Cuối buổi chiều là tiết tự học, Văn Cảnh bị ông Lưu gọi tới văn phòng.
Cậu nắm lấy tay nắm cửa, vẻ mặt đầy cảnh giác: "Gần đây mình đâu có làm gì đâu?"
Phó Tinh Nhàn sắp xếp kế hoạch hàng ngày vô cùng rõ ràng cho cậu.
Bởi vì bài tập quá nhiều, nên Văn Cảnh đã điều chỉnh thời gian học bài và nghỉ ngơi của bản thân. Trong lớp sẽ không ngủ gật, chăm chỉ làm hết các bài tập của các môn, cậu chưa bao giờ tập trung học đến như vậy.
Nên nếu mà bị phạt làm bài nữa, thì thật không có đạo lý tí nào.
"Việc này không dính tới việc học". Thầy Lưu chắp tay sau lưng, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn chăm chú Văn Cảnh, "Có phải trò đang yêu đương?"
"Ai nói thầy như vậy?" Văn Cảnh sửng sốt.
Chắc ông Lưu sẽ không phát hiện vụ cậu cần pheromone của Phó Tinh Nhàn để vượt qua kì phân hóa đâu ha. Mà cũng không đến mức đó, dạo này anh rất bận, rất ít xuất hiện ở lớp nữa, ngoại trừ kiểm tra bài tập hằng ngày của cậu thì rất ít gặp đối phương.
Còn có hình chụp?!
Thầy Lưu lướt điện thoại cả nửa buổi mà vẫn chưa có gì, làm cho Văn Cảnh có cảm giác đứng ngồi không yên.
Cậu sờ lên chiếc khăn tay nhỏ ở trong túi áo, trong lòng thầm rơi lệ.
Vì có được thứ này mà mỗi ngày cậu đều phải bỏ ra quá nhiều sức.
....
Sao nãy giờ còn chưa tìm ra nữa?
Văn Cảnh đưa tay giật lấy điện thoại: "Để em tìm cho."
Thầy giáo Lưu lo lắng mà dặn dò: "Đừng có mà lén làm gì đó!"
"Em là công dân tuân thủ pháp luật đó thầy." Văn Cảnh đặt mông xuống cái ghế sô pha nhỏ trong văn phòng, thầy Lưu cũng nhanh chân ngồi bên cạnh, mắt nhìn canh chừng cậu.
Văn Cảnh làm theo hướng dẫn của ông Lưu để tìm trong lịch sử trò chuyện, mới phát hiện được tại sao nãy giờ ông không thể tìm ra cái mình cần..
"Tôi là đang nắm bắt ngay lập tức sự việc, kịp thời biết được các xu hướng mới nhất của học sinh, nếu phát hiện có gì không ổn thì còn kịp thời điều chỉnh điều chỉnh các em chứ." Thầy Lưu nói ra lý lẽ rất thuyết phục.
Văn Cảnh:...
"Thầy là người biết tận dụng điều kiện để tiếp cận, có hiểu không!"
Chẳng mấy chốc cậu đã tìm thấy cuộc trò chuyện có nội dung liên quan , trong đó có rất nhiều ảnh chụp.
Văn Cảnh cùng Omega nữ trường khác đi ăn cơm tối! [Ảnh chụp][Ảnh][Ảnh].
Trong đêm tối Văn Cảnh và bạn gái vai kề vai nhau [Ảnh chụp][Ảnh chụp].
Văn Cảnh với bạn gái bước vào một khách sạn nhỏ, thuê một phòng [Ảnh].
...
Văn Cảnh đen mặt.
"Mẹ nó ai làm ra chuyện này chứ! Ảnh này là ảnh ghép mà thầy không nhìn ra à!?"
"Hóa ra là ghép à." Thầy Lưu nghiêm túc cất điện thoại, "Chửi thề trước mặt giáo viên, phạt em làm hai bài thi. Rồi về lớp đi."
Văn Cảnh cầm lấy vài bài thi toán, một thân tỏa khí lạnh bước vào lớp, lấy chân đá ghế.
Nghe tiếng ken két vang lên, có nhiều người trong lớp cũng quay đầu nhìn lại.
Văn Cảnh nhìn thấy trong những ánh mắt đó mang theo rất nhiều cảm xúc khác nhau, có ngưỡng mộ, đố kị, cũng có khinh thường và khó hiểu.
Nhưng những ánh mắt này cậu cũng đã từng gặp qua từ lâu, bây giờ cũng lười để ý đến, hoặc cũng là do luyện đề nhiều quá.
Ai mà biết được chứ.... Hi hi.
Cậu ngồi trên ghế nghiến răng, đặt trán tựa xuống bàn, lấy điện thoại trong ngăn kéo ra và bắt đầu chơi.
Trong vòng tin đồn rải rác là chiếc tài khoản mới vừa được đăng ký của cậu, vô cùng sạch sẽ, tài khoản này vừa mới tham gia vào nhóm mấy ngày trước, không giống như những học sinh trong trường.
Cậu kiểm tra nhật ký chạy mã trên máy chủ của mình và thấy rằng có gần chục bài đăng từ cùng một IP nên đã báo cáo xóa hết chúng.
"Nam sinh đẹp trai của trường Đức Tân- Văn Cảnh cùng Omega đi đ** dạo."
"Văn Cảnh đi thuê phòng luôn rồi mà ba mẹ không quản luôn hả?"
"Ủa tại sao mấy bài viết về Văn Cảnh đều bị xóa rồi, là ai làm vậy!"
"Mẹ nó ai xóa mất bài của bố mày rồi!"
"Mẹ nó Văn Cảnh không thèm đăng bài nào mà cứ thấy một xóa một hả?"
....
Có bị ngu không vậy, đã biết không đề cập được mà vẫn làm.
Trong trường Đức Tân ai mà không biết, chỉ cần bài đăng có chữ "Văn Cảnh" là sẽ bị bay trong chưa đầy năm phút, nếu muốn thảo luận chỉ có thể vào nhóm nhỏ thôi, bởi vì Văn Cảnh lười quan tâm tới nhóm nhỏ lắm.
Khuôn mặt thì lạnh lùng, ngón tay thì thoăn thoắt, chẳng mấy chốc cậu đã tìm ra được IP của người đăng ảnh, là từ một tiệm net gần trường.
Đối với Văn Cảnh, hệ thống quản lý mạng của tiệm net có nhiều lỗ hỏng như một cái sàng vậy. Trước khi tiết tự học kết thúc, cậu đã tìm ra được thông tin về thân phận của người đó.
Đúng là người bên ngoài, nhưng hình như là người quen.
Cậu nhanh tay đem hình quăng cho Trương Sơn.
Văn: "Nhìn tôi và chị gái của cậu bị ghép ảnh không? [Ảnh chụp màn hình][Ảnh chụp][Ảnh chụp]"
Văn: "Người này xuất hiện rồi, giờ cậu tính làm sao đây?"
Một lát sau, một tiếng la "Đ* MÁ" vang lên.
Trương Sơn đang lén chơi điện thoại nhảy dựng lên, bạn cùng bàn với hắn cũng suýt bị dọa cho thăng thiên.
Lớp trưởng đang ở trên bục giảng giữ trật tự cho lớp cũng bị làm giật mình đứng dậy theo: "Bị làm sao? Trương Sơn cậu muốn đi đâu?"
"Tôi đi đ* thằng đó!" Trương Sơn không rảnh để lo nhiều như vậy, máu huyết dâng trào đạp ghế lao ra khỏi lớp.
"Làm cái gì vậy!" Thầy Lưu vừa kịp đứng ở hàng lang bên ngoài, "Em muốn phát điên kiểu gì hả Trương Sơn? Mau gọi cho mẹ đến trường đi! Văn Cảnh, trò cũng theo lên văn phòng."
Đến giờ tan học, Phó Tinh Nhàn đi ngang qua hành lang, thấy hai bạn học sinh của khối lớp 10 vừa ôm một chồng bài thi vừa tám chuyện.
"Bị thầy Lưu phát hiện rồi, là chuyện yêu đương đó."
"Người Văn Cảnh chơi là chị gái của Trương Sơn? Nếu mà là tui chắc tui nhục nhã chết."
Phó Tinh Nhàn treo một nụ cười trên môi, vươn tay vỗ vai hai bạn khối 10: "Đúng lúc tôi cũng đi tìm thầy Lưu, để tôi giúp hai bạn đưa bài thi cho thầy."
Ôi? Hội trưởng là người giản dị gần gũi đến vậy ư? Hai người cứ mơ mơ màng màng mà đem giao bài thi cho anh.
Trong văn phòng, ông Lưu đau đầu gõ lên bàn làm việc: "Trò thật sự không tính ở trọ trong trường à?"
Văn Cảnh khó chịu dựa vào ghế sô pha: "Giai đoạn phân hóa của em không thoải mái, ký túc xá tới 4 người, em không cần đâu."
Ông Lưu: "Tôi thấy em đang khỏe lắm mà, có chỗ nào không ổn đâu."
"Hiện tại khứu giác của em còn nhạy cảm hơn cún á, hôm đó đi ăn cơm tối suýt chút nữa bị đủ mùi trong tiệm cơm hun chết rồi. Trương Sơn cũng ở đó, cậu ta có thể làm chứng. Ảnh kia cậu ta cũng thấy qua rồi ạ." Văn Cảnh kéo Trương Thiện đang suy nghĩ gì đó nhìn qua.
"A đúng vậy, hôm đó tụi em cùng nhau ăn tối, em cũng có mặt. Văn Cảnh khó chịu dữ lắm, nên cuối cùng tụi em phải đưa cậu ấy đi bệnh viện, nên không có tin đồn này xảy ra đâu." Trương Sơn vội vàng giải thích.
"Giấy khám bệnh cũng có nữa!"
Thầy giáo Lưu tháo mắt kính, đánh giá hai người: "Cùng Omega tay khoác tay kéo? Trò lớn như vậy rồi, vậy mà còn để Omega đỡ cho, không tự thấy mất mặt à."
Văn Cảnh cao giọng: "Đờ mờ em cũng là một Omega mà? Chẳng lẽ bây giờ em nhờ một Alpha như Trương Sơn đỡ ạ?"
Thầy Lưu lại bắt đầu lật giấy thi trên bàn: "Lại nói tục, thêm hai bài nữa."
Văn Cảnh: "..... Lão đại, thầy tha cho em đi, bài tập của Hội trưởng giao em còn chưa làm xong nữa đó."
"Làm đi!" Ông Lưu nói với cậu vài câu, đau đầu lấy điện thoại ra, tìm vài thông tin, "Tôi sẽ tìm xem có ký túc xá cá nhân nào an toàn cho em không. Hiện giờ em ở bên ngoài không an toàn lắm, còn bị theo dõi, tôi thấy không yên tâm."
"Em không cần!" Văn Cảnh khinh bỉ quay đâu đi, "Mấy năm nay em sống một mình vẫn tốt."
Thầy giáo Lưu lắc đầu: "Em là Omega mà không tự giác lo cho mình à? Em là đang bị một Alpha theo dõi!"
Văn Cảnh cúi đầu nhìn điện thoại: "Người đó không biết em là một Omega."
"Sớm muộn gì cũng sẽ biết." Giọng thầy Lưu càng lúc càng nghiêm túc, "Nếu không thì hai ngày này qua ở tạm nhà thầy đi, cuối tuần tôi đưa em đến viện phúc lợi* của Omega xem thử, nếu bên đó quản lý tốt thì chuyển qua đó cho an toàn."
*Viện phúc lợi: là trại mồ côi, nhưng tui thấy để viện phúc lợi cho nó hay:v
_______
Tác giả có lời muốn nói:
Cuốn sổ nhỏ của Phó Tinh Nhàn: Văn Cảnh cần chú ý + +
Editor có lời mún lói: Tác giả bộ nì có một bộ họ Phó nữa á, mà chưa có chương nào nên.. hí hí, đặt gạch hóng:33
Này cũng là về ABO lun:33