Một ngày sau, mùa thứ hai của chương trình sẽ bắt đầu quay.
Lần này, giống như lần trước, mọi người tập hợp tại trụ sở đài truyền hình Thú Quả. Trên đường đi, lần này là trợ lý mới của Ôn Miểu Miểu, tiểu Ngàn, lái xe.
Thật ra ban đầu Ôn Miểu Miểu không muốn để cô đi theo, cảm thấy không cần thiết. Nhưng tiểu Ngàn lại rất háo hức, thậm chí sau đó còn không kiềm chế được mà nói thật rằng cô muốn đi để xin chữ ký nên Ôn Miểu Miểu đành không ngăn cản nữa.
Dù vậy, Tôn Thượng cũng có mặt. Hôm nay anh ta vừa nhận được một lời mời quảng cáo cho Ôn Miểu Miểu nên nhân tiện đã tranh thủ bàn qua với cậu.
"Miểu Miểu" Tôn Thượng đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay nhận được lời mời quảng cáo này là một trong những tài nguyên quảng cáo tốt nhất mà cậu từng có. Đó là hợp đồng đại diện cho dòng kem dưỡng trắng da mới nhất của PKB. Mấy ngày trước anh còn nghe nói rằng có nhiều người mới nổi tiếng cũng đang tranh giành hợp đồng này. Thật sự mà nói, khi nhận được lời mời này, anh cũng khá ngạc nhiên."
Không phải Tôn Thượng đánh giá thấp Ôn Miểu Miểu, ngược lại, anh ta thực sự cảm thấy Ôn Miểu Miểu có tiềm năng rất lớn. Chỉ là anh ta không ngờ rằng những tài nguyên tốt như vậy lại đến nhanh đến thế.
"Oa, PKB à!" Vừa lúc gặp đèn đỏ, tiểu Ngàn không kiềm chế được mà chen vào: "Sản phẩm kem dưỡng trắng của họ đúng là dùng siêu tốt, chỉ có điều giá thì không hề rẻ chút nào!"
Tôn Thượng bật cười nói: "Nếu không thì sao gọi là hàng chất lượng tốt mà giá không hề rẻ, rẻ là của ôi mà!"
Nghe hai người nhắc đến nhãn hiệu này, đôi mắt to tròn của Ôn Miểu Miểu hơi mở to.
Cậu vốn không để ý nhiều đến mỹ phẩm nhưng cũng biết PKB, một thương hiệu thực sự rất nổi tiếng.
Huống chi, Tôn Thượng vừa nói rằng có cả những người mới nổi cũng đang tranh giành hợp đồng đại diện này.
Nhưng mà...
Quảng cáo mỹ phẩm, lại còn là kem dưỡng trắng da...
Trong đầu Ôn Miểu Miểu bỗng hiện lên một đoạn ký ức quen thuộc — Cách đây vài ngày, khi cậu cùng Tịch Mộ Yên chụp quảng cáo, lúc ở trong phòng trang điểm, chuyên viên trang điểm đã khen cậu có làn da rất đẹp, thậm chí còn đùa rằng các nhãn hiệu mỹ phẩm nên mời cậu làm đại diện, vì như thế khách hàng sẽ nghĩ dùng sản phẩm của họ sẽ có làn da đẹp như cậu.
Lúc đó, Ôn Miểu Miểu nửa đùa nửa thật đáp rằng cậu sẽ cố gắng sớm nhận được quảng cáo mỹ phẩm.
Ôn Miểu Miểu nhớ rất rõ rằng khi cậu nói những lời này, Tịch Mộ Yên cũng đứng ngay bên cạnh. Tuy nhiên, sau khi nghe cậu nói xong, hắn không nói gì thêm.
Sau đó, câu chuyện chuyển sang chủ đề khác và Ôn Miểu Miểu cũng quên mất cuộc đối thoại đó, cho đến khi Tôn Thượng vừa nhắc đến lời mời quảng cáo của PKB.
Ôn Miểu Miểu bỗng có một dự đoán nhưng cảm thấy nó quá không tưởng nên trong chốc lát đôi mắt cậu đượm chút hoang mang.
"Miểu Miểu." Tôn Thượng gọi cậu thêm một tiếng, ngữ điệu có chút bất đắc dĩ: "Sao lại thẫn thờ vậy?"
Ôn Miểu Miểu giật mình, nhanh chóng nói "Xin lỗi". Cậu do dự một chút nhưng rồi quyết định không nói ra dự đoán trong lòng mình, vì dù sao đó cũng chỉ là suy đoán và Ôn Miểu Miểu không muốn làm phiền Tịch Mộ Yên với bất cứ chuyện gì không cần thiết.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Ôn Miểu Miểu thông minh hỏi: "Anh Tôn, vậy tiếp theo em cần làm gì không?"
"Tạm thời chưa cần." Tôn Thượng trả lời: "Bên PKB nói rằng sau một vòng nữa cậu sẽ phải đi phỏng vấn, thời gian và địa điểm cụ thể sẽ thông báo sau. Vừa hay, sau khi cậu quay xong kỳ hai thì sẽ có ba ngày nghỉ. Ngoài ra..."
Anh ta ngừng một chút rồi cố ý quay đầu lại từ ghế phụ, chăm chú nhìn mặt Ôn Miểu Miểu trong khoảng ba giây, sau đó nhẹ nhàng nói: "Em nhớ chú ý nghỉ ngơi, nếu giữ được làn da như bây giờ thì không có vấn đề gì đâu."
Ôn Miểu Miểu ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Dạ được." Cậu luôn có giấc ngủ rất tốt, đặc biệt là... đặc biệt khi ngủ cùng phòng với Tịch Mộ Yên, dù là mỗi người một giường. Khoảng cách đó đủ khiến Ôn Miểu Miểu cảm thấy an toàn, mà không quá ngại ngùng.
Sau khi bàn xong công việc, Tôn Thượng bỗng dưng tò mò hỏi: "Hôm nay Tịch ảnh đế không nói sẽ đến đón cậu đi Thú Quả sao? Anh còn tưởng hôm nay không cần anh với tiểu Ngàn nữa."
Không ngờ Tôn Thượng lại hỏi chuyện này, Ôn Miểu Miểu ngượng ngùng cúi đầu, một lát sau mới nhỏ giọng lúng túng nói: "Chúng em không cùng đường nên không muốn làm phiền anh ấy."
Thật ra, không phải như thế.
Tịch Mộ Yên đã nói sẽ đến đón cậu, nhưng lần này, Ôn Miểu Miểu rất hiếm khi từ chối Tịch Mộ Yên.
Dĩ nhiên, không phải vì cậu không muốn mà cũng không phải vì không cùng đường.
Nguyên nhân chính là cậu chưa chuẩn bị tinh thần để đối mặt với Tịch Mộ Yên...
Thật sự quá ngại ngùng hu hu hu!
Ban đầu cậu còn cố ý mua một bộ đồ thỏ để mặc cho Tịch Mộ Yên xem, đã đủ ngại ngùng rồi. Ai ngờ khi mặc đồ thỏ cho hắn xem thì chương trình lại bất ngờ quay lén, máy quay còn bật lên nữa?!
Dù lúc đó Tịch Mộ Yên đã yêu cầu xóa đoạn đó nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mình mặc bộ đồ thỏ quay video với Tịch Mộ Yên, mà bên cạnh còn có tổ chương trình, chắc chắn họ đã thấy hết. Ôn Miểu Miểu vừa xấu hổ vừa bực bội, đến mức muốn dựng tóc lên, hận không thể xóa sạch mọi thứ!
Dù biết rằng chẳng bao lâu nữa sẽ gặp lại Tịch Mộ Yên, nhưng... nếu có thể trì hoãn thêm được chút nào hay chút đó!
Vừa nghĩ đến đó, Ôn Miểu Miểu không nhịn được, cố thu mình lại vào ghế để trốn tránh.
Nghe Tôn Thượng hỏi, tiểu Ngàn cũng tò mò: "Anh Miểu, em có thể hỏi một chút không, anh với Tịch ảnh đế có phải quan hệ đặc biệt thân thiết không?"
Tiểu Ngàn nói "đặc biệt thân thiết" làm Ôn Miểu Miểu trong lòng ngọt ngào, nhưng cậu vẫn theo phản xạ lắc đầu nói: "Không... không khoa trương đến thế, chỉ là anh Tịch, anh Tịch rất tốt với mọi người thôi!"
Nghe giọng Ôn Miểu Miểu chân thành, tiểu Ngàn nhất thời tin là thật, nghĩ rằng tin đồn trên mạng quả thật có phần thổi phồng.
Cô nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: "Vậy có phải là kiểu quan hệ tiền bối - hậu bối đúng không?"
Trong giới giải trí, việc các nghệ sĩ tiền bối quan tâm và chăm sóc cho những người hậu bối mà mình quý mến không phải là chuyện hiếm gặp.
Trước đây, Ôn Miểu Miểu không nghĩ quan hệ giữa mình và Tịch Mộ Yên có thể tính theo kiểu này, nhưng bây giờ nghe vậy, cậu lại thấy cũng không hẳn sai, mơ hồ gật đầu đáp: "Ừm... chắc là vậy."
Tôn Thượng đã quen với vẻ mặt thẹn thùng của Ôn Miểu Miểu mỗi khi nhắc đến Tịch Mộ Yên nên chỉ cười và không hỏi thêm gì nữa.
Vừa nhắc đến Tịch Mộ Yên, điện thoại của Ôn Miểu Miểu bỗng rung lên. Hóa ra là tin nhắn từ Tịch Mộ Yên.
Xa Tinh: Em đến chưa?
Ngón tay Ôn Miểu Miểu run lên không rõ lý do, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tính toán một lúc rồi nghiêm túc trả lời:
"Anh Tịch, em sắp tới rồi, khoảng 10 phút nữa thôi."
Sau khi gửi tin nhắn, tim Ôn Miểu Miểu lập tức đập thình thịch.
Còn 10 phút nữa là gặp Tịch Mộ Yên a a a a!
Mong là Tịch Mộ Yên đừng nhắc gì về bộ đồ thỏ nhỏ!
Làm ơn, làm ơn!
Tịch Mộ Yên trả lời lại rất nhanh với một chữ "Được", Ôn Miểu Miểu tiện tay gửi lại một biểu tượng cảm xúc cho hắn.
Nhưng gửi xong, cậu mới nhận ra mình vừa gửi đúng biểu tượng thỏ nhỏ!
Ngón tay hành động nhanh hơn não, Ôn Miểu Miểu lập tức rút lại tin nhắn trong khi cảm giác vô cùng áy náy vì đã gửi biểu tượng thỏ nhỏ cho Tịch Mộ Yên.
Ôn Miểu Miểu ngượng ngùng nhắn tin: "Anh Tịch, em lỡ tay gửi nhầm rồi."
Cậu thầm cầu nguyện Tịch Mộ Yên đừng nhìn thấy tin nhắn đó!
Ôn Miểu Miểu nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại nửa phút, mãi cho đến khi nhận được tin nhắn trả lời từ Tịch Mộ Yên: "Không sao, anh không thấy." cậu mới thở phào nhẹ nhõm, khóa màn hình điện thoại và không dám động đến nữa.
Nhưng Ôn Miểu Miểu chỉ an tâm được mười phút ngắn ngủi thì xe đã dừng lại ở bãi đỗ của đài truyền hình Thú Quả.
Ôn Miểu Miểu đang định mở cửa xe để xuống nhưng vừa đặt tay lên cửa, cửa xe đã bị kéo ra từ bên ngoài.
Ngay lập tức, Tịch Mộ Yên xuất hiện ở cửa xe.
Ôn Miểu Miểu: "!"
Cậu sửng sốt hai giây rồi phản ứng lại và định bước ra ngoài xe, nhưng Tịch Mộ Yên đứng bên cạnh, còn ân cần đưa tay chắn nhẹ lên đầu Ôn Miểu Miểu để tránh cậu bị va vào.
"Anh... anh Tịch." Ôn Miểu Miểu xuống xe, cúi đầu không dám nhìn Tịch Mộ Yên, hai tay theo bản năng nắm chặt vạt áo của mình, cậu nhỏ giọng hỏi: "Anh... anh sao lại ra ngoài đây?"
Tịch Mộ Yên không xách theo hành lý, chỉ đơn giản là đã vào rồi lại ra.
"Không chờ được." Tịch Mộ Yên trả lời một cách tự nhiên: "Muốn gặp em quá."
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Cứu mạng... Sao hai ngày không gặp mà mị lực Tịch Mộ Yên lại tăng nhanh như thế chứ?!!
Tiểu Ngàn vừa xuống xe, nghe thấy câu này của Tịch Mộ Yên, suýt nữa thì ngã ngay tại chỗ.
Đây là cái gọi là mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối của Ôn Miểu Miểu sao?!
Có tiền bối nào lại nói chuyện với hậu bối như vậy?!
Tôn Thượng liếc mắt về phía Tiểu Ngàn, ý bảo cô giả vờ như không nghe thấy và đi lấy hành lý của Ôn Miểu Miểu từ cốp xe.
Tiểu Ngàn vội vàng gật đầu, nhanh chóng bước về phía xe sau.
Tịch Mộ Yên rất biết cách làm cho cuộc nói chuyện trở nên ngọt ngào, sau khi làm ra vẻ nghiêm túc, lập tức chuyển chủ đề, hắn cúi người sát vào tai Ôn Miểu Miểu, mỉm cười hỏi: "Bé thỏ Ôn, hôm nay có mang bộ đồ thỏ nhỏ đó không?"
Ôn Miểu Miểu lập tức đỏ mặt.
Quả nhiên, Tịch Mộ Yên vẫn nhắc đến bộ đồ thỏ nhỏ!
Tuy nhiên, cách gọi "bé thỏ Ôn" làm Ôn Miểu Miểu vừa cảm thấy cực kỳ xấu hổ, vừa không thể không cảm thấy ngọt ngào.
Dù rất không muốn thừa nhận nhưng Ôn Miểu Miểu luôn thành thật khi đối mặt với Tịch Mộ Yên. Vì vậy, cậu xấu hổ cúi đầu, trả lời nhỏ nhẹ: "Có... Có mang theo."
Tịch Mộ Yên nuốt nước bọt, giọng cười càng thêm rõ ràng: "Thật ngoan."
Ôn Miểu Miểu lại cảm thấy ngượng đến mức không thể nói gì thêm.
Thấy phản ứng của Ôn Miểu Miểu, tâm trạng của Tịch Mộ Yên rất tốt. Hắn ngồi dậy và nói thêm một câu nhẹ nhàng: "Có thể thấy em thật sự thích bộ đồ thỏ, biểu tượng dễ thương lắm."
Ôn Miểu Miểu: "???!!!"
Tịch Mộ Yên không phải đã nói không thấy được cái biểu tượng đó sao?!
Ôi trời ơi, sao lại thế này chứ!
Cuối cùng, Tịch Mộ Yên sau khi thấy Ôn Miểu Miểu, cũng tạm thời hài lòng. Hắn không thể không cảm thấy bị ngứa ngáy trong lòng sau cuộc gọi video với Ôn Miểu Miểu hôm trước nên ung dung lùi lại một bước và đẩy hành lý của Ôn Miểu Miểu thay cho tiểu Ngàn.
Nhìn thấy Tịch Mộ Yên đi về phía mình, tiểu Ngàn hoảng hốt, vội vàng chào hỏi: "Thầy... thầy Tịch, chào ngài, tôi là trợ lý mới của Ôn Miểu Miểu!"
"Chào cô." Tịch Mộ Yên cười tươi, nói lịch sự và nhã nhặn: "Cảm ơn cô, không cần phải theo vào đâu, để tôi tự đẩy hành lý là được."
Nói xong, Tịch Mộ Yên đã đưa tay ra, tự nhiên xách hành lý của Ôn Miểu Miểu lên tay mình.
Tiểu Ngàn: "???"
Có tiền bối nào lại đối xử với hậu bối như vậy, còn giúp xách hành lý sao???
Có lẽ vì vẻ mặt của tiểu Ngàn quá rõ ràng, Tịch Mộ Yên dừng lại một chút và vui vẻ nói thêm: "Yên tâm, tôi có thể chăm sóc tốt cho Ôn Miểu Miểu, tôi sẽ làm trợ lý của em ấy."
Câu nói này của Tịch Mộ Yên làm trái tim Ôn Miểu Miểu như có hàng trăm con thỏ nhảy nhót, nhưng nhìn vẻ mặt của tiểu Ngàn, cậu cảm thấy có phần hơi lúng túng. Cậu bước nhanh để thay đổi chủ đề nhưng ngay khi chưa kịp mở miệng, tiểu Ngàn đã lẩm bẩm một câu: "Thì ra mối quan hệ giữa tiền bối và hậu bối lại như thế này, tôi tin rồi..."
Tiếng của tiểu Ngàn rất nhỏ, Ôn Miểu Miểu không nghe rõ, theo bản năng hỏi: "Em nói gì vậy?"
Bị hỏi nên tiểu Ngàn giật mình, nhìn Ôn Miểu Miểu rồi nhìn Tịch Mộ Yên, vội vàng xua tay nói: "Chưa nói gì đâu! Ôn Miểu Miểu, anh không cần tôi theo vào thì tôi về xe đây!"
Thấy Ôn Miểu Miểu gật đầu, tiểu Ngàn nhanh chóng chạy về phía xe mà không kịp xin ký tên.
Tôn Thượng cũng chào Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên rồi xe bắt đầu lăn bánh.
Ôn Miểu Miểu và Tịch Mộ Yên cùng nhau đi vào trong tòa nhà, Tịch Mộ Yên bỗng mỉm cười, nói với giọng nhẹ nhàng: "Ôn Miểu Miểu, hóa ra em định vị mối quan hệ giữa chúng ta là như thế này."
Ôn Miểu Miểu ngạc nhiên, mắt to chớp chớp, không hiểu Tịch Mộ Yên đang nói gì.
Chưa kịp để Ôn Miểu Miểu hỏi, Tịch Mộ Yên lại cúi người gần hơn, nhìn vào đôi tai đỏ bừng của Ôn Miểu Miểu, cười và nói: "Nếu em cảm thấy mối quan hệ của chúng ta là giữa tiền bối và hậu bối, vậy Ôn Miểu Miểu, có phải em nên gọi anh là "đàn anh" để anh nghe thử không?"
Ôn Miểu Miểu: "!!!"
Tiểu Ngàn, sao em lại làm như vậy với tôi!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Miểu Miểu, mau gọi đi! Hắc hắc hắc hắc ~