Omega Hắn Thích Biết Thuật Đọc Tâm

Chương 62




Hội chứng sợ đi học có điều kiện là một dạng rối loạn tâm lý mà trẻ sợ hãi, thậm chí ám ảnh quá mức về việc đến trường. Việc phải đi học mỗi ngày hay thậm chí là ý nghĩ phải đến trường học cũng đủ để kích hoạt nỗi sợ, cảm giác hoảng loạn, lo lắng.

___________________

Lạc Uẩn mới ra ngoài vài bước.

Màu đỏ trên mặt cậu chưa biến mất, tựa như sứ trắng dính một lớp phấn hồng.

Điện thoại trong túi rung lên.

Đường Tê và Tô Nùng gửi hình lúc bơi cho cậu.

Tư thế giãn người trong lúc bơi rất đẹp, có hình là lúc mới lên bờ, tóc cậu ướt sũng, giọt nước rơi từ đầu ngón tay xuống đất, cơ thể được phủ một lớp hơi nước mơ hồ.

Đường Tê dùng camera nên hình chụp rất có cảm xúc, chắc Tô Nùng dùng camera sau của điện thoại nên người trong hình trắng quá, nhìn như đang hút lấy ánh sáng vậy.

Lạc Uẩn lưu hình theo thứ tự, khi nhìn đến hình cuối thì sửng sốt.

Là hình ảnh cậu kéo Phong Dã lên.

Trong hình, cậu khom lưng, một tay chống trên đầu gối phiếm hồng, khóe môi hơi giương lên, khuôn mặt lộ ra nụ cười và chút ít quyến luyến.

Cậu rất ít khi cười với người khác như vậy, do ngũ quan tinh xảo đến mức có chút lạnh lùng nên khi cậu không cười sẽ cho người ta cảm giác như miếng băng mỏng đọng lại trên cây cỏ, cành khô trong trời tuyết.

Trong trẻo, cũng vô tình khiến người ta có cảm giác xa cách.

Thái độ của cậu đối với mọi người không khác nhau lắm, nói cách khác, khó có người có thể tạo thành mỗi quan hệ thân thiết với cậu.

Ngay cả Tô Nùng cũng từng càu nhàu cậu rằng, mặt cậu có thể có nhiều cảm xúc hơn được không.

Nếu không cậu ta sẽ cảm thấy mình như chó liếm trong mối quan hệ này vậy.

Nếu không bị chụp, ngay cả cậu cũng không ngờ khi cậu nhìn Phong Dã chính là khuôn mặt này.

Miếng băng mỏng tan đi.

Đè cơn sóng gợn trong lòng xuống, Lạc Uẩn lại nhận được mấy tin nhắn liên tiếp của Đường Tê.

Là giới thiệu của vài ba nhà hàng, bà hỏi cậu thích chỗ nào để tối cùng Lạc Vân ra ngoài ăn mừng.

Lướt sơ sơ qua, cậu thấy nhà hàng trong hình trên xa hoa, giá cũng là bốn chữ số. Có cơm Tây, đồ ăn đặc sản của địa phương, món ăn đặc trưng của mỗi nhà hàng đều thanh đạm giống nhau.

Cũng là suy tính cho cơ thể Lạc Vân, Lạc Vân yếu ớt, không ăn cay được.

Nếu là trước kia, cậu sẽ ngoan ngoãn chọn một nhà hàng trong những nhà mà Đường Tê gửi đến.

Cả nhà đều vui.

Nhưng lúc này, Lạc Uẩn dừng lại, đột nhiên nổi tính, nên cậu đáp tùy ý: [Con muốn ăn lẩu, vị cay chính tông ạ]

Bên kia, Đường Tê nhíu mày nhìn câu trả lời này. Bà đang định đáp lại rằng Lạc Vân không ăn cay được. Sau khi gõ xong, trước khi nhấn gửi bà mới nhận ra.

Như vậy chẳng phải bà sẽ không chút thay đổi, giống hệt trước kia à?

Vốn là tiệc chúc mừng Lạc Uẩn, cũng là một bữa cơm trước lúc ly biệt.

Vậy nên, bà hỏi Lạc Vân: “Tối nay mình ra ngoài ăn, anh con muốn ăn lẩu. Mẹ chọn lẩu uyên ương, con chỉ được ăn đồ ăn thanh đạm ở đó, được không con?”

Lạc Vân còn đang thưởng thức ảnh trong camera, không thèm xoay đầu, giọng em tự nhiên: “Được ạ.” Chỉ là đoán chắc thịt nấu trong canh suông không ngon bằng lẩu.

Em ngẩng đầu, giọng diệu do dự: “Chỉ là ----- đồ ăn trong canh suông hơi ít, đều là lá cải thôi.”

Đường Tê nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của con gái, nghĩ thầm Lạc Vân cũng có chút băn khoăn như mình vậy.

Bà sắp xếp lại một chút rồi khuyên: “Trong đại hội thể thao, anh con biểu hiện tốt như thế, nên anh con muốn ăn lẩu, chúng ta sẽ chiều theo thằng bé. Sau này con muốn ăn gì, mẹ sẽ mang con đi ăn sau nhé.”

Lạc Vân không hề nghĩ ngợi: “Được ạ, con cũng nghĩ thế. Vậy con có thể lấy thịt trong phần cay ra nhúng vào nước sôi để ăn không ạ? Chỉ còn cay có chút xíu, nấu từ canh suông nhạt lắm ý!”

Đường Tê sửng sốt, còn tưởng Lạc Vân sẽ tùy hứng để anh trai chiều theo mình như khi còn nhỏ.

“......Ừ, được, có thể ăn một chút.” Đường Tê chọn chỗ xong, “Để mẹ nói với anh con.”

Đường Tê: [Được, mẹ chọn chỗ khá gần trường bên này]

Lúc tin nhắn này được gửi đến, Tô Nùng cũng gửi một tin nhắn cho Lạc Uẩn.

Tô Nùng: [Cậu đừng có lén lút hôn hít với Phong Dã! Xách chồng cậu lên đây chụp ảnh nhận thưởng nhanh lên!]

Lượng thông tin có hơi lớn.

Lạc Uẩn trầm mặc một giây. Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm, trên đó thật sự là lén lút hôn hít..... với chồng.

Lạc Uẩn giật mình, da đầu tê dại. Không lẽ những chuyện cậu và Phong Dã mới làm bị Tô Nùng nhìn thấy?

Đột nhiên cậu nhớ ra, chỗ bọn họ ngồi là gần cửa sổ, còn là tầng một, không chừng Tô Nùng nhìn thấy từ bên ngoài.

Còn tùy tiện gọi Phong Dã là chồng cậu nữa.

Lạc Uẩn hít sâu một hơi, moi ra một chuỗi dấu chấm hỏi trên màn hình: [Vừa rồi..... Có phải cậu nhìn thấy gì rồi không?]

Tô Nùng đáp ngay lập tức: [?]

Lạc Uẩn: 【......】

Lạc Uẩn: [Thì.... Tớ với Phong Dã hôn đó. Có thể là cậu nhìn nhầm rồi, cậu ấy đang thổi cát trong mắt cho tớ]

Tô Nùng: [??? Đờ mờ, cậu với Phong Dã lén hôn thật đấy à? Lớp trưởng, tớ không ngờ cậu là loại người này đâu đấy! Ngại quá! Quả nhiên vẫn cần chủ nhiệm Lý trả lại cho chúng ta một học đường thuần khiết!]

Nhận được sự hâm mộ và ghen ghét liên tục, Lạc Uẩn từ từ hiểu ra.

Cậu chưa đánh đã khai.

“Lạc ------ Uẩn -----“ Âm thanh nghe thật dài, sau đó lại nhẹ nhàng: “Vợ à, anh biết sai rồi.”

Yết hầu Lạc Uẩn căng lên, nhìn bốn phía xung quanh không thấy ai mới thở nhẹ ra.

Thoát khỏi giao diện trò chuyện với Tô Nùng, âm thanh lười biếng ở sau lưng lại vang lên.

“Anh biết sai thật rồi, em tha thứ cho anh đi, lần sau anh nhất định sẽ không hôn em phát khóc.” Phong Dã kéo ngón tay Lạc Uẩn, “Em đừng giận anh mà”

Một tên Alpha thân cao mét chín làm nũng với người ta.

Giọng điệu còn rất ngọt.

Lạc Uẩn sinh ra xúc động muốn chụp dáng vẻ bây giờ của Phong Dã, để cho học sinh trường phổ thông Số I nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Alpha luôn làm họ sợ.

“Anh còn muốn có lần sau?” Giọng Lạc Uẩn chậm chạp, nhẹ nhàng. Trong giọng nói lộ ra một tiếng hừ, “Sau này không cho anh hôn nữa.”

“Không cho hôn thì anh chết đấy!” Phong Dã kéo cánh tay Lạc Uẩn, giọng điệu vô cùng đáng thương, đôi mắt đen nhánh mềm mại cực kỳ: “Vợ à, không được đâu, anh muốn hôn.”

Khó khăn lắm mới được hôn môi vợ tùy thích, sao có thể nói không cho hôn là không cho hôn được.

Nghèo lên giàu thì dễ, giàu xuống nghèo mới khó!

Hơn nữa, miệng Lạc Uẩn thật sự rất ngọt.

Khoé môi từng bị hôn hơi sưng đỏ, nhìn đẹp cực kỳ, còn mê hồn hơn bình thường nữa.

Trên khuôn mặt lạnh lùng có một đôi môi bị hắn hôn đỏ rực.

Phong Dã vừa nhìn thấy, tim đập loạn ngay lập tức.

Trong lòng dâng lên cảm giác thoả mãn chưa bao giờ có, thành tựu lớn hơn bất kỳ chuyện gì mà hắn làm.

Lạc Uẩn là của hắn.

Cũng chỉ có thể là của hắn.

Nửa người của hắn đè lên Lạc Uẩn, thử ôm eo Lạc Uẩn. Thấy cậu không phủi tay mình ra, môi hắn giương lên.

“Không thì em hôn lại anh, cũng hôn đến mức anh khóc, vậy là hoà nhau rồi.” Mặt Phong Dã rất gần, tóc mái rủ trên hàng mi, hương tuyết nhạt trong trẻo lạnh lẽo.

“Ai khóc?! Rõ ràng là có bụi bay vào mắt em.” Lạc Uẩn quật cường phản bác, eo bị sờ hơi ngứa, cậu bỏ cánh tay đang ôm eo mình ra, “Anh đừng có động tay động chân, tự đi ảo tưởng giấc mộng xuân thu của mình đi, ai muốn hôn anh hả?”

“Phải phải phải, là có bụi bay vào mắt em.” Phong Dã không hề để ý đến thể diện. Thể diện không thể khiến hắn theo đuổi được vợ, vậy nên, hắn lại dính lên dỗ người.

“Vậy lát nữa, trước mặt chủ nhiệm Lý, em đừng nói chia tay với anh nha.” Trong lòng Phong Dã thật sự lo lắng.

Lạc Uẩn trong ấn tượng của mọi người là kiểu không gây chuyện, ngoan loãn nghe lời thầy cô.

Hắn có học hay không cũng không sao cả.

Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý đều có thái độ nuôi thả với hắn, nhưng Lạc Uẩn không giống vậy.

Lúc đó nhất định Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý sẽ tận tình khuyên nhủ Lạc Uẩn một hồi.

Chủ nhiệm Lý đó vừa mở miệng đã làm các cặp đôi rơi nước mắt, bắt đầu từ câu bây giờ yêu đương là không có trách nhiệm với bản thân, đến thất bại trong cuộc đời.

Mỗi lần bị phạt đứng trong phòng Lý Quốc Càn, nhìn thầy răn dạy cặp đôi đang đỏ mắt khóc thút thít, hắn đều cảm thấy cậu trai kia thật nhát, bảo chia tay là chia tay.

Nhưng đến lượt hắn, hắn vẫn không khỏi lo sợ.

Nếu không được ở bên Lạc Uẩn, hắn chết thật đấy.

Phong Dã nhớ đến báo cáo mà hắn xem trong phòng sách của Lăng Ý Tuyết, nói rằng một khi Alpha và Omega đã từng đánh dấu hoàn toàn bị tách ra, xác suất cao một bên sẽ có cảm xúc buồn bực, đến mức ăn không tiêu rồi tử vong.

Xác suất cao khi đặt trên người hắn nhất định là trăm phần trăm.

Hắn không tưởng tượng được những ngày không được ở cạnh Lạc Uẩn, càng không thể tưởng tượng hình ảnh Lạc Uẩn ở bên người khác.

“Nếu...... em thật sự muốn chia tay, sau khi thi đại học chúng ta hãy nói được không?” Giọng Phong Dã thoáng trầm xuống.

Hắn biết tình yêu học đường rất ít khi đi đến hôn nhân. Sau khi thi đại học, nhiều người đăng ký nguyện vọng xong, tình yêu nơi trời nam đất bắc, đất khách quê người sẽ từ từ tách ra, có duyên không phận.

Hắn không nghĩ thế. Hắn muốn cùng Lạc Uẩn vào đại học, cùng nhau làm việc, lại từ từ già đi với nhau.

Suy nghĩ đứt quãng không ngừng truyền vào đầu Lạc Uẩn.

Cậu cũng khó có thể tin người không sợ trời, không sợ đất như Phong Dã cũng sợ phải chia tay với cậu đến vậy.

Phần tình cảm nhiệt tình đó khiến lòng cậu ấm lên. Thật ra cậu không phải người mà chuyện gì cũng suy nghĩ lạc quan.

Đời người dài như vậy, ai nói trước được.

Chỉ là, bây giờ cậu chắc chắn.

Lạc Uẩn nhấc tay, đầu ngón tay chạm vào lông mi dày đậm của Phong Dã, chậm rãi làm đôi mày nhíu chặt của hắn giãn ra, giọng điệu nhẹ nhàng lại chứa sự kiên định: “Sẽ không chia tay, em không chia tay với anh.”

***

Tới sân thi đấu, dưới sự chỉ dẫn từ âm thanh, nhiều học sinh lớp 3 lên bục cùng nhận thưởng. Sân khấu lộn xộn, có học sinh ngoài rìa suýt nữa bị đẩy xuống.

“Lớp trưởng, cậu đứng giữa, lại đây lại đây.” Có người gọi Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn bị xô đẩy đến chính giữa, Tô Nùng, Lộc Viên, Vương Sở Anh, Dương Nghi Lan và các cán sự khác đứng bên cạnh.

Bên kia là học sinh lớp 3 tham gia các hạng mục thể thao, chung quanh là học sinh đến cổ vũ.

“Cô Nhậm, cô nhanh lên đây đi ạ.” Trương Thiên Hà hô lên.

Dưới ánh mắt chăm chú của lãnh đạo và các giáo viên của lớp khác, Nhậm Doanh đỏ mặt, lại vui vẻ, mặt đầy cảnh xuân.

Vóc người cô không cao, nên đứng trước Lạc Uẩn.

Chu Văn Độ phụ trách việc chụp ảnh, hắn điều chỉnh vị trí, giơ camera trong tay lên, cao giọng đếm ngược: “Ba, hai, một ----- cà tím*!”

*茄子 (Qiézi): có lẽ do cách mở miệng phát âm từ này nên nó được dùng lúc chụp ảnh.

Mọi người lớp Ba cũng hô theo: “------- Cà tím!”

Đang lúc hoàng hôn, mây phía chân trời bị chiều tà nhuộm màu vàng cam, ánh nắng trút xuống dừng lại trên mặt, trên người của những người trên thể dục.

Khi sắp chụp, mặt Lạc Uẩn bị chạm nhẹ một cái.

Phong Dã đứng sau cậu. Trên bục nhiều người, hắn tự nhiên dính vào mặt cậu.

Tóc mái đen nhánh của hắn chạm vào mày, nhĩ tiêm của Lạc Uẩn, tạo thành những cơn ngứa, bả vai cũng bị sán lại gần.

Vẻ mặt Phong Dã tùy ý, cà lơ phất phơ, hắn mặc áo ngắn tay màu đen rộng thùng thình, tay trái đặt trên vai Lạc Uẩn, sườn mặt tao thành một đường cong rõ ràng, ánh sáng trên mặt hắn bị chia làm hai nửa sáng tối.

Nhìn từ góc độ của Lạc Uẩn, có thể nhìn thấy một nửa đuôi mắt hơi khép, đường cong rõ ràng, hàng mi thẳng tắp, hàm dưới cong cong rõ nét lẩn trong bóng tối.

Ánh nắng phủ một lớp ánh sáng vàng rực rỡ trên chiếc mũi cao thẳng của hắn.

Khoảng cách rất gần, mặt dán mặt, sắp chạm vào khóe miệng. Nhiệt độ cơ thể hơi cao của Phong Dã truyền đến rõ ràng.

Thoáng chốc khiến Lạc Uẩn bất giác ngừng thở.

“Nhìn đằng trước, sắp chụp rồi.” Giọng nói lười biếng kéo Lạc Uẩn đang đắm chìm trong giá trị nhan sắc của Phong Dã về.

Mí mắt Lạc Uẩn phơi dưới nắng nên hơi nóng lên.

Cậu dời mắt, nghiêng đầu, nhìn phía trước, bên tai vang lên tiếng cao tiếng thấp “cà tím”.

Cậu cười theo.

Cúp thủy tinh truyền từ tay học sinh này đến học sinh lớp 3 khác, chụp chung đủ hình, cũng đăng lên vòng bạn bè nữa.

Hai ngày an nhàn khiến bọn học sinh quên hết tất cả, dám lấy cả điện thoại ra chơi trước mặt Nhậm Doanh.

Chủ nhiệm Lý đi bên cạnh Nhậm Doanh, cô vừa thấy thầy liền nhớ đến chuyện kỷ luật: “Mấy người các em lần sau còn dám mang điện thoại đến trường nữa, cô thấy cô tịch thu đấy nha.”

Mấy học sinh sợ thút thít, làm mặt quỷ, xô đẩy nhau, nhanh chóng chạy khuất tầm mắt của Nhậm Doanh.

Cúp thủy tinh cũng theo đó mà truyền đến tay cô.

Thân cúp có khắc tỉ mỉ thứ hạng và số lớp, chất lượng không tệ, bệ đặt tỏa ra ánh sáng lành lạnh.

Cô cầm cúp, chưa về đến văn phòng đã nghĩ nên đặt cái cúp này ở vị trí nào trên bàn, để mỗi ngày vừa ngước mắt lên là có thể nhìn thấy ngay lập tức.

Nụ cười trên mặt chưa biến mất, chủ nhiệm Lý nói với cô: “Cô Nhậm, cô có biết Phong Dã và Lạc Uẩn đang yêu đương không?”

Vốn Lý Quốc Càn định tuần sau mới nói, để đại hội thể thao vui vẻ đến hết tuần, nhưng thầy thấy người nhà Lạc Uẩn đã đến trường rồi. Với tính cách của Phong Dã, chắc chắn là kiêu ngạo khó bảo.

Phụ huynh ở đây, chọn ngày không bằng gặp ngày, cũng miễn khi lúc không chịu chia tay phải gọi phụ huynh đến chuyến nữa.

Thầy nói xong, tâm trạng vui vẻ của Nhậm Doanh thoáng chốc không còn nữa. Cô không cầm nổi chiếc cúp nặng trĩu trong tay nữa, buông tay ra.

Suýt nữa đập xuống chân Lý Quốc Càn, thầy sợ hãi, vội thu chân lại.

“Rầm” ------

Chiếc cúp rơi xuống sân cỏ, Lý Quốc Càn vẫn còn đang sợ, nhặt cúp lên. Thầy nhìn Nhậm Doanh còn đang ngẩn người, nuốt ngụm nước miếng.

“Cô Nhậm, tôi biết cô khó có thể tiếp thu tin tức này, nhưng mà, chuyện đã rồi, chúng ta nên nghĩ xem làm sao để bọn chúng đặt tâm tư lên học tập chứ......”

Nhậm Doanh vẫn không chịu tin, tìm bóng dáng Phong Dã và Lạc Uẩn trong đám người đang ầm ĩ.

Nam sinh cao lớn đi sau Lạc Uẩn, còn có đám người Tô Nùng và Thượng Quan Nghị.

Tình cảm bạn bè thân thiết, có gì xấu đâu.

“Có phải thầy hiểu nhầm rồi không? Lạc Uẩn nghe lời như thế, sao có thể yêu đương với Phong Dã được cơ chứ.”

“Thiên chân vạn xác đó, mới đầu tôi cũng không dám tin. Cô nói xem, sao Phong Dã dám dụ dỗ đứa trẻ đó.” Lý Quốc Càn che ngực, đau đớn khôn cùng.

Nhậm Doanh không khỏi nghĩ có phải mình xếp chỗ ngồi đã gián tiếp thúc đẩy hai người yêu nhau không.

“Vậy nên cô với tôi cùng tâm sự với chúng nó nhé?” Lý Quốc Càn hỏi.

“........”

***

Đại hội thể thao kết thúc, mai là cuối tuần, đêm nay nhà trường đại phát từ bi cho khối 10 và 11 không cần học tiết tự học buổi tối.

Trương Thiên Hà đang thảo luận xem tối nay đi đâu ăn cơm, rồi đi chơi náo nhiệt một chút.

“Mọi người rảnh cả chứ?!”

“Rảnh -------“

“Đi đi đi!”

“Các cậu đi đi, tôi với lớp trưởng có việc rồi.” Phong Dã đi sau đám người ngẩng đầu nói.

Trương Thiên Hà sửng sốt, ngoảnh đầu nhìn Lạc Uẩn, nhận được câu trả lời khẳng định.

“Không phải chứ, hai nhân vật chính là hai người không đến thì chán lắm, tao còn muốn chơi trò nói thật hay mạo hiểm gì đó, kích thích lắm á.....”

“Có chuyện gì thế?” Trương Thiên Hà giận dỗi, “Chuyện gì mà còn quan trọng hơn đi chơi với nhau vậy, có thể đổi khi khác không?”

Phong Dã buồn cười “ừ” một tiếng: “Tao cũng cảm thấy đi chơi cùng nhau quan trọng hơn. Không thì mày đi thương lượng với chủ nhiệm Lý chút đi?”

Vừa nghe thấy chủ nhiệm Lý, Trương Thiên Hà lập tức im lặng, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Tao sợ, không dám chọc thầy ấy đâu.”

“Giờ còn có tâm trạng nói đùa, xem ra chắc không nghiêm trọng đâu nhỉ?” Tô Nùng - người bất cẩn lỡ miệng khẽ hỏi Thượng Quan Nghị.

Thượng Quan Nghị cúi thấp người: “Cũng không chắc, tóm lại không có khả năng nhìn thấy anh tôi khóc lóc thảm thiết, vô cùng sợ sệt mà?”

Nghĩ đến tình huống này, Tô Nùng nổi da gà khắp người: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Cậu ta vẫn không yên tâm, quay đầu hỏi Lạc Uẩn.

“Cậu với Phong Dã sẽ không có chuyện gì chứ? Ngàn lần đừng chia tay!” Tô Nùng khóc tang, “Nếu hai người chia xa, tớ sẽ trở thành tội đồ mất.”

“Tớ không muốn làm tội đồ đâu! Không muốn!”

“.......” Lạc Uẩn vuốt sợi tóc vểnh lên trên đầu Tô Nùng, “Tớ sẽ không để cậu trở thành tội nhân đâu, yên âm đi.”

Trương Thiên Hà bảo đợi bọn họ cùng đi, nhưng Lạc Uẩn không biết chuyện hôm nay sẽ kéo dài đến lúc nào nên bảo cậu ta đi chơi, đừng làm mọi người mất hứng.

Thượng Quan Nghị với đám nam sinh nhìn Phong Dã, cũng không biết phải làm gì, cuối cùng vẫn là Thượng Quan Nghị gãi đầu, quyết định: “Chậc, không thì để cuối tuần lại tụ tập sau, không có anh Dã vung quyền uống rượu chung, tôi không có hứng.”

“Tớ cũng muốn đi cùng lớp trưởng.” Tô Nùng vội tiếp lời.

Vì thế bọn họ thảo luận đổi khi khác tụ tập.

***

Về lớp sắp xếp các bài tập phải mang về để cuối tuần làm. Lạc Uẩn nhắn tin cho Đường Tê, bảo bà đưa Lạc Vân đến cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường dạo chơi trước.

Đường Tê không hiểu vì sao: [Sao vậy?]

Lạc Uẩn yên lặng hai giây, do dự xem có nên nói hay không. Cuối cùng nghĩ, nếu cậu kiên trì không chia tay, kiểu gì cũng sẽ tìm Đường Tê. Không bằng để cậu nói trước, miễn để đến khi đó lại dọa Đường Tê sợ.

Cậu gõ một câu đơn giản: [ Chuyện con với Phong Dã yêu nhau bị chủ nhiệm Lý phát hiện ra, bây giờ phải đến phòng thầy ấy nên sẽ trễ một chút. ]

Gửi tin nhắn xong, Lạc Uẩn nhìn dòng chữ đang nhập, có hơi không tưởng tượng được Đường Tê sẽ có phản ứng gì. Là chỉ trích cậu không lo học đi, cấp 3 đã yêu đương, hay là thất vọng với cậu.

Cậu cảm thấy rối, cũng không muốn đoán nên tắt điện thoại.

“Em mệt hả?” Phong Dã giơ tay sờ tóc Lạc Uẩn, xoa nhẹ hai cái như vuốt mèo.

“Có chút.” Qua một ngày tiêu tốn năng lượng, Lạc Uẩn lười biếng ngáp một cái, đuôi mắt phiếm nước.

Tất cả học sinh trên tầng đã đi cả rồi, chiều tà soi vào cửa sổ, hành lang, đường đến văn phòng được phủ bởi một lớp ánh sáng vàng nhạt.

Hai người gõ cửa văn phòng của chủ nhiệm Lý, thoáng nhìn qua, thấy Nhậm Doanh cũng ở đây. Sắc mặt của cô không tốt, có lẽ đã biết chuyện rồi.

“Cô Nhậm, chủ nhiệm Lý.” Lạc Uẩn chào một câu, Phong Dã cũng chào theo.

“Ừ.” Chủ nhiệm Lý chỉ khoảng trống trước mặt: “Lại đây, đứng chỗ này....”

Sau đó chính là bài giảng dài hơn 20 phút, Lạc Uẩn và Phong Dã không cãi lại. Chuyện ván đã đóng thuyền không chối được, nhưng khi Nhậm Doanh nghe thấy hai người trực tiếp thừa nhận, hồi lâu cũng không thể tin nổi.

Chủ nhiệm Lý nói từ các mặt hại của việc yêu sớm, lấy ví dụ như yêu đương làm thành tích giảm xuống, tình yêu tuổi dậy thì không đáng tin, lại nói đến việc sắp phải thi đại học, bây giờ nên để tâm tư trên học tập mới phải.

“Hai em còn nhỏ, cả đời người có thể gặp được rất nhiều người. Có cái gọi là người thích hợp xuất hiện ở thời gian thích hợp, cấp 3 rõ ràng là khoảng thời gian không thích hợp mà, không chừng có người đang chờ em trong tương lai đấy, đúng không?”

Lý Quốc Càn uống ngụm trà cho nhuận họng, bất cẩn nuốt phải lá trà, phì một tiếng.

Thầy ngước mắt. Lạc Uẩn đứng trước mặt thầy trắng nõn trong trẻo, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt không hề né tránh.

Gió thổi từ ngoài cửa sổ vào, thổi nhẹ vào cổ áo Lạc Uẩn.

Không nhìn ra được đây là một học sinh yêu sớm, nhưng hiện thực luôn tàn khốc. Dù lý trí thì học sinh giỏi ở tuổi dậy thì cũng sẽ nảy sinh tình cảm mập mờ.

Mà một người khác, ngũ quan Phong Dã kiêu ngạo, một tay đút trong túi, cả người lộ ra cảm giác lười biếng vô cùng. Hắn đã quen đến đây rồi, lại là tính tình duy ngã độc tôn, căn bản không tiếp thu những lời này vào đầu.

Lý Quốc Càn hít một hơi, nhìn dáng vẻ, đôi trẻ này còn khó xử hơn đám người từng qua tay thầy nữa.

Đang định nói thêm, lại chợt thấy Phong Dã hơi dời sang sau lưng Lạc Uẩn.

Vừa vặn che đi ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ, mặt Lạc Uẩn tối lại, phát hiện ra động tác của Phong Dã, hai người nhìn nhau một giây, lại dời mắt.

Lý Quốc Càn đột nhiên bị ăn cơm chó: “......”

“Hóa ra thầy nói nhiều như thế là vô ích à? Hai em thể hiện chút thái độ đi chứ?” Thầy đập mạnh xuống bàn.

Không dọa Lạc Uẩn và Phong Dã sợ, nhưng lại khiến Nhậm Doanh hơi giật mình.

“Đúng người là Lạc Uẩn, em không có người khác.” Giọng Phong Dã bình đạm, “Thái độ chính là không chia tay.”

Lạc Uẩn nhìn hắn một cái, lại nhìn Nhậm Doanh và chủ nhiệm Lý, cậu chậm rì rì mở miệng, nói từng chữ rõ ràng: “Không chia tay ạ, em đảm bảo em vẫn sẽ nhất khối, kỳ thi sau đó hai người có thể xem ạ.”

“Đây không phải chỉ là vấn đề về thành tích, hai em còn nhỏ, yêu đương không phù hợp với nội quy nhà trường. Đời người còn có tiền đồ rộng mở, không thể bị trì hoãn ở đây được.” Giọng Nhậm Doanh gấp gáp.

Người đang yêu đương đều cảm thấy đoạn tình cảm này sẽ vững như bàn thạch, không thể phá vỡ.

Nói chuyện không có kết quả, chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh nhìn nhau, cuối cùng, thầy bất đắc dĩ nói: “Vậy thông báo cho phụ huynh đi, để thầy nói chuyện với phụ huynh của các em.”

Rất nhanh, Đường Tê và Phong Yến mới từ công ty đến cùng vào văn phòng, Lạc Uẩn và Phong Dã bị đuổi ra ngoài cửa.

Cửa phòng bị đóng chặt, Lạc Vân dựa vào cột, em cảm thấy không khí rất căng thẳng.

Em đoán: “Anh ơi, chuyện hai anh yêu đương bị thầy phát hiện ạ?”

Tuy là em có bí mật không thể chia sẻ, để trong lòng rất khó chịu. Nhưng so với khó chịu, em muốn thấy anh trai và bạn trai vui vẻ bên nhau hơn.

Lạc Uẩn ừ một tiếng, lại nghe thấy Lạc Vân hỏi: “Vậy hai anh có phải chia tay không ạ?”

Phong Dã dựa lên tường, chân dài chống trên đất, nhìn Lạc Uẩn.

Lạc Uẩn đáp: “Không chia tay đâu.”

***

Không nghe thấy bên trong nói gì, cũng không biết Phong Yến và Đường Tê ở bên trong nói chuyện gì. Nửa tiếng sau, rốt cuộc cánh cửa khép chặt cũng chịu mở ra.

Chủ nhiệm Lý và Nhậm Doanh nhìn hai học sinh, không biết nên nói gì, chỉ thở dài.

Phong Yến mặc âu phục rộng, bước đến trước mặt Phong Dã: “Đi thôi, về trước.”

Phong Dã nhìn qua nhìn lại mấy người, hắn ừ một tiếng, rời đi theo Phong Yến.

Lúc ngồi vào ghế phụ, hắn mới hỏi: “Con với Lạc Uẩn....”

“Theo lời ba nhỏ của con nói, các giáo viên đã biết hai con bởi vì bệnh và độ xứng đôi nên mới yêu nhau.”

“Con với Lạc Uẩn ở bên nhau có thể chữa trị cho thằng bé phần nào.”

Phong Dã nhíu mày.

Vậy chẳng phải Đường Tê cũng biết bệnh tình của Lạc Uẩn rồi à? Đã giấu được lâu như thế.

Hắn gập ngón tay gõ vào cửa sổ hai cái: “Vậy nên?”

Phong Yến liếc hắn một cái: “Kết quả là không chia tay, nhưng có điều kiện.”

Phong Dã: “Điều kiện gì ạ?”

“Con với Lạc Uẩn ở trường không được gióng trống khua chiêng, không được thể hiện rõ ràng. Chuyện này càng ít người biết càng tốt, nếu không sẽ ảnh hưởng đến những học sinh khác, với cả thành tích của Lạc Uẩn phải giữ được top 3 toàn khối. Con thì....”

“Cuối học kỳ này, ít nhất cần đậu được trường đại học bình thường*.”

*二本线: Có vẻ nó là kiểu trường đại học ở tỉnh, không phải trường trọng điểm (top). Cầu người chỉ điểm! Hic:<<

2

Thấy Phong Dã hơi không hiểu, Phong Yến lạnh lùng nói: “Tóm lại phải chứng minh với họ rằng, sau khi hai người yêu nhau, thành tích không bị giảm mà còn tăng lên nữa. Nếu không hai người bên nhau kiên định thế nào cũng không có sức thuyết phục.”

Một lúc lâu sau, Phong Dã “à” một tiếng, mở điện thoại lên, gửi một nhãn dán cho Lạc Uẩn.

“Nếu không đạt điều kiện này sẽ phải chia tay.” Phong Yến hỏi hắn, “Có làm được không?”

Phong Dã ngước mắt, mí mắt mỏng nhìn hơi lạnh lùng: “......Được ạ.”

“Chỉ cần không tách con với Lạc Uẩn ra, không gì là không thể, top mười cũng có thể.”

“Ha.” Phong Yến nhìn người như được đúc ra từ một khuôn giống mình, nói: “Bệnh của con không có ảnh hưởng à?”

“Con có bệnh đâu? Bệnh gì?” Vẻ mặt Phong Dã cực kỳ bình tĩnh, “Sao con lại không biết mình có bệnh?”

Phong Yến: “.......”

***

Lời tác giả:

Các cục cưng ơi, cấp 3 không nên yêu sớm nha!

Việc học rất quan trọng, Lạc Lạc và Phong Dã vẽ cùng nhau ngoan ngoãn học tập, mục tiêu là thi đỗ đại học nha.

***