Giá Cá Omega Hữu Điểm Hảo Văn
(Omega này hơi bị thơm đấy)
2, Hội chứng rối loạn tin tức tố
Trong phòng bệnh VIP an tĩnh, một nam sinh điển trai đang ngồi một mình, lãnh khí vờn xung quanh người, khiến mọi người không dám tới gần.
"Kết quả chẩn đoán, Hội chứng rối loạn tin tức tố, không thể ngửi thấy bất kỳ mùi tin tức tố nào." Bác sĩ nhút nhát nói.
Nam sinh chỉ gật đầu, ra hiệu anh có thể nói tiếp.
"Chỉ cần tìm được mùi tin tức tố phù hợp tiến hành điều trị giải mẫn cảm* là có thể ngửi được mùi tin tức tố."
Nam sinh ngẩng lên, đôi ngươi thâm thúy nhìn bác sĩ: "Nếu tôi đã tìm được tin tức tố phù hợp với mình vì sao còn phải tiến hành điều trị giải mẫn cảm? Đó không là duy nhất của tôi sao? Vì sao còn phải ngửi tin tức tố của người khác chứ, làm vậy không phải là chơi đểu à?"
Bác sĩ bị hỏi đến sửng sốt, chỉ có thể xấu hổ nói: "Nói vậy cũng không sai, có thể để người mắc bệnh này ngửi được mùi tin tức tố cũng chỉ có người có độ xứng đôi 100% thôi. Là bạn đời đã định trước."
Hai người không nói thêm gì nữa, điền xong tư liệu rồi rời đi.
Dịch Lâm Thâm, nam, 16.
Trong sân tập của Trường THPT Thực Hành Nam Thành, Tô Lạc ngồi trên khán đài, nghe anh em của mình tán gẫu đủ chuyện, mà mình lại không thể nào chen vào được.
Bọn họ đều vô tình hoặc cố ý nhìn sắc mặt của Tô Lạc, như là bận tâm suy nghĩ của cậu vậy.
Lại bị xem là em gái rồi.
Tô Lạc khá bực, cậu muốn về lớp, nhưng vừa ngẩng lên đã thấy dưới khán đài toàn là người, nam sinh nữ sinh có đủ cả, thậm chí còn có giáo viên.
"A a a, cậu ấy nhìn tôi kìa! Cậu ấy nhìn tôi kìa!"
"Súc sinh mau xê ra, rõ ràng là nhìn tao!"
"Sao cậu ấy có thể đẹp thế chứ, tin tức tố còn thơm vậy nữa?"
"Các cậu xem trên cổ cậu ấy dán miếng ngăn cách không, mùi của cậu ấy cả miếng ngăn cách cũng không ngăn được nữa là!"
"Mùi hương mê người chết đi được!"
"A a a! Thần tiên! Là thần tiên!"
"Thơm như vậy, là Omega đi, tới, cho anh ôm một cái!"
"Tới chỗ chị này, chị cưng!"
"..."
Lập tức cả khu vực trở nên hỗn loạn. Cuối cùng phải huy động cả bảo an mới giữ trật tự được, Tô Lạc cũng đã nhận ra sự nguy hiểm của mình, cậu vội vã tạm biệt mấy người anh em, tới Phòng hiệu trưởng, điền vào đơn xin gia nhập Hiệp hội bảo hộ Omega.
Phòng làm việc của hiệu trưởng không chỉ có mình ông ấy, còn có một nam sinh rất rất cao, nét mặt khá nghiêm túc, đang điền gì đó.
Tô Lạc đương nhiên không để ý tới việc này, cậu không phải là người thích rình mò chuyện người khác.
Hiệu trưởng nhìn cậu, hỏi: "Trò cần gì à?"
Tô Lạc vừa bước vào phòng, một mùi hương thơm lừng lập tức tỏa ra khắp không gian.
Hiệu trưởng liền hiểu là thế nào, vội vàng lấy đơn xin gia nhập Hiệp hội bảo hộ Omega ra đưa cho cậu.
Tô Lạc điền vào đó, điền xong rồi, cậu phát hiện nam sinh bên cạnh vẫn còn đang viết, chỉ nhìn một cái, rồi đưa đơn của mình cho hiệu trưởng.
Hiệu trưởng cầm lấy, cười cười nói: "Ngoan, về lớp đi, nhớ phải bảo vệ tốt bản thân mình đấy."
Là một Omega, Dịch Lâm Thâm nghĩ.
Ở trước khi đi, Tô Lạc lột miếng ngăn cách trên cổ xuống, móc thuốc che giấu ra chích một liều vào huyết quản ở tĩnh mạch, rồi mới dán miếng ngăn cách mới lên.
Nhưng chỉ trong năm phút ngắn ngủi tháo miếng dán, mùi hương trong phòng làm việc đã nồng nặc hẳn lên.
Thơm quá.
Dịch Lâm Thâm nhíu mày, thật là thơm quá.
Là ai?
Anh quay đầu lại, người nọ đã đi mất rồi.
Dịch Lâm Thâm quay đầu, nhìn hiệu trưởng hỏi: "Ông già à, có thể cho con xem tờ đơn của người bạn học ban nãy không?"
"Đại thiếu gia ơi, trò đó tới xin vào Hiệp hội bảo hộ Omega, con làm Alpha có cần đâu." Nói xong đưa tờ giấy cho Dịch Lâm Thâm.
Tên: Tô Lạc.
Rồi, đã nhớ kỹ.
Mùi tin tức tố vừa nãy thoảng ra từ trên người cậu ấy. Từ nhỏ Dịch Lâm Thâm đã luôn may mắn, thật không ngờ, ngay cả bạn đời đã định trước cũng có thể may mắn tìm được như vậy. Vừa nãy chỉ thấy được bàn tay viết chữ, rất trắng, đáng tiếc không thấy được mặt.
Càng ngày càng hiếu kỳ với cậu ấy rồi. Dịch Lâm Thâm không kiềm được sự kích động trong lòng mình.
Anh thật sự đã lâu không ngửi được mùi tin tức tố. Thì ra nó cũng có thể thơm như vậy ngọt ngào như vậy?
Anh vội vàng điền xong tờ đơn xin nhập học, Dịch Lâm Thâm bị xếp tới lớp A5, cũng không biết là lớp như thế nào nữa.
Bên kia, lúc Tô Lạc về tới lớp đã vào tiết rồi, cậu hô một tiếng báo cáo xong mới vào.
Mọi người trong lớp bị sắc đẹp của cậu dọa đơ người. Ngay cả giáo viên cũng trợn mắt há hốc mồm.
Đang giảng bài là một cô giáo trẻ tuổi, dạy ngữ văn, cô chưa từng gặp ai đẹp như vậy. Đẹp đến có chút không chân thật.
Cô gật đầu, ra hiệu cho Tô Lạc về chỗ của mình. Bởi vì đã chích thuốc che giấu, trên người cậu không còn tỏa ra mùi hương nữa. Nhưng vẻ đẹp của cậu vẫn khiến người không rời mắt được.
Về chỗ ngồi rồi, cậu nghe giáo viên giảng bài như thường lệ. Mặt của người bạn cùng bàn đã đỏ lên, Tô Lạc cẩn thận quay qua nhìn cô ấy, cô bạn này trực tiếp chôn đầu vào khuỷu tay. May mà bàn của cậu là bàn cuối cùng trong bốn tổ, giáo viên rất khó nhìn thấy, nếu không cô bạn này sẽ thảm lắm, dù sao biệt hiệu ma ma của giáo viên ngữ văn không phải là đặt chơi cho vui đâu.
Tô Lạc không biết cô bạn này bị sao nữa, chỉ có thể quay đi, bắt đầu nghiêm túc ghi bài. Đừng nhìn cậu nghiêm túc như vậy, Tô Lạc hoàn toàn là một học tra, nếu không sẽ không ngồi ở vị trí đếm ngược. Cậu là loại học sinh thảm nhất, cố gắng cách mấy cũng không giỏi lên được. Cậu cũng mệt lắm chứ, Tô Lạc hay dùng câu "Có lẽ đầu óc của mình khó tiếp thu bài" để an ủi bản thân.
Rất nhanh, tiết này đã kết thúc.
Vừa hết tiết, rất nhiều người đã bu lấy Tô Lạc, bốn người anh em vật vã lắm mới chen vào được, lại không cách nào xua những người đó đi hết được.
Ngoài lớp cũng có rất nhiều người đang bu xem, ai cũng muốn coi coi sắc đẹp của vị Omega khiến vô số người kinh ngạc này rốt cuộc hút hồn cỡ nào. Đáng tiếc đứng ở ngoài chẳng thấy được gì cả, mà ở trong cũng không thể thấy gì.
Từng vòng vây lại, khiến không khí xung quanh ngộp lắm, Tô Lạc ho khẽ một tiếng, người bên cạnh lập tức lo lắng, sợ cậu thấy khó chịu ở đâu, lại lại lại lần nữa bị xem là em gái rồi.
Tô Lạc không phục, giả vờ hung dữ, đè thấp giọng nói: "Tránh ra hết đi."
Nhưng ở trong mắt mọi người, đây tuyệt đối là làm nũng! Ôi đáng yêu chết đi được!
Có mấy nữ sinh xấu hổ đến sắp té xỉu, nhưng mọi người vẫn nể mặt Tô Lạc, tản bớt đi, vui vẻ nhất là những người đứng bên ngoài, thấy mọi người tản đi rồi, vội vã móc cái điện thoại quý giá ra, bất chấp nguy hiểm, chụp chụp chụp.
Tiếng chuông vào tiết cuối cùng đã cứu cậu.
Tiết này là tiết tự học, giáo viên đứng lớp là một cụ giáo lớn tuổi, dạy toán. Lớp của cậu thuộc khối tự nhiên, nhưng toán lại là môn đau đầu nhất.
Nhiều lần đứng chót khối, khiến cho các giáo viên của khối tự nhiên không còn mấy thích lớp bọn họ nữa, nhất là thầy Chung dạy toán. Mỗi lần nhìn thấy bọn họ, liền trưng ra cái mặt như ông Ba Bị.
Quả nhiên, vừa bước vào cửa thầy Chung đã loáng thoáng lộ ra vẻ chê bai đối với lớp này. Khuyết điểm gì cũng bị moi ra cả.
Nói một câu mà mọi người đã nghe nhàm tai: "Tôi chưa từng thấy lớp nào kém như lớp này!"
Tiết tự học kết thúc, tiết thể dục chính thức bắt đầu, lấy giới tính ABO chia làm ba hệ thống, bài huấn luyện của mỗi một giới tính cũng khác nhau.
So sánh mà nói, A mệt nhất, B bình thường, O nhẹ nhất.
Đây là quy định rõ ràng trên văn bản của Bộ giáo dục.
Căn cứ vào thuộc tính thể chất của mỗi người để luyện tập kỳ thực sẽ càng có hiệu quả hơn. Năm người anh em tốt, lần lượt bước vào nhóm của mình, chuẩn bị làm bài khởi động.
Bài khởi động của Alpha là chạy bộ cực kỳ đơn giản, chạy mười vòng quanh sân tập. Với người khác có lẽ là ác mộng, nhưng với Alpha thể năng cao hơn người bình thường rất nhiều mà nói, quả thật chỉ là khởi động. Nhìn cảnh các Alpha năng nổ chạy ào ào, BO đều thán phục, một số nữ sinh còn trực tiếp thét lên.
Beta làm "người bình thường" của lần phân hoá thứ hai, bài khởi động là bài thể dục quốc gia quy định, tổng cộng có 16 động tác, mỗi động tác đều phải đúng nhịp. Với Beta mà nói quả thật là trò chán nhất cũng xấu hổ nhất. Giống như một thằng ngốc đứng trong sân bóng rổ quơ hai tay hai chân vậy. Làm tốt thì bị kêu là tập thể dục, làm xấu thì bị kêu là cái xác không hồn. Giống như Zombie.
Mà bài khởi động của Omega đơn giản nhất, chỉ cần áp chân mình lên cột, sải thẳng ra là được, làm bao nhiêu cái cũng không sao. Lần đầu tiên hòa vào tập thể Omega, Tô Lạc hiển nhiên rất giật mình bởi bài khởi động đơn giản này, rất nhanh mọi người đã làm xong, lần lượt bu quanh Tô Lạc để nhìn, không chỉ vì cậu là Omega mới phân hoá, còn là vì vẻ ngoài của cậu quá đẹp. May mà quần thể Omega vốn rất ít, trừ đi những người đến kết hạch nhiệt không cần tới tập, đến kỳ động dục bất đắc dĩ phải ra ngoài, số lượng đã ít nay lại càng ít. Chỉ có rải rác mấy người thôi.
Thường nói Alpha là người lãnh đạo và kẻ chi phối trời sinh, bọn họ có được gien di truyền ưu tú, IQ siêu quần, thể năng dồi dào, có dục vọng chiếm hữu và khống chế mạnh mẽ ở nhiều khía cạnh. Bọn họ sẽ bị "tin tức tố của Omega" ảnh hưởng, thậm chí vì thế mà mất đi lý trí, chỉ còn lại bản năng chiếm lấy đối phương. Bọn họ là vương giả trời sinh.
Mà Omega số lượng ít nhất, thân thể mềm mại, dễ mang thai, tỉ lệ sinh dục cao, đồng thời bắt đầu từ khi 18 tuổi mỗi năm ở tùy thời xuất hiện "kỳ phát tình không thể tự khống chế", "tin tức tố" ngọt ngào kỳ phát tình tỏa ra có thể dụ dỗ các Alpha mất đi lý trí, song song, tự thân cũng sẽ bị "tin tức tố của Alpha" ảnh hưởng y hệt như vậy. Thế nên so sánh cả hai bên, đều là kết hợp hoàn mỹ.
Nhưng do sự trưởng thành sớm ở độ tuổi hiện tại, kỳ động dục tùy theo đó mà tới sớm hơn, đại khái tầm 15 tuổi sau lần phân hoá thứ hai Omega sẽ định kỳ xuất hiện kỳ động dục. Vì để tiện cho việc khống chế, bảo đảm an toàn cho Omega, Omega ở kỳ động dục không được ra ngoài, đó cũng là một cách bảo vệ Omega của quốc gia.
Mà Tô Lạc vừa phân hoá không lâu không biết mấy việc này, đối với đặc quyền của Omega, và quy định gì đó lại càng mù tịt. Bởi vì vẫn luôn là Beta, nên cậu cũng không mấy để tâm tới môn học giáo dục giới tính lắm, hiểu biết phiến diện của cậu đối với Omega chỉ dừng lại ở mức biết Omega có kỳ động dục, có tin tức tố, có thể mang thai thôi.. Truyện Lịch Sử
Áp chân xong Omega có 15 phút nghỉ ngơi, điều này khiến cho tiết thể dục càng trở nên nhẹ nhàng hơn. Nghỉ ngơi xong, Omega bắt đầu chạy chậm, chậm cỡ nào cũng được, điểm này quyết định bởi với người dẫn đầu thứ nhất. Chỉ cần chạy xong hai vòng quanh sân tập là có thể giải tán.
Nhẹ nhàng, không hề có áp lực.
Chờ Alpha và Beta tập xong, đã là 40 phút sau khi Tô Lạc kết thúc bài tập. Trong thời gian đó cậu chỉ có thể nhàm chán ngồi trên khán đài nhìn, có một nhóm người ở dưới khán đài chụp chụp chụp mặt cậu.
Tô Lạc bị bức cho chỉ có thể về lớp, tiếp tục ngồi chờ các anh em của mình.
Cuối cùng, các anh em của cậu ai ai cũng đầm đìa mồ hôi trở lại lớp, trên người Alpha tỏa ra hơi thở vương giả. Bọn họ thấy Tô Lạc còn ở đó, lập tức cười hì hì chạy tới.
Ngô Húc sờ đầu Tô Lạc nói: "Tiểu Tô Tô của tụi này, coi như là có chút lương tâm, biết chờ các anh về."
Thuốc che giấu đang chậm rãi yếu bớt, mùi hương thoang thoảng ấy lại xuất hiện. Khiến cho bốn người anh em đều chìm trong mùi tin tức tố thơm ngọt.
Vừa mê người, vừa câu hồn.
Mà Tiểu Tô Tô của chúng ta không hề biết tin tức tố của mình lại bắt đầu tiết ra ngoài, cậu không ngửi thấy mùi của mình, chỉ có thể cảm nhận được hai người anh em Alpha đang bắt đầu tiết tin tức tố.
Cậu lập tức ngăn chặn cảnh tượng hỗn loạn này, đeo ba-lô lên trốn đằng sau hai Beta. Cho rằng như vậy có thể bảo vệ được bản thân, nhưng cậu không biết là, mùi tin tức tố của cậu, cả Beta cũng sẽ si mê. Thấy các anh em đã nhìn chằm chằm mình, Tô Lạc biết không thể ở lại đây nữa, vội vã đeo ba-lô lên chạy ra ngoài. Bỏ lại bốn người anh em cậu nhìn tớ, tớ nhìn cậu.
Tạ Trung Vãn: "Tại các cậu cả đấy, dọa đến Tiểu Tô Tô nhà tôi rồi."
Giang Thu Tuế: "Xéo! ("Δ)! Rõ ràng là tại hai Alpha này."
Alpha không phục, bắt đầu sử dụng nắm đấm.
Beta quả quyết nhận thua.
...
*Điều trị giải mẫn cảm là dùng chính loại thuốc mà bệnh nhân đã phản ứng để điều trị cho bệnh nhân. Trong chuyên ngành dị ứng, giải mẫn cảm là phương pháp cuối cùng để xử lý các trường hợp bệnh nhân phản ứng với các chế phẩm là thuốc điều trị duy nhất, không có lựa chọn khác để thay thế.
Đặc trưng của giải mẫn cảm là nhắc lại từng liều nhỏ và tăng dần dị nguyên là thuốc gây dị ứng sau mỗi khoảng thời gian cố định. Mục đích của giải mẫn cảm là tạo khả năng dung nạp với thuốc.