhìn thấy đôi mắt u ám đen kịt như mực của Ôn Doanh thì thầm giật mình, y vẫn rưng rưng nước mắt như cũ, sa sầm mặt mày nói: “Tóm lại là ngươi muốn làm gì? Ngươi đừng tưởng hiện giờ chúng ta thay đổi thân phận rồi là ngươi có thể làm nhục ta!”

Ánh mắt Ôn Doanh trông càng lạnh lùng hơn, hắn rít qua kẽ răng: “Dục Vương điện hạ nghĩ thế nào là làm nhục?”

Lăng Kỳ Yến lập tức nghẹn họng, không trả lời được, bên trong bốn chữ “Dục Vương điện hạ” này ẩn chứa toàn ý mỉa mai, khiến y vô cùng xấu hổ, y không thể trả lời được câu hỏi này của Ôn Doanh.

Nếu Ôn Doanh muốn làm nhục y thật thì hắn có thể thực hiện lại những chuyện y đã từng làm trước kia, như mắng y, đánh y, đá y, hay bắt y quỳ bên ngoài cả ngày, dù Ôn Doanh định trả thù từng việc một cũng sợ là không ai dám ngăn cản.

Nhưng Ôn Doanh lại không làm, thậm chí hắn tiến vào đây lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nói lời nào, hình như chỉ có mình y đơn phương oán trách, kể lể mấy điều chủ quan không có chứng cứ khiến người khác căm ghét.

Lăng Kỳ Yến thầm cảm thấy khó chịu khi nghĩ vậy.  

Bỗng nhiên Ôn Doanh vươn tay ra, chà mạnh vào mặt y để lau đi nước mắt lấm lem của y.

Lăng Kỳ Yến trừng mắt nhìn hắn.

Ôn Doanh vẫn đứng yên tại chỗ, còn nắm chặt cổ tay y hơn.

Hai người giằng co trong chốc lát, cuối cùng Lăng Kỳ Yến đành cúi đầu xuống, như thể đã nản lòng, y nói lí nhí: “Ta đau tay.”

“…Đau thật đấy.”

“Ngươi buông tay đi.”

Ôn Doanh nhìn thấy ánh mắt trì trệ của Lăng Kỳ Yến thì nới lỏng tay ra, nhưng giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: “Bỏ ăn bỏ uống, ngươi nhịn ăn cho ai xem thế?”

“Cảm thấy nhạt miệng thôi.” Lăng Kỳ Yến trả lời một cách uể oải.

Ôn Doanh thả tay y ra: “Cho nên ngươi định để đói đến chết à?”

“Ta ăn là được.”

Lăng Kỳ Yến lẩm bẩm xong thì tức giận xoa bóp cổ tay bị Ôn Doanh siết tới đỏ ửng.

Hồi trước dù tên tú nghèo này vừa đáng ghét vừa cứng nhắc, còn thường xuyên chọc giận y, nhưng ít nhiều gì cũng biết đắn đo đúng mực, không giống như bây giờ.

… Đúng là đã thay đổi rồi.

Sau khi cơm và thức ăn nóng được bưng tới, Ôn Doanh bèn gọi ba người vào đây, sai bọn họ lần lượt nếm thử từng món, còn thử lại bằng kim bạc, chắc chắn ổn hết mới nhìn chằm chằm Lăng Kỳ Yến đi đến ngồi xuống trước bàn ăn.

Lăng Kỳ Yến ăn một cách hờ hững, lông mày đang nhíu chặt của Ôn Doanh hơi giãn ra, hắn nhắc nhở y bằng giọng điệu lạnh lùng: “Ngươi tự chú ý đi, phải sai người nếm thử trước đồ ăn thức uống được đưa từ ngoài vào, có gì không ổn là kêu lên ngay, người được Thái Hậu phái đến vẫn luôn canh gác ở bên ngoài.”

Lăng Kỳ Yến ngước nhìn Ôn Doanh: “Chẳng phải nếu ta chết sẽ hợp ý ngươi sao, báo được thù sâu, không tốt hơn à?”

“Ta không hận ngươi.” Ôn Doanh thốt ra mấy chữ này với vẻ mặt sa sầm.

Lăng Kỳ Yến mấp máy môi nhưng cuối cùng cũng không nói gì nữa, chỉ im lặng cúi đầu ăn cơm tiếp.

Đúng là cả ngày nay chưa ăn gì khiến y cảm thấy hơi đói bụng.

Ôn Doanh đợi Lăng Kỳ Yến ăn xong mới rời đi. Trước khi đi, hắn còn nhắc nhở Lăng Kỳ Yến lần cuối: “Nếu ngươi dám dằn vặt bản thân tới mức ngã bệnh, ta sẽ để ngươi biết thế nào là làm nhục.”

Lăng Kỳ Yến mắc nghẹn: “…Người của Thái Hậu đang ở ngay bên ngoài đấy.”

“Thì sao?” Ôn Doanh nhìn chằm chằm vào mắt y, ánh mắt hắn ngập tràn vẻ lạnh lẽo và tàn ác, “Hiện giờ ngươi chẳng là gì hết, cho dù ta hỏi xin bệ hạ cưới ngươi đi nữa, ngươi nghĩ ta không làm được sao?”

Lăng Kỳ Yến lập tức tái mét mặt mày, đúng là tên khốn nạn này muốn bắt y làm đầy tớ cho hắn để giày vò y một cách trắng trợn!

“Ngươi đừng mơ! Ta có chết cũng sẽ không tuân theo!”

Ôn Doanh mặc kệ y, hắn rời khỏi điện Triêu Huy.

Lăng Kỳ Yến tức giận đá cái ghế bên cạnh rồi giơ tay lên chà mạnh vào mặt.

Chẳng sao cả, cùng lắm là chết thôi, nếu không chết được thì bỏ chạy, dù sau khi chạy thoát phải làm thợ săn để kiếm sống y cũng chịu.

Thái giám của cung Hưng Khánh chờ bên ngoài một hồi lâu, vừa trông thấy Ôn Doanh đi ra đã vội vàng nghênh tiếp, còn cung kính hơn lúc trước: “Điện hạ, giờ về tẩm cung à?”

Ôn Doanh ngồi vào kiệu, hắn ngước nhìn điện Triêu Huy lần cuối, rồi mới ra lệnh bằng giọng điệu thờ ơ: “Đi thôi.”

Người ở cung Vĩnh An đều đứng chờ trong sân để chào đón chủ nhân mới. Hoàng đế, Hoàng hậu và Thái hậu đều phái người đến đây, các rương đựng đồ đạc được chất đầy sân. Ôn Doanh nhìn lướt qua mọi thứ, sau đó chọn một thái giám trông khá thành thật do Thái hậu phái tới làm người phụ trách quản lý công việc trong cung Vĩnh An.

Người của cung Phượng Nghi vốn đang mang vẻ mặt nịnh nọt vừa nghe Ôn Doanh nói xong thì nụ cười trên mặt lập tức cứng đờ, tên cầm đầu thẳng thắn nhắc nhở hắn: “Điện hạ, ngài mới vào cung nên chắc không hiểu quy tắc ở đây, Hoàng hậu nương nương mới là chủ hậu cung……”

Ôn Doanh không để gã nói xong đã liếc gã bằng ánh mắt hờ hững: “Thế nên ngươi tính dạy lại quy tắc cho ta à? Hoàng hậu nương nương là chủ hậu cung, nhưng nơi này là cung Vĩnh An.”

Người nọ thầm run rẩy, lúc đối diện với ánh mắt của Ôn Doanh thì tự dưng cảm thấy vô cùng sợ hãi, thế là bèn cúi đầu xấu hổ xin lỗi, nào dám nói thêm gì nữa.

Thái giám của cung Hưng Khánh đã đưa Ôn Doanh tới đây ngầm tấm tắc, ông ta lại xác định vị điện hạ mới này đúng là không phải người hiền lành.

Ôn Doanh chợt quay sang hỏi ông ta: “Nếu chỗ của ta thiếu người thì có thể tự mình qua bên Nội thị chọn thêm người thích hợp không?”

“Tất nhiên là có thể, điện hạ thiếu người nào thì cứ việc chọn thêm.” Thái giám kia vội vàng đồng ý, đừng nói chọn vài người, nếu hiện giờ vị điện hạ mới này đòi trăng trên trời, e là bệ hạ cũng sẽ bắt họn họ nghĩ cách làm bằng được mới thôi, bọn họ nào dám từ chối.

Ôn Doanh gật đầu, không nói tiếp nữa mà nhấc chân bước vào cửa.

Tác giả có lời muốn nói:

Ôn Doanh: Không phải, ta không cần, ta muốn ngươi làm vợ của ta.

Yến nhõng nhẽo: Hở?