Đêm đã khuya nhưng Văn Cảnh vẫn chưa ngủ được, cậu nằm trên giường trằn trọc nhớ đến cảnh tượng hồi chiều.
Cậu bị từ chối.
Còn bị giữ chặt để tiêm thuốc ức chế.
Văn Cảnh sờ vào vị trí trên cánh tay, nhớ lại cảm giác khi Phó Tinh Nhàn đẩy thuốc từ từ vào cơ thể.
Cảm giác hơi giống việc bị đánh dấu, khác hẳn với lúc cậu tự tiêm...
Chết tiệt!
Cậu cắn chăn, trong lòng vẫn tức giận lắm.
Đáng lẽ cậu phải nhận ra sớm hơn rằng Phó Tinh Nhàn là người hay băn khoăn, lo lắng.
Nhưng bị từ chối thật sự rất khó chịu.
Giữa trưa mạnh dạn kéo cậu cùng làm chuyện đó nhưng cậu đòi đánh dấu thì chẳng chịu là sao?
Khi đó Văn Cảnh đứng giữa bệnh viện hỏi, Phó Tinh Nhàn liền trả lời như thế này...
"Tớ sợ mình sẽ nghiện cậu, tới lúc cậu rời đi sẽ rất khó xa nhau."
"Hôm nay tớ đã sai vì đến kỳ mẫn cảm mà còn làm phiền cậu nghỉ ngơi. Lần sau tớ sẽ chú ý hơn, cố gắng giữ khoảng cách với cậu trong kỳ mẫn cảm."
"Tụi mình cứ từ từ thôi, đợi khi cậu lớn hơn nữa rồi mình hẵng nói tới việc đánh dấu được không?"
Cũng hợp lý, nếu là cậu thì cậu cũng sẽ nghĩ như thế.
Nhưng lòng vẫn cảm thấy khó chịu.
Sao cậu ấy có thể kiềm chế bản thân trong kỳ mẫn cảm được chứ?
Một Omega ngọt ngào có độ tương xứng cao đang tỏa pheromone ở trước mặt mà cậu ấy cũng cưỡng lại nổi việc không đánh dấu à?
Rốt cuộc Phó Tinh Nhàn có thích cậu thật không đây...
Tâm trạng của Văn Cảnh lên xuống thất thường, cậu bực bội lăn lộn trên giường rồi mở điện thoại vào ứng dụng tìm kiếm.
"Alpha chẳng muốn đánh dấu" "Tại sao Alpha không đánh dấu" "Alpha vào kỳ mẫn cảm không muốn đánh dấu"...
Chẳng hiện ra cái gì hữu ích cả.
Cậu đấm vào gối, bỗng nhiên nghĩ đến diễn đàn ẩn danh.
Đã vài tháng kể từ lần cuối cậu đăng nhập, trên mục thông báo cũng hiển thị con số "99+" màu đỏ.
Văn Cảnh sửng sốt bấm vào xem từng cái một, cuối cùng nhận ra đa số bình luận đều tới từ bài đăng trước đó của mình: [Xin hỏi Alpha vào kỳ mẫn cảm nghĩ gì khi làm vậy ạ?]
Trên màn hình hiện lên một bài viết.
"Sau đó thì sao? Tại sao không kể tiếp?"
"Việc này cũng đâu chứng minh được giữa A và O có tồn tại tình bạn thuần khiết đúng không?"
"Đăng ký tham gia du lịch theo đoàn X Đậu ngay."
...
Cậu tìm hiểu một lúc thì biết được có người đã biện luận xem giữ A và O có tồn tại tình bạn thuần khiết hay không. Vì mọi người chẳng phản hồi thêm về bài viết của cậu nên ai đó đã thả bài viết này vào cho tất cả cùng tranh luận tiếp.
Cậu lướt xem các bài viết thảo luận của mọi người, sau đó thấy chủ post kia nói: "Nhìn đi, một người động dục và một người vào kỳ mẫn cảm ở chung một chỗ đấy, A vẫn cưỡng lại được việc không đánh dấu O mà. Chẳng lẽ vẫn chưa chứng minh được sao???"
Văn Cảnh càng thêm chán nản.
Vậy là các Alpha khác không thể nhẫn nhịn nổi?
Thế tại sao anh trai cậu lại nhịn được chứ?
Cậu tiếp tục nghi ngờ bản thân.
Văn Cảnh dùng cách lúc trước để bình luận vào bài viết cũ của mình: "Cảm ơn mọi người đã quan tâm nhé, tụi tôi hẹn hò rồi."
Sau đó cậu bắt đầu nghĩ tới việc đăng một bài viết mới.
Văn Cảnh mở giao diện bài viết lên, đang ngẫm nghĩ câu từ thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Cậu bị giật mình khiến điện thoại đập trúng mũi, vội vàng nhặt điện thoại xem ai đang gọi đến.
Là Văn Vũ Bạch.
Nửa đêm mà bố còn gọi làm gì vậy nhỉ?
Văn Cảnh xoa mũi, cậu chần chừ như thể đợi nó chuyển thành cuộc gọi nhỡ.
Điện thoại im lặng một lúc rồi rung lên. Lần này bố cậu gửi tin nhắn đến.
Văn Vũ Bạch: "Con đi ngủ mau, nửa đêm còn lướt diễn đàn làm gì?"
Văn Vũ Bạch: "Nếu con vội tìm người đánh dấu thì cứ chờ coi bố có đánh gãy chân con không!"
Văn Vũ Bạch: "Đang trong kỳ động dục thì phải nghỉ ngơi nhiều vào, đi ngủ sớm chút, đừng lo nghĩ Đông nghĩ Tây nữa."
Xâm phạm quyền riêng tư của trẻ vị thành niên!
Hừ, từ giờ trở đi cậu phải cẩn thận hơn thôi.
*
Sau kỳ thi giữa kỳ, như thường lệ trường trung học Đức Tân sẽ mở buổi họp phụ huynh.
Họp phụ huynh đồng nghĩa với việc sắp bị mẹ đánh nên Trương Sơn đã tới trường sớm để kể khổ với Văn Cảnh.
Hắn đứng ngoài cửa sổ gọi "Văn Cảnh", bỗng trông thấy Văn Cảnh đang nói chuyện cùng một người phụ nữ rất đẹp.
Người phụ nữ ấy diện bộ váy bằng vải tuýt, khí chất vô cùng nổi bật. Bà thấy hắn muốn tìm Văn Cảnh nên mỉm cười với hắn rồi ngồi xuống chỗ của Văn Cảnh.
"Cô ấy là ai thế..." Trương Sơn kéo Văn Cảnh lại hỏi nhỏ, "Cậu được người ta nhận nuôi rồi hả?"
"Là mẹ của Phó Tinh Nhàn đó." Văn Cảnh chậm rãi bước ra ngoài.
Trương Sơn sửng sốt: "Vậy sao cô ấy lại ngồi vào chỗ cậu?"
Văn Cảnh: "Cô bảo chỗ ngồi của anh trai gần cửa quá, mọi người ra vào ồn ào nên không thích."
Trương Sơn suýt rớt cằm xuống đất: "Phải nói thế nào về chuyện của hai cậu đây? Quyết định xong rồi sao? Trời đất ơi! Đừng bảo là cậu đã gọi dì Phó bằng mẹ rồi nhá?"
Văn Cảnh đánh vào gáy của hắn: "Cậu nghĩ đi đâu vậy hả!"
"Lúc nãy mẹ tôi nói muốn qua đây gặp cậu, bây giờ thì khỏi lo nữa." Trương Sơn lau giọt mồ hôi chẳng hề tồn tại, "Sau này chắc mẹ tôi cũng hết chuyện để cằn nhằn tôi rồi."
Văn Cảnh: "Dì ấy cằn nhằn cậu chuyện gì?"
Trương Sơn: "Bảo tôi đưa cậu về nhà đó... Có Hội trưởng ở đây mà sao mẹ tôi dám nghĩ như thế chứ?"
Một người phụ nữ đeo trang sức đắt tiền đi ngang qua và liếc nhìn hai người, sau đó bước vào phòng học.
Văn Cảnh chẳng để ý nhiều, cậu chuẩn bị rời đi với Trương Sơn.
Trong lớp học vang lên tiếng trò chuyện của các bậc phụ huynh.
"Chào bà Phó, lâu rồi không gặp."
"Chào bà Triệu."
"Sao bà ngồi ở đây thế? Hình như Tinh Nhàn nhà bà ngồi ở đằng kia mà?"
"Hôm nay tôi đi họp phụ huynh cho hai đứa nhỏ. Đứa còn lại ngồi đây, chỗ này cũng khá yên tĩnh."
"Ồ, thì ra là vậy... Mấy ngày nữa tổ chức từ thiện XX mở tiệc rượu, chắc là bà cũng đến đúng chứ?"
Trương Sơn dừng bước, kéo Văn Cảnh dừng theo mình.
Văn Cảnh:?
Trương Sơn: "Trong Đức Tân có nhiều người giàu ghê... Để tôi hóng thử xem có tin gì không."
Văn Cảnh:...
Sao cũng được, dù gì bây giờ cậu cũng rảnh.
Nghe người ta kể chuyện và nghe kể khổ cũng chẳng khác nhau mấy.
Cậu dựa vào bức tường ngoài lớp, lười biếng nhìn ra khoảng sân thể dục.
Phó Tinh Nhàn đang đi ngang qua sân cùng với một giáo viên và hai bạn học nam.
Hôm nay anh đại diện học sinh lên phát biểu nên có lẽ sẽ đến phòng phát thanh. Đa số các bạn và phụ huynh đều biết anh nên cả đoạn đường anh thường bị mọi người giữ lại để trò chuyện đôi câu.
Dáng người Alpha rất cao, mang lại cảm giác như hạc lạc giữa bầy gà giống hệt cô Tống, khí chất thật sự bỏ xa người khác vài con phố.
Bạn trai của cậu quá tuyệt, được lòng mọi người và xuất sắc về mọi mặt.
Ngoại trừ việc không chịu đánh dấu cậu.
Nhưng hiện giờ Văn Cảnh qua kỳ động dục rồi, cảm giác an toàn đã quay lại nên có đánh dấu hay không cũng chẳng còn quan trọng.
Nhưng vấn đề "sẽ nghiện" mà Phó Tinh Nhàn nói tới rất đáng suy nghĩ... Lỡ đâu cậu ấy nghiện đánh dấu thì sao? Hở chút là cắn thì cậu phải chịu đau hơi nhiều đấy.
Bóng dáng của Phó Tinh Nhàn biến mất sau tòa nhà khiến cậu không thể trông thấy anh được nữa.
"... Đến lúc đó Tinh Nhàn nhà bà sẽ tham dự chứ?"
"Để xem thời gian của thằng bé thế nào, nếu rảnh thì nó sẽ đi."
"Con gái của anh trai tôi vừa từ nước ngoài trở về, nếu có dịp thì bà sẽ gặp được con bé. Tính tình nó khá tốt..."
"Quào! Chắc là định giới thiệu người ta cho Hội trưởng đó!" Trương Sơn phấn khích nắm lấy cánh tay của Văn Cảnh, "Cậu sắp có tình địch kìa!"
Văn Cảnh tặc lưỡi, lộ ra vẻ mặt khinh thường.
Trương Sơn bỗng cau mày, buông tay cậu ra: "Tôi nghĩ cậu nên xịt ức chế đấy."
"Gì cơ?" Văn Cảnh nghiêng đầu nhìn hắn nhưng ánh mắt lại chẳng tập trung, tai cậu thì lẳng lặng nghe tiếp cuộc trò chuyện trong phòng học.
Tống Huệ Nhiên kiên nhẫn nghe bà Triệu giới thiệu, sau đó lộ vẻ mặt tiếc nuối: "Có vẻ là một cô gái rất tốt... Nhưng con trai nhà tôi không có được tốt phúc ấy đâu."
Bà Triệu kinh ngạc: "Tinh Nhàn nó..."
Tống Huệ Nhiên: "Có người yêu rồi, có lẽ thi đại học xong sẽ đính hôn."
Bà Triệu: "Con nhà ai thế? Sao kín tiếng quá, tôi chưa đọc thấy tin nào cả."
Tống Huệ Nhiên: "Là bạn cùng lớp tên là Văn Cảnh. Hôm nay tôi cũng đi họp cho thằng bé nên mới ngồi ở đây đó."
"Đính hôn hả??? Sao cậu không kể cho tôi biết? Làm vậy là xấu lắm nhá!" Trương Sơn dùng cánh tay thụt vào người Văn Cảnh.
Vành tai Văn Cảnh dần nóng lên: "Tôi cũng mới nghe lần đầu mà."
Chẳng biết Phó Tinh Nhàn đã hay chuyện này chưa.
Triệu phu nhân do dự: "Yêu sớm à? Bây giờ đã tính xong xuôi rồi sao? Vậy nhà bên đấy..."
Tống Huệ Nhiên: "Bà có từng nghe tới Tập đoàn Bạch Minh chưa? Họ làm về lĩnh vực bảo mật thông tin và còn tham gia vào các lĩnh vực công nghệ cao khác... Công ty được thành lập bởi bố của Văn Cảnh và một người bạn, bây giờ đang trên đà phát triển đó."
Bà Triệu che miệng: "Ồ ồ, tôi từng nghe thấy Tập đoàn ấy rồi, hình như dạo gần đây họ đang niêm yết chứng khoán đúng không? Ông xã tôi khá hứng thú với họ, nếu có tin tức gì thì bà chia sẻ cho nhà tôi với nhé."
Bà Triệu quay đầu nhìn ngó xung quanh: "Thằng bé tên là Văn Cảnh hả? Để tôi xem thử là ai. Không ngờ thiếu gia của Tập đoàn Bạch Minh cũng học ở lớp này, trùng hợp quá."
Hai người nói về chuyện hợp tác làm ăn giữa hai công ty, dì Triệu kia còn bảo muốn con trai bà làm quen với Văn Cảnh để hai người cùng học cùng chơi các thứ...
Văn Cảnh hơi hoảng hốt.
Thiếu gia của Tập đoàn? Cách gọi cao sang này làm sao rơi xuống đầu cậu được nhỉ.
Trương Sơn quay đầu nhìn cậu với vẻ mặt nghi ngờ: "Sao tôi thấy giống như hợp tác kết hôn giữa hai công ty thế?"
Văn Cảnh:...
Trương Sơn khịt mũi, hắn đưa tay lên che ngực, ngập ngừng hỏi: "Pheromone của cậu... hơi lạ đó, cậu có muốn đi khám không?"
Văn Cảnh nhăn mũi: "Cậu nói vậy là sao?"
Trương Sơn lùi lại vài bước, bịt mũi xua tay về phía cậu: "Tôi ngửi thấy mùi hơi kinh, cậu xịt ức chế lẹ đi!"
Văn Cảnh nhìn hắn chẳng giống đang giả vờ nên vội vàng lấy bình xịt ức chế trong cặp ra và xịt khắp người.
"Như vậy được chưa?"
Trương Sơn hít sâu mấy hơi, sợ hãi vuốt ngực: "Hình như nó biến mất rồi. Lúc nãy pheromone của cậu giống... Phải nói sao nhỉ, nó giống với mùi của Alpha, vả lại còn nồng mùi thù địch lắm luôn."
Văn Cảnh nghe xong rơi vào trầm tư.