Omega Thủy Tinh

Chương 6: 6: Định Mệnh





"A Ly còn phải tiếp tục đi học, cô hãy nghĩ tới cảm nhận và cả tương lai của con bé đi.

Nếu con bé biết người mà mình phải kết hôn suốt ngày đi cặp bồ với mấy người phụ nữ bên ngoài, còn luôn khinh thường người khác, là một kẻ khuyết tật trong tâm hồn thì sẽ không bao giờ đồng ý đâu.

Cho dù có đồng ý mà lấy phải một tên tra nam như anh đây thì cô nghĩ cuộc sống của con bé có hạnh phúc không.

Anh ta không xứng với A Ly" Cậu bị anh nhìn tới lạnh người nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết
"Cậu nói tôi không có quyền nói cậu vậy những gì cậu đang làm này không phải là tự vả vào mặt mình sao?" Anh nghe những lời cậu nói mà khuôn mặt đen lại, sát khí ngút trời khiến không khí cả căn phòng như đông đặc lại đến khó thở.

Ngay đến ông của anh cũng chưa từng thấy anh tức giận như vậy
"Những lời anh nói về tôi là nhận xét phiến diện, còn những lời tôi nói về anh đều là sự thật, tôi không hề bịa đặt.

Cháu nói đúng phải không ông?" Cậu mặc dù sợ nhưng đã trót đâm lao rồi, theo cũng chết mà không theo cũng không còn đường lui nữa rồi, cắn răng nói tiếp.

Chỉ hy vọng ông của anh ta sẽ gọi hai vệ sĩ vào bảo vệ cậu khỏi nguy hiểm tính mạng.

Không thì giới thiệu cho cậu một chỗ bảo hiểm thân thể lẫn tính mạng cũng được
"Cháu nói rất đúng" Ông gật gật đầu với cậu rồi nhìn anh "Ha, thằng giời đánh như mày cũng có ngày hôm nay nha.


Ghét omega nam nhưng lại bị chính omega nam mắng cho bẽ mặt.

Không nói tới con gái của bà ấy, với Mặc Mặc thì mày càng không xứng đâu nha nhóc con"
"Ông rốt cuộc là ông của cháu hay ông của cậu ta vậy" Anh nhìn người ông đáng kính của mình mà cau có
"Mày tưởng mày ngon ha, giờ ông là ông của Mặc Mặc, ông không có thằng cháu tồi tệ như mày.

Mặc Mặc đồng ý lấy mày là mày tu ba kiếp mới được đó, chứ mày xem mấy đứa kia vẫn qua lại với mày có đứa nào thật lòng với mày không hả" Ông vỗ vỗ đầu anh, khuôn mặt thập phần chán ghét mà nói
"Cậu ta đồng ý lấy cháu cũng là có mục đích chứ có yêu đương gì mà đòi thật lòng" Anh vẫn ngoan cố muốn phản bác lại
"Chứ mày xem lần đầu gặp mà mày đã nói người ta quái vật này nọ, ghê tởm này nọ thì người ta yêu thương nổi mày chắc.

Một cái tát của Tiểu Mặc là tao thấy còn thiếu đó.

Cỡ như mày thì phải đánh cho đến khi mày đầu thai thì mới bỏ tính bỏ nết đi được" Ông ngồi đó vùi dập thằng cháu trai một cách không thương tiếc, cuối cùng cũng có cơ hội mắng nó nên ông không thể bỏ qua, khuôn mặt mười phần là hài lòng với cậu.

Cho dù thằng cháu ông có không đồng ý thì ông cũng chấm cậu rồi, cứ rước về rồi tính sau
"..." Anh ta nghe vậy liền rơi vào im lặng, không khí xung quanh lại một lần nữa đông cứng lại
"Bà Lâm, tôi quyết định rồi, nếu Mặc Mặc đã đồng ý vậy tôi sẽ chuẩn bị cho hai đứa kết hôn càng sớm càng tốt" Ông nhìn bà ta niềm nở, đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cậu vỗ vỗ
"Cháu có một chuyện cần nhờ ông" Cậu do dự một chút rồi nhìn ông nói nhỏ
"Để ông xem, cháu muốn ông giúp bà ấy trả tiền viện phí cho chồng" Ông vẫn nhìn cậu bằng ánh mắt sủng nịnh

"Dạ, và ông có thể giúp cho hai đứa em cháu được đi học tiếp không ạ" Cậu vẫn cúi đầu lí nhí
"Đừng nghĩ được ông của tôi chiều chuộng mà đòi hỏi, còn dám nói không phải vì tiền nữa đi" Anh vẫn là một mặt ghét bỏ mà chen vào
"Câm cái miệng giời đánh của mày lại" Ông quay sang đấm vào đầu anh một cái không quên mắng lấy một câu rồi lại tươi cười nhìn cậu "Những chuyện đó đều là chuyện nhỏ, nếu cháu muốn thêm gì cứ nói với ông nha"
"Thực ra, ông cứ coi như là cô của cháu bán cháu cho ông đi cũng được.

Ông giúp cháu trả cho bà ấy một chút coi như bù lại những năm mà cháu ăn bám nhà bà ấy đi" Cậu rút tay ra khỏi tay ông đứng dậy nói
"Sơ Mặc..." Bà Lâm nghe cậu nói vậy, sợ mình sẽ mang tiếng xấu với nhà họ Bạch liền lớn giọng gọi cậu, ánh mắt sắc sảo nhìn cậu đầy đe dọa
"Là cháu nợ bà ấy, nên cháu muốn ông giúp trả cho bà ấy, coi như từ nay trở đi cháu và bà ấy không còn liên quan đến nhau nữa"
"Mày...!Lâm Sơ Mặc, mày dám làm tao bẽ mặt trước người ngoài như vậy, mày chán sống rồi hả..." Bà Lâm tức giận, bước tới túm lấy cánh tay cậu thô bạo kéo cậu
"Là tôi không muốn phải chịu đựng việc bà ba hôm năm hôm lại tới tìm tôi đòi tiền, tôi không bao giờ muốn có can hệ gì với bà cả" Cậu vùng mạnh cánh tay ra khỏi tay bà ta nhưng không được chỉ biết dùng tay còn lại cố gắng gỡ ra
"Tao là cô mày, mày ăn không ở không tiền của tao, lúc trước có cả bà mày tao không nói được.

Nhưng không có nghĩa là tao cho mày ăn không tiền của tao nha" Bà ta hoàn toàn lộ rõ con người thật ra, giữ chặt tay cậu như để níu lấy cây hái ra tiền của mình
"Nhưng bà biết tôi không có một đồng nào mà" Cậu ấm ức, thanh âm run rẩy, khóe mắt lại lần nữa đỏ lên
"Cho nên mày đi lấy chồng giàu, mày lấy tiền của người ta cho tao là đúng.

Sao dám nói tao với mày sẽ không còn quan hệ hả?...!Mày không muốn trả tiền tao hay mày không muốn nhìn thấy tao..." bà ta cứ kéo cậu lại gần mà mắng nhiếc mặc kệ cho cậu vùng vẫy cỡ nào
"Tôi...!Không muốn dính líu tới bà...!Bỏ tôi ra đi...!Đau quá" Cậu bật khóc, cánh tay bị bà ta kéo tới muốn gãy luôn, lại cộng thêm những lời đe dọa của bà ta khiến cậu không khống chế được cảm xúc.


Rốt cuộc thì cậu đã làm sai điều gì để bị đối xử như vậy chứ.
"Mày...!Này mấy người làm gì vậy, bỏ tôi ra...!Tôi đang dạy dỗ cháu tôi, đừng có cản, bỏ tôi ra" Bà ta tính nói thêm gì nữa thì bị hai người đàn ông kéo ra chỗ khác, miệng vẫn còn điên cuồng hét lên
"Cháu không sao chứ?" Ông bước tới lo lắng hỏi cậu
"...!Ông à, cháu sai rồi...!Cháu chắc chắn đã làm sai điều gì đó rồi...!Sao bà ấy luôn luôn ghét bỏ cháu như vậy chứ...!Chẳng lẽ chỉ vì cháu là omega sao...!Bà cháu nói omega rất đặc biệt mà...!Tại sao chứ...!Tại sao lại là quái vật chứ? " khuôn mặt đẫm nước mắt ngước lên nhìn ông, câu hỏi mà cậu hỏi ông kia cậu cũng đã từng hỏi chính mình rất nhiều lần rồi nhưng hoàn toàn không hiểu được đáp án
"Cháu bình tĩnh lại đã để ông nói chuyện" Bất kể là ai khi nhìn thấy một đứa trẻ bật khóc nức nở chỉ vì bản thân là omega, bị ngườinhà ghẻ lạnh đều không khỏi đau lòng.

Ông cho tới lúc này mới hiểu được,cậu đã phải sống khổ sở như thế nào và lý do vì sao mà cậu có thể hiểu chuyện đến thế, cam chịu đến thế.

Ông sẽ đứng ra đòi lại công bằng cho cậu, cắt đứt quan hệ với người nhà cũng được, sau này ông sẽ là người nhà của cậu, sẽ không để cậu phải đau lòng như vậy nữa.

Nhìn sang thằng cháu mình đang ngồi đực ra một chỗ, liền kéo cậu ngồi xuống bên cạnh anh rồi dặn "chăm sóc cho thằng bé hộ ông, cấm bắt nạt"
"..." Anh ngồi bất động.

Nhìn cậu khóc lớn như vậy còn liên tục nhận lỗi về mình, anh cũng phần nào bớt ghét bỏ cậu
"..." Cậu cũng không dám hó hé lấy nửa lời, hai tay đặt ở đầu gối, hết nắm rồi lại mở thật không tự nhiên chút nào
"Giả bộ cái gì, còn không lau mặt đi" Anh khó chịu lên tiếng
"Ưm" Cậu hơi giật mình, bối rối với lấy tờ khăn giấy trên bàn nhưng lại không kéo ra được, khăn giấy bị dắt vào với mặt kính trên bàn rồi
"Ngốc" Anh ta chán ghét phán một từ, giật mạnh tờ giấy ăn rồi quay về phía cậu, nhìn thấy cặp kính râm của cậu liền dứt khoát lấy xuống
"A..." Cậu khẽ kêu lên một tiếng nhưng khi nhìn anh thì lại mím môi lại, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực đột nhiên loạn nhịp, hai má cũng vì vậy mà ửng hồng kiều diễm, đôi mắt mở lớn nhìn thẳng mặt anh (gặp phải bạn đời định mệnh rồi đây nà)
"Nhìn cái gì, nhắm mắt lại" mặc dù có hơi sững lại khi nhìn thấy mặt cậu nhưng ngay sau đó liền trở lại vẻ chán ghét mà quát cậu
"Ưm..." Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt, để mặc cho bàn tay thô bạo của anh lau mặt cho mình.


Nội tâm đang cố gắng khuyên nhủ trái tim nhỏ bé đang tưng tưng như dây đàn kia bình thường trở lại.

Từ trước tới giờ nhìn ai cũng chưa hề gặp phải tình huống như vậy, nên cậu cũng không biết sự hồi hộp trong lòng mình đây là do đâu.

Có chút đặc biệt, lại có chút vui vui
"Cái mặt thì như trẻ con nhưng lá gan thì lớn lắm" Anh cau có gí trán cậu, tiện tay vứt tờ giấy ăn trên bàn cũng không đối mặt với cậu nữa
"Mặc Mặc" Ông bước vào, nhìn thấy hai người ngồi bên cạnh nhau hòa thuận liền mỉm cười
"Chủ tịch, tôi đã chuẩn bị xong rồi" Cố Trường Lạc chạy vào nói với ông, mắt lại nhìn sang hai người đang ngồi kia "Đây là..."
"À, cậu làm tốt lắm.

Trường Lạc, đây là cháu dâu tôi đấy, thằng bé có đẹp không?" Ông nhìn cậu hết sức vừa mắt, vui vui vẻ vẻ mà hỏi người bên cạnh
"À...!Rất đẹp...!Rất đẹp..."Cố Trường Lạc gật đầu trong vô thức mắt nhìn nó với vẻ gì đó khó chịu
"Là người trong nhà vệ sinh này, anh là thư ký của ông ấy sao" Cậu nhìn thấy Trường Lạc liền cao giọng hỏi
"Đúng vậy" Cố Trường Lạc nhìn cậu rồi lại nhìn sang người bên cạnh có chút căm hận.

Vừa mới gặp cậu không lâu, cứ nghĩ sẽ có thể từ giờ làm quen với cậu ấy, tìm hiểu về cậu ấy từng chút một, có ai mà ngờ cậu ấy lại rơi vào tay kẻ bội tình bạc nghĩa kia chứ
"Lúc đó vội đi không có cơ hội làm quen với anh, nhưng nếu đã như thế này thì sau này có thể gặp anh nhiều hơn rồi, anh Cố" Cậu mỉm cười dịu dàng, tính đưa tay bắt tay với anh ta thì...
"Sau này chắc anh phải giúp đỡ chúng tôi nhiều hơn rồi" Nhìn ra được tâm tư vừa chớm nở của người trước mặt đối với cậu, anh ta nhếch môi cười đểu, hất tay cậu ra mà tự mình bắt tay với Cố Trường Lạc
"Cần gì cứ gọi tôi tới nha, Sơ Mặc" Cố Trường Lạc biết kẻ dễ dàng nhìn thấu tâm tư như Bạch Vũ đã để mắt tới mình nhưng anh vẫn đánh cược một lần, chỉ cần anh có được tình cảm của Sơ Mặc trước thì có là Bạch Vũ cũng không thể ngăn cản tình cảm của anh
"..." Cậu lơ ngơ nhìn hai người kia chẳng hiểu gì.