Omega Thủy Tinh

Chương 28: 28: Mày Cũng Nên Thử Làm Rác Thải Dưới Chân Tao Mười Năm Đi





"Sơ Mặc chưa bao giờ là vật nuôi của mày, và tao cũng không cho phép mày nói như vậy với em ấy.

Khôn thì ngậm mồm lại đừng để tao nghe thấy mày phun ra mấy câu xúc phạm đến danh dự em ấy, nếu không thì cho dù cảnh sát có đến đây cũng không cứu nổi mày đâu" Bạch Vũ đứng thẳng lưng, nhìn kẻ đang nằm dưới chân mình đau đớn, đôi mắt âm u thâm thúy mà lạnh băng băng, cái nhìn tàn ác giống như đang khóa chặt con mồi của mình.

Cả khuôn mặt tối lại, sườn mặt góc cạnh, mạnh mẽ hiếu chiến, vành môi mỏng lạnh lẽo, cực kỳ lãnh đạm.
Đây chắc chắn là lần đầu tiên cậu thấy anh bạo phát như vậy, đáng sợ nhưng cũng rất đáng tin, cậu không hề sợ hãi mà ngược lại, còn thầm nghĩ nếu anh có thể khiến cho hắn ngậm mồm lại, không còn tới gia đình chú kiếm chuyện nữa thì tốt.
"Khục khục...!Vậy thì mày không biết rồi...!Tao
đã nói với nó như vậy được mười năm rồi.

Nó cũng là rác thải dưới chân tao mười năm rồi...!Ha ha ha" Ngôn Lạc vừa nói vừa bò dậy, dùng nắm đấm mà hướng về phía anh
"Được, vậy mày cũng nên thử cảm giác làm rác thải dưới chân tao mười năm đi" Bạch Vũ không còn kiềm chế được nữa, sát ý tỏa ra, ngăn cú đấm của hắn lại, lại giữ chặt lấy tay hắn xoay mạnh một cái.

Tiếng xương vỡ vụn vang lên sau đó là tiếng Ngôn Lạc la hét.

Hắn lần nữa tiếp đất, dùng tay còn lại ôm lấy cánh tay bị anh bẻ gãy la hét vì đau đớn.
Bạch Vũ nâng chân đạp mạnh lên mặt hắn, dùng lực nghiến xuống, gằn giọng "Em ấy là omega, nhưng chưa từng coi thường mày, chưa từng biết tới gia đình mày...!Mày chưa từng nghĩ tới cái giá cho những hành động của mày hả"
"Đơn giản là tao ghét nó" Ngôn Lạc cười cay nghiệt mà nói.


Cho tới lúc này hắn vẫn không thôi miệt thị cậu
"A, buông ra..." Tiếng cậu la lên phía sau khiến anh chú ý tới
"Dừng tay lại, thả Ngôn Lạc ra nếu không thì đừng hòng gặp nó" Đám người nhân lúc anh không chú ý liền giữ chặt lấy cậu lôi cậu đi cách xa anh một đoạn
"Anh...!ưm" Cậu đang tính gọi anh thì bị tụi nó bịt chặt miệng, hai tay cũng bị giữ lấy không thoát ra được
"..." Bạch Vũ đứng yên nhìn đám người đó, hoàn toàn không có thêm hành động gì
*Bốp* Phía sau đám người đó chợt có tiếng va chạm.

Và người xuất hiện không ai khác chính là Tôn Thanh Thanh, vị khư ký tài giỏi luôn luôn kì thị boss của mình.

Cô cầm trong tay một cái máy quay loại xịn, mặc bộ đồ công sở quen thuộc, chân đi giày cao gót, vững vàng tiễn từng đứa về với đất mẹ
Anh bước tới đỡ lấy cậu, còn để mặc cho đám người đó bị Tôn Thanh Thanh hành hạ.
"Có nên bảo cô ấy nương tay một chút không" Cậu được anh ôm mà vẫn hé mắt ra nhìn có chút thương hại mà nói
"Bọn chúng xứng đáng bị như vậy" Bạch Vũ hài lòng nhìn thư ký của mình rồi nhớ ra, xoay người cậu, ngó từ trên xuống dưới một lượt
"Em không sao" Cậu hồn nhiên nhìn anh
"Mới nãy là cậu nhóc nào ấm ức kêu với chồng mình là đau hả?" Anh nhíu mày nhìn vật nhỏ trong lòng mình, thầm nghĩ, *chỉ bởi em ấy quá hiền lành, quá tốt bụng cho nên mới bị chúng bắt nạt*
"Em chỉ nghĩ, lúc đó anh tới cứu em hơi muộn nên mới nhõng nhẽo một chút, để anh xả giận cho em" Cậu cười hì hì, khoe hàm răng trắng nõn đáng yêu nhìn người đàn ông trước mắt

"Biết tính kế rồi phải không" Anh nhéo nhéo má cậu liền bị cậu xù lông đánh một cái vào tay
"Đừng có nhéo, má vẫn còn đau" Cậu nhăn nhó, miệng nhỏ chu chu ủy khuất nói
"Lát mua thuốc xoa cho em, còn phải tiêu viêm cho mấy vết trầy kia nữa" Bạch Vũ đau lòng nhìn cái má bánh bao đang sưng lên đỏ ửng, khóe miệng cậu còn bị đánh đến mức rách ra, rỉ máu.
"Sếp, tính sao với họ đây" Tôn Thanh Thanh chầm chậm bước tới, còn đưa tay phủi bụi dính trên bộ đồ công sở gọn gàng mà thanh lịch
"Đưa tới đồn cảnh sát tạm giam ở đó trước, còn kẻ đó thì cứ nhốt lại.

Rồi nói với ông nội, cho vài người đến đây xử lý phần còn lại" Anh phân phó công việc cho thư ký Tôn toàn năng của mình
"Em có cảm giác, anh đã rất giỏi rồi làm được rất nhiều việc rồi nhưng cô ấy cũng rất là giỏi nữa" Cậu ngây ngô khen một alpha khác trước mặt alpha của mình mà không hề nghĩ đến hậu quả
"Ý em là sao? Là alpha này của em không bằng người khác sao?" Chỉ một câu nói đã khiến bình dấm đổ mất tiêu, anh chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ mềm mại kia, cúi sát xuống một chút là hai cái mũi liền đụng nhau
"Em đâu có nói vậy đâu.

Em chỉ đang khen anh có một cô thư ký tài giỏi thôi mà" Cậu ôm lấy eo anh, hồn nhiên nói, miệng cười hì hì để chữa cháy
"Chỉ có cô thư ký tài giỏi thôi hả? Em phải nhớ xem ai vừa cứu em, còn xả giận cho em nữa" Rất biết nắm trọng điểm là đây chứ đâu.

Nhìn cái miệng nhỏ hồng hồng gợi cảm đang bày ra trước mặt khiến lòng anh ngứa ngáy không thôi
"Hình như trời hôm nay hơi nắng thì phải không thấy có người qua lại luôn" Tôn Thanh Thanh là thư ký mà còn thấy ngại thay cho sếp của mình, cao giọng nói để cho cái người đang tính ăn thịt con nhà lành ở ngay ngoài đường kia nghe thấy

"..." Cậu bất giác nhìn ngó xung quanh một hồi rồi lại nhìn anh "Trời có nắng đâu?"
"Ý của cô ấy là anh không được ăn ở ngoài đường, người khác sẽ thấy" Bạch Vũ xoa xoa đầu cậu, khóe môi cong lên, giọng cũng cao hơi một chút
"Ăn? Ăn gì?" Cậu vẫn ngây thơ mà hỏi lại
"Ăn em!!!" Anh ghé sát tai cậu nói nhỏ hai chữ, hai tai bị hơi ấm của anh phả vào liền ngay lập tức đỏ lên
"Không được" Cậu bịt chặt miệng anh lại, xấu hổ mà quay đi.

Tình cờ lại thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang hớt hải chạy đến
"Anh Sơ Mặc, mau lên...." Lâm Dạ Nguyệt chạy tới, vừa nói vừa thở không ra hơi
"A Nguyệt, có chuyện gì thế? Thở đi đã" Cậu thấy cô bé vội vàng như vậy liền có dự cảm không lành
"Chị hai...!Chị ấy cứ nôn suốt thôi...!Từ sáng đã không ăn được gì, còn cứ nôn như vậy...!Chị ấy yếu lắm...!Anh mau cứu chị ấy đi" Lâm Dạ Nguyệt túm lấy áo anh lay mạnh, nói được một chút liền không nhịn được mà khóc
"A Ly..." Cậu vừa nghe xong không chần chừ mà chạy đi
"Thư ký Tôn, mau lấy xe" Bạch Vũ quay lại gọi Tôn Thanh Thanh rồi ôm theo cô bé Lâm Dạ Nguyệt mà chạy theo cậu.
Ân Ly nằm trên giường hôn mê không tỉnh, cả cơ thể lạnh toát, xanh xao.

Cậu bước vào cầm lấy tay cô bé, lại kinh hãi mà kiểm tra nhiệt độ, phát hiện cô bé còn đang phát sốt nữa.

Bạch Vũ thấy xe vừa đến liền đưa Dạ Nguyệt cho cậu, còn anh bế Ân Ly ra xe nhanh chóng tới bệnh viện.
Sau khi cấp cứu một lúc, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng đi ra.
"Bác sĩ, em cháu sao rồi?" Cậu bước tới chụp lấy cánh tay bác sĩ sốt sắng hỏi
"Không được khả quan cho lắm.


Cô bé uống phải thuốc buôn lậu, không có xuất xứ, thành phần rõ ràng.

Vừa bị ngộ độc, vừa bị dị ứng, cộng với sức khỏe omega vốn không tốt, việc điều trị sẽ rất khó khăn" Bác sĩ thở dài nói
"Vậy phải làm sao đây? Anh...!A Ly phải làm sao đây" Cậu lại lần nữa rơi vào hoảng loạn, nhìn anh bằng đôi mắt lo sợ kinh hãi, hai tay không tự chủ được lại bắt đầu run rẩy
"Em bình tĩnh một chút nghe bác sĩ nói hết đã" Bạch Vũ giữ lấy hai tay cậu trấn an rồi lại nhìn bác sĩ "Nếu bệnh nhân là omega thì chắc chắn phải được vào phòng điều trị chứ?"
"Nếu có một phòng điều trị như thế ở đây thì tốt quá rồi.

Nhưng đây là vùng quê không có điều kiện mở phòng điều trị, ở nơi này omega thường xuyên gặp phải những chuyện như vậy, cũng đã có vài người vì mấy loại thuốc lậu đó hại chết rồi" Bác sĩ lau mồ hôi trên trán, không khỏi cảm thán cho những omega ở đây đều là có số phận không tốt.
"Nghĩa là chỉ cần để cô ấy trong phòng điều trị thì sẽ khỏe lại chứ gì" Bạch Vũ mất kiên nhẫn nhìn bác sĩ đứng trước mặt
"Trong phòng điều trị đều là những loại thuốc có hiệu quả tốt nhất nên đương nhiên sẽ khỏe lại rồi." Bác sĩ
"Có thể chuẩn bị một xe cứu thương đi đường dài không.

Tôi muốn đưa em ấy lên thành phố" Bạch Vũ vẫn là người tỉnh táo nhất trong lúc này, hướng mắt về bác sĩ hỏi
"Được.

Chúng tôi sẽ sắp xếp ngay" Bác sĩ gật gật đầu nói rồi chạy đi.
Anh biết, cho dù là mạng người nhưng tư bản chính là tư bản cũng chưa chắc vì một người mà chịu tiêu tốn cả, cho nên đã cùng với cậu đi xem..