Ồn Ào Nhỏ

Chương 63




"Cha" cái từ này trong tự điển của tôi có một sự tồn tại đặc biệt, khi còn bé tôi luôn nghĩ ông một ngày nào đó ông sẽ đột nhiên xuất hiện, từ mẹ dẫn tôi đi, sống một cuộc sống mới. Nhưng cuộc sống ngày ngày trôi qua, ngực của tôi từ mặt phẳng như sân bay dần dần phát triển thành cúp B, ông ta cũng không có tin tức, nhiều lần thất vọng tôi từ bỏ ý nghĩ tìm kiếm.

Nhưng bỗng nhiên vào lúc tôi không còn hy vọng, cái địa chỉ mà tôi phải cầu xin cũng không có, cứ như vậy nằm trên tay của tôi, loại cảm giác đó rất phức tạp. Từ khát vọng biến thành sợ hãi – có lẽ cha của tôi cũng không giống như trong tưởng tượng. Giử lại một chút ảo tưởng, hay tự cởi nút thắt ra? Tạm thời tôi nghĩ không ra.

Không tồi trong khoảng thời gian này cũng thoải mái rồi, chuyện gì nghĩ không ra thì không cần suy nghĩ, tôi đem tờ giấy cẩn thận đặt ở chính giữa bên trong ba lô, tiếp tục đi về phía trước không mục đích.

Tôi bây giờ, cả người nhẹ nhõm rất nhiều, mỗi ngày chính là đi chơi chụp hình, chụp cỏ bên đường, trẻ con cười đùa trong sân trường, việc nhà thức ăn, đi tới đâu chụp tới đó, sống một cuộc sống tự do tự tại, thế giới tự nhiên cho tôi sự dịu dàng, tâm hồn cực kỳ tự do.

Thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại khoảng thời gian đã qua, những thứ tình tình ái ái kia, bây giờ nghĩ lại thấy có vẻ vụn vặt. Không chỉ là tôi, tôi biết đám người kia, bọn họ cũng vùi lấp trong lòng họ những ồn ào trong tình yêu, không rảnh bận tâm những người xung quanh, cuộc sống thật rắc rối, giống như mua dây buộc mình.

Mà quá khứ của mình, nghĩ đến cũng không phải là vô tội, vừa cố chấp vừa nhát gan, cuối cùng cũng hiểu rõ, trước kia liều mạng tìm kiếm cảm giác an toàn từ Đường Tống là một hành động thất bại như thế nào – có thể cho tôi cảm giác an toàn không phải là bất kỳ người đàn ông nào trên thế gian, mà chính là tôi.

Nếu là sợ sệt, dù được quan tâm săn sóc đến dường nào cũng không thể cho được cảm giác an toàn.

Thật ra thì mỗi người ai cũng có cái sai, lỗi này xen lẫn lỗi kia, kết quả đúc thành tôi đi xa.

Mỗi khi đến chỗ nào có chùa, tôi đều sẽ vì Tần Lệ thắp hương cầu nguyện, hy vọng cô ấy ở Thế Giới Cực Lạc yên nghĩ, nếu có kiếp sau, tôi hy vọng cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, có thể có được hạnh phúc bình thường nhất cũng đủ rồi.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, tôi mới hiểu được, cuộc sống bình thường mới chính là cuộc sống vui vẻ nhất.

Dù sao cũng chỉ là một phụ nữ đi du lịch một mình, trong nửa năm đi du lịch dù cẩn thận như thế nào cũng không khỏi gặp phải lưu manh, nhiều lần ví tiền của tôi cũng bị trộm đi, nhưng vận số cũng tốt, lần nào cũng được người nào đó giúp lấy về, bình yên vô sự.

Giống như ngày hôm nay, lúc tôi tính tiền rời khách sạn thì phát hiện ví tiền không cánh mà bay, còn chưa kịp sốt ruột, bà chủ liền lấy ví tiền ra, đưa cho tôi, nói là sáng nay có một người đàn ông nhờ bà đưa cho tôi.

“Cô rất may gặp được người tốt bụng, nghe nói cậu kia vì giúp cô lấy lại ví tiền mà bị đâm một nhát vào cánh tay đấy”. Bà chủ nhiệt tình miêu tả chuyện xảy ra từ tối hôm qua, từ hàng xóm sát vách chứng kiến được quá trình xảy ra.

Thì ra là tối hôm qua tôi đi ra ngoài chụp hình thì ví tiền bị ăn trộm lấy đi, nhưng lại hồn nhiên không phát giác, vui vẻ trở về khách sạn. Kết quả một người tốt bụng nhìn thấy, liền theo đuôi ăn trộm, trải qua một phen đọ sức, cũng lấy lại được ví tiền, nhưng lại bị thương phải băng bó cánh tay.

Tôi vốn định gặp mặt người tốt đó để cảm tạ, nhưng bà chủ cũng không biết hắn ở đâu, chỉ nói hắn để lại ví tiền sau đó rời đi.

Đã như vậy, chỉ có thể cảm tạ trong lòng.

Tôi lập tức ngồi xe lửa đi đến một nơi khác, dự định là 6 giờ tối đến nơi, kết quả trên đường có một đoạn xuất hiện sạt lỡ, ngừng mất mấy giờ, đến nơi thì đã nửa đêm, trời tối đen rồi, đây là một ngoại ô nhỏ, trạm xe lửa ở ngoài thành, xe buýt ít tuyến, vả lại xe buýt vẫn chưa tới, ở trạm đợi xe buýt này có ít nhất mười người phần lớn là từ phương xa tới.

Tôi vốn định ngồi chờ xe buýt, chợt một người đàn ông thấp bé sắp ba mươi tuổi đi tới, nói “Giờ này đã không còn xe buýt,chờ cũng vô ích”, hắn cũng tính toán sẽ kết thúc công việc, có thể tiện thể cho tôi quá giang vào thị trấn.

Khí trời quả thật lạnh bắt đầu lạnh, gió bắt đầu thổi vù vù, trên thân người nào có lổ hổng liền chui vào, ngay cả giọng nói của tôi cũng bắt đầu run. Hơn nữa thời gian chờ xe buýt quả thật rất lâu, nơi ngoại ô hoang dã này, tôi đi theo một người dân ở đây cũng không phải là chuyện xấu, nên dứt khoát đứng lên theo hắn lên xe.

Xe lập tức khởi động, nhìn ngoài cửa sổ từng dãy đèn màu da cam không ngừng lùi về sau, chợt nhớ lại năm đó vào đêm tết Nguyên Đán bị người phục kích, trời cũng lạnh như vậy, tôi ngồi ở trên xe Đường Tống, ngoài cửa sổ cảnh sắc cũng giống như vầy.

Ban đêm cuối mùa thu làm cho người ta rất cô đơn, cũng không biết người kia giờ khắc này đang làm cái gì?

Đang miên mang suy nghĩ, chợt phát hiện có gì đó không đúng – xe này càng chạy càng xa.

“Đi nhằm đường sao?” Tôi cau mày.

Kỳ lạ tài xế không để ý tới tôi, tôi chỉ có thể lần nữa hô to một tiếng “Dừng lại”, kết quả giống như cục đá rớt vào trong nước không chút phản ứng, kỳ lạ đến nổi khiến cả người tôi đều lạnh.

Lần này ông trời muốn tôi mất mạng thật rồi, cư nhiên lên tặc xe, kế tiếp không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nghĩ tới đây, đôi tay tôi phát run, trán đổ rất nhiều mồ hôi.

Tô bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ, tức thì sinh ra một kế, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, mở cửa xe, đem ba lô quần áo nhét bên ngoài xe.

Trong ba lô có tất cả tiền cùng quần áo, hắn muốn tiền, nhất định sẽ đi nhặt lên, ít nhất có thể trì hoãn thời gian.

Quả nhiên đúng như tôi dự đoán, tên tài xế lùn lùn chưởi thề một tiếng, lập tức thắng xe lại, tôi nhân cơ hội này tôi mở cửa xe ra nhắm hướng ngược lại chạy thục mạng. Nơi này là vùng ngoại thành, không có đèn đường, chung quanh rất tối, tôi cố gắng chạy về phía trước, nhưng không bao lâu liền nghe thấy âm thanh của động cơ xe truyền đến, ánh sáng của đèn xe chiếu lên người tôi toàn thân cực kỳ lạnh.

Đường lớn không thể đi, tôi trực tiếp chui vào bụi cỏ chung quanh cao đến nửa người, cuối người xuống mà đi qua, trời vừa mới mưa, trong đất toàn là bùn, vừa ướt vừa trơn, nước dơ lạnh thấm vào giầy, cả đôi chân cũng đông cứng, nhưng vì mạng sống, tôi vẫm không ngừng chạy. Chung quanh cũng không biết là cỏ gì, đặc biệt cứng rắn, va vào mặt rất đau.

Mạng sống giống như ngàn cân treo sợi tóc tôi cảm thấy mình không qua khỏi, nghĩ đến chuyện xấu nhất có thể xảy ra, cả người tôi bắt đầu run rẩy, sâu trong lòng tôi vô cùng sợ hãi không ngừng chạy về phía trước. Nhưng lúc đó tôi bước hụt chân, ngã xuống một cái hố lớn toàn là bùn. Hố bùn sâu khoảng một mét, vấy bẩn lên người của tôi, lúc này tay chân tôi run đến nỗi không cách nào leo lên được, sợ đến bật khóc, nhưng không dám khóc ra tiếng, chỉ có thể dùng răng cắn chặt lấy tay.

Đêm càng khuya, gió càng lớn, cả người tôi ướt lạnh, cảm giác như ở Địa ngục – tôi nghe thấy tiếng xe tên lưu manh dừng lại, cũng chui vào bụi cỏ, dưới ánh sao, thậm chí có thể nhìn thấy bóng đen thấp bé của hắn.

Vào lúc này tôi hoảng sợ đến nổi trái tim muốn văng ra ngoài, thì đột nhiên không biết từ đâu xuất hiện một bóng đen cao lớn, cùng tên lưu manh kia vật lộn một hồi.

Đúng lúc này, bỗng nhiên xa xa có chuông báo động mãnh liệt. Tôi nghi ngờ mình bị ảo giác, nhưng cẩn thận lắng nghe, phát hiện tiếng chuông báo động từ từ gần. Người đàn ông lưu manh cũng nghe thấy, nóng nảy, lập tức bỏ chạy, sau đó. . . . . .

Sau đó tình huống cụ thể thế nào, tôi cũng không rõ lắm, bởi vì trời lạnh, bởi vì sợ hãi, sau khi tôi cố gắng leo ra khỏi hố bùn liền choáng váng nặng.

Khi tỉnh lại thì tôi đang ở trong bệnh viện, bên cạnh là một anh cảnh sát đẹp trai đang chờ tôi lấy thông tin, nói cho tôi biết người đàn ông lưu manh kia đã chạy thoát, hy vọng tôi có thể giúp một tay họa lại khuôn mặt của hắn mà truy nã.

Uống xong chén cháo tôi bỗng nhiên nhớ lại anh hùng bóng đen tối hôm qua, liền hỏi thăm, kết quả cảnh sát đẹp trai mặt ngơ ngác nói chưa từng thấy qua người này, nói tôi có phải là nhớ nhằm chuyện gì không.

“Vậy các người làm sao biết tôi bị nguy hiểm?” Tôi hỏi.

“Là có người báo cảnh sát, thế nào, không phải cô báo hay sao?” Cảnh sát đẹp trai mặt ngơ ngác, tôi cảm thấy phải gọi hắn anh ngơ ngác mới đúng.

Đến cuối cùng là ai giúp tôi, cũng không tra được, tôi chỉ có thể cảm tạ cái thế giới này người tốt bụng thật nhiều.