Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 89: Em đây đẻ được chưa




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tiêu Vinh Vinh có rất nhiều bất mãn với Đại Ma Vương Tiêu Tấn, nhưng với người ngoài lại không nói được, không làm được chuyện mách lẻo.

Nhóc con chỉ biết mình muốn cái gì, Đại Ma Vương Tiêu Tấn không cho phép nhóc và Tiểu Yến ngủ, chỉ điểm này đã che hết những điểm tốt của hắn.

Tiêu Vinh Vinh chiếm đoạt Yến Trình, ở nhà họ Tiêu buổi tối mỗi ngày đều quấn quít lấy Yến Trình nghe chuyện trước khi ngủ, hai ba con ngủ cùng phòng, thiếu Đại Ma Vương Tiêu Tấn hạn chế, thế giới của Tiêu Vinh Vinh tràn ngập sắc thái tốt đẹp.

Yến Trình vốn muốn ở nhà ông bà hai ngày rồi về, kết quả thấy ông không khỏe, cậu và Tiêu Vinh Vinh đưa ông đi khám, hai ba con thuận tiện khám sức khỏe.

Sau khi khám xong bác sĩ nói ông không có vấn đề gì lớn, người cao tuổi, chất lượng giấc ngủ nhiều ít sẽ xảy ra vấn đề, dẫn ông quay về nhà cũ, Yến Trình nghiên cứu thực đơn với cô giúp việc, lúc này mới trì hoãn chừng mấy ngày.

Một tuần sau, Tiêu Tấn quay về nhà ông bà, thấy Yến Trình đang ở phòng khách ôm Tiêu Vinh Vinh ngồi trên sofa đọc truyện tranh, từ biểu cảm của Tiêu Vinh Vinh không khó để nhìn ra tâm lý của nhóc giờ khắc này.

Tiêu Vinh Vinh đọc mệt, tựa vào lòng Yến Trình ngáp, ngửa đầu, động tác nháy mắt dừng lại, siết chặt cái tay nhỏ ôm Yến Trình thật chặt.

Đại Ma Vương Tiêu Tấn đến tranh Tiểu Yến!

Yến Trình phát hiện Tiêu Vinh Vinh khác lạ, theo ánh mắt của nhóc quay đầu lại xem.

"Sao anh cũng đến?"

Lời vừa mới nói, Yến Trình ngửa mặt ra sau, Tiêu Tấn cong người, hắn nắm cằm cậu ấn xuống một nụ hôn.

Tiêu Vinh Vinh đờ ra trong nháy mắt, mắt to tròn vo ngốc nghếch nhìn hai ông bố hôn nhau, chưa xem thêm được một giây, mắt đã bị Đại Ma Vương Tiêu Tấn vươn tay che khuất, còn xoay đầu nhóc qua chỗ khác.

!!!

Đại Ma Vương Tiêu Tấn thật sự rất đáng giận!

Tiêu Vinh Vinh sắp tức khóc, cánh tay mũm mĩm dùng hết sức ôm cổ Yến Trình.

Nhóc cũng muốn hôn Yến Trình, nhưng Đại Ma Vương Tiêu Tấn chỉ thỉnh thoảng cho nhóc hôn mặt, còn không cho phép nhóc lưu nước miếng trên mặt ba, nhưng chính hắn thường hay hôn miệng Tiểu Yến ướt át!

Tiêu Tấn bế Tiêu Vinh Vinh lên khỏi lòng Yến Trình, một tuần không gặp, nhóc con trong nhà nặng hơn, nghĩ đến Tiêu Vinh Vinh ngồi trên đùi Yến Trình lâu như vậy, chân cậu chắc đã bị tê rần.

Yến Trình lắc đầu, ý bảo Tiêu Tấn đừng nói ra lời gì tổn thương cảm xúc của trẻ con.

Trải qua một tuần ngắn ngủi, Yến Trình cảm nhận được trình độ quấn quít chưa từng có của Tiêu Vinh Vinh, cũng biết vì sao nó không muốn Tiêu Tấn đến đây, không muốn mình về.

Cậu đang nghĩ cách hòa giải quan hệ của hai cha con, chưa nghĩ xong, Tiêu Tấn lại đến.

"Tiểu Yến." Tiêu Vinh Vinh trề môi, nhìn Đại Ma Vương Tiêu Tấn giận mà không dám nói gì.

Yến Trình cạn lời, không biết nên nói gì.

Hai cha con nhà họ Tiêu giống nhau ở điểm chiếm hữu, đáng tiếc Tiêu Vinh Vinh còn nhỏ quá, Tiêu Tấn đối phó nó cũng chỉ như một cái nhấc tay.

Kế hoạch rời nhà trốn đi của Tiêu Vinh Vinh thất bại, mặc kệ nó lấy lý do ông không khỏe thế nào cũng bị Tiêu Tấn nhấc lên xe đưa đi.

Buổi tối nó xem live của Tiểu Yến, phát hiện tài khoản của mình biểu hiện dị thường, làm thế nào cũng không bình luận được.

Tiêu Vinh Vinh cầm máy truyền tin há hốc mồm, lúc này nó vẫn không rõ Đại Ma Vương Tiêu Tấn chính là đại cổ đông công ty live, thao tác nhỏ như cấm bình luận này đối với Đại Ma Vương không tính là chuyện lớn. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Vinh Vinh tưởng máy truyền tin bị trục trặc, tìm Đại Ma Vương Tiêu Tấn hỗ trợ nhưng không tìm được, vì thế ôm máy truyền tin vào phòng ngủ chính, bảo Yến Trình xem hộ.

Yến Trình vẫn đang live, chợt nhóc con chạy đến bên cạnh làm rối loạn live, nhất thời thu hút sự chú ý của dân mạng xem live.

[ Oa, nhóc con từ đâu đến! ]

[ Là con của Yến Yến đúng không?! Tôi nhớ sinh mấy năm trước! ]

[ Má ơi, mắt giống Yến Yến ghê! ]

Tiêu Vinh Vinh tò mò nhìn thiết bị live của Yến Trình, nhìn một cái, bình luận gào thét ầm ĩ.

Yến Trình cảm nhận được mọi người nhiệt tình, ngại đuổi Tiêu Vinh Vinh đi, đành kéo cái ghế nhỏ đặt bên cạnh, cho Tiêu Vinh Vinh ngồi xuống xem máy truyền tin cho nó.

Cậu tắt tiếng, cho nên trong phòng live chỉ có thể nhìn thấy hình ảnh lại không nghe thấy hai cha con đang nói gì, bình luận thi nhau đoán.

Tiêu Vinh Vinh chỉ vào màn hình: "Không bình luận được."

Yến Trình thử một chút, hệ thống hiển thị đã bị cấm bình luận bảy ngày làm cho cậu cạn lời.

Tài khoản của Tiêu Vinh Vinh chưa từng bình luận gì quá đáng, hoặc là hệ thống chặn nhầm, hoặc là quản lý cố ý chặn.

Tài khoản quốc vương như vậy không có khả năng nói chặn là chặn, Yến Trình cơ bản đoán được là Tiêu Tấn bảo người ta làm như vậy. Cậu không biết nói gì, thật sự không nghĩ ra sao Tiêu Tấn phải so đo với trẻ con bốn tuổi.

Hai cha con không ai nhường ai ở chuyện tranh đoạt Yến Trình.

Yến Trình an ủi Tiêu Vinh Vinh một lát, thấy con hơi buồn, vì thế cho nó cùng live, để nó ngồi cạnh vẽ vời.

Yến Trình thỉnh thoảng dừng lại dạy Tiêu Vinh Vinh, Tiêu Vinh Vinh nhìn mình và Tiểu Yến trong màn hình, biết Đại Ma Vương Tiêu Tấn đang xem, vì thế ra dấu V với màn hình.

Tiêu Tấn trong phòng làm việc:...

Lúc này Tiêu Vinh Vinh thắng, sau lần này, sau đó Yến Trình live nó thỉnh thoảng cũng vào, Yến Trình cũng không trách cứ nó, dân mạng cũng thích xem, live trang điểm tám giờ của Yến Trình nhanh chóng biến thành live hai ba con.

*

Tiêu Vinh Vinh sáu tuổi, thời gian thơ ấu vui vẻ trôi đi, nhóc phải đi học.

So với hai năm trước, Tiêu Vinh Vinh lớn lên không còn quấn Yến Trình nữa, tự có thế giới của mình, thường xuyên không ở nhà, hỏi thì là chạy đi chơi với anh trai hàng xóm.

Ngay cả bài tập mỗi ngày đều dời đến làm với anh trai nhà bên, Yến Trình muốn dạy nhóc, Tiêu Vinh Vinh còn không muốn phiền người ba xinh đẹp của mình.

Anh hàng xóm trong miệng Tiêu Vinh Vinh dần biến thành siêu nhân vạn năng, Yến Trình và Tiêu Tấn nghe qua, Tiêu Tấn nói cho cậu biết hàng xóm mới là người từ tỉnh lẻ đến thủ đô nhậm chức, chức vị rất cao.

Chủ nhân vừa mới đến mấy tháng, mỗi ngày đều bận, cho nên tranh thủ đến thăm nhà cũng không gặp được người, trong nhà chỉ có bảo mẫu và một đứa bé, cũng chính là anh trai trong miệng Tiêu Vinh Vinh.

Mấy ngày gần đây Tiểu Bạch ăn uống không tốt, ăn ít lại dễ tiêu chảy, Yến Trình cho uống thuốc mấy ngày vẫn không thấy nhiều chuyển biến tốt đẹp, ban ngày đưa đến bệnh viện thú y khám.

Kiểm tra xong không có bệnh gì, chỉ là mèo có tuổi nên khả năng miễn dịch giảm, truyền dịch xong là về nhà.

Yến Trình thả Tiểu Bạch đang ngủ trong túi vào phòng mèo, hỏi AI, Tiêu Vinh Vinh vừa đi học về là lại đi tìm anh trai hàng xóm chơi.

Yến Trình chuẩn bị xong cơm chiều, nhận được tin nhắn của Tiêu Tấn, hôm nay hắn về muộn một tiếng, bảo cậu và Tiêu Vinh Vinh không cần chờ hắn.

Yến Trình nhàn rỗi không có chuyện gì, sang nhà hàng xóm tìm Tiêu Vinh Vinh. Nếu người lớn nhà hàng xóm không ở nhà, trẻ con cũng chưa ăn cơm thì mời đến nhà ăn cơm, Tiêu Vinh Vinh đỡ phải chạy ra ngoài. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Quả nhiên biệt thự bên cạnh không có người lớn, người đi ra mở cửa là bảo mẫu, Yến Trình nói tên. Người ở khu thập tam là người có tên tuổi ở Liên Bang, không có gì không an toàn.

Bảo mẫu nhiệt tình mời Yến Trình vào nhà, cậu thay giày ở huyền quan, đi vào liền thấy trong phòng khách Tiêu Vinh Vinh và một cậu nhóc đang xếp gỗ.

Tiêu Vinh Vinh nhìn thấy Yến Trình, ngạc nhiên gọi một tiếng: "Tiểu Yến!"

Sau đó nó quay đầu, nhiệt tình giới thiệu với cậu nhóc kia: "Đây là ba em!"

Cậu nhóc không ngờ Yến Trình tìm đến nhà mình, mấy phút tiếp xúc, cậu cảm giác cậu nhóc này khá ngại ngùng hướng nội, lớn hơn Tiêu Vinh Vinh hai tuổi, rất thông minh.

Yến Trình mời cậu nhóc Dư Đặng đến nhà ăn cơm, dưới lời mời nhiệt tình của Tiêu Vinh Vinh, Dư Đặng đến biệt thự trắng, lần đầu tiên đặt chân đến nhà bạn.

Tiêu Tấn trở về Yến Trình đơn giản giới thiệu, cũng may tuy trông Dư Đặng ít nói nhưng không sợ sệt, cùng Tiêu Vinh Vinh ngồi trên ghế, gắp thức ăn cho nhau.

Chín giờ tối tiễn Dư Đặng về cũng không thấy người lớn tới đón, bảo mẫu nói chủ nhà bận, thường thường lúc quay về đã là hai ba giờ khuya.

Yến Trình cảm khái, nói với bạn nhỏ Dư Đặng nếu buồn thì đến nhà họ chơi, Tiêu Vinh Vinh có bạn rất vui vẻ.

Dư Đặng ngửa đầu nhìn gương mặt xinh đẹp của Yến Trình, căng thẳng gật đầu đồng ý, có thể nhìn ra nhóc rất vui vẻ.

*

Hôm sau, Yến Trình và Tiêu Tấn lái xe đưa Tiêu Vinh Vinh và Dư Đặng đi học, qua lời của Dư Đặng, hôm qua ba nhóc không về nhà, Tiêu Vinh Vinh an ủi, cảm thông với Dư Đặng.

Nhóc nghĩ nếu Tiểu Yến bận rộn không về nhà, nhất định mình sẽ không nhịn được khóc nhè.

Hai nhóc con học cùng một trường, nhìn Tiêu Vinh Vinh và Dư Đặng đi vào cửa trường, Yến Trình ngồi vào trong xe, nhìn chằm chằm Tiêu Tấn.

Cậu hừ một tiếng: "Nửa tháng này anh bận quá ha."

Thường xuyên bận đến khuya mới về phòng ôm lấy cậu ngủ, trời chưa sáng chỗ bên cạnh đã trống rỗng.

Tiêu Tấn biết Yến Trình đang giận mình, mỉm cười, đè cậu hôn môi.

Yến Trình được hôn, nhíu mày không nói lời nào.

Lái xe quay về nhà, hai người không vội xuống xe.

Tiêu Tấn nhìn Yến Trình vẫn bất mãn với mình, không làm theo lẽ thường, pheromone trôi nổi trong xe làm cho Yến Trình đang giận dần đỏ mặt.

Cậu bị Tiêu Tấn đè xuống ghế hôn môi, thở dốc.

Lúc Tiêu Tấn bận rộn Yến Trình chưa bao giờ quấy rầy hắn, bây giờ nhìn hắn chủ động khơi mào, có nghĩa hắn được nghỉ ngơi một quãng thời gian. (Truyện chỉ được đăng tải trên W.a.t.t.p.a.d yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình bình tĩnh, thả lỏng bản thân.

Ngoài cửa sổ là trời nắng rực rỡ, Tiêu Tấn kéo Yến Trình dậy, lau nước miếng ở khóe miệng cậu: "Về nhà."

Yến Trình hừ: "Thật ra ở trong này cũng không phải không được."

Rất ít khi làm trong xe, không gian nhỏ hẹp sẽ làm hai người càng thêm kích động.

Tiêu Tấn nhỏ giọng: "Bên này không có vị cam."

Yến Trình cảm thấy mình đã chuẩn bị xong: "Không sao."

Tiêu Tấn vẫn băn khoăn: "Lỡ đâu lại có?"

Yến Trình lườm hắn: "Em đây đẻ được chưa!"

Tiêu Tấn nghe thế sao còn nhịn được.

Trong gara chỉ có tiếng xe rung lắc, Yến Trình nóng đầu cháng váng, như thể từ trong biển đi ra.

Cậu bảo Tiêu Tấn mở điều hòa, chỗ này nhỏ, muốn hắn ôm cậu về nhà.

Tiêu Tấn cong lưng, từ chối.

Hắn nói bên tai Yến Trình: "Cố gắng gieo."

Nói xong hắn đè bụng Yến Trình, cảm thụ sự phập phồng.

*

Xế chiều hôm đó Tiêu Tấn tự đi đón Tiêu Vinh Vinh và Dư Đặng tan học, còn đổi xe khác.

Tiêu Vinh Vinh hỏi: "Sao Tiểu Yến không đến ạ?"

Tiêu Tấn nói: "Đang nghỉ ngơi."

Tiêu Vinh Vinh gật đầu, nhưng lòng lại đoán có phải Đại Ma Vương Tiêu Tấn lại bắt nạt Tiểu Yến không!

Đến buổi tối Yến Trình ngủ chừng một buổi chiều mới xuống nhà ăn cơm, cậu còn buồn ngủ đi đến phòng khách, nhìn thấy Dư Đặng và Tiêu Vinh Vinh đều ở đây, ở trước mặt trẻ con liền thu hồi tư thái lười biếng, liếc Tiêu Tấn mấy lần.

Yến Trình gần đây thích uống canh cá, mỗi tuần Tiêu Tấn đều bảo AI làm hai lần.

Canh cá vào bụng, Yến Trình thỏa mãn híp mắt, cậu không nấu giỏi món này, Tiêu Tấn nói có thời gian thì học.

Một tháng sau, Tiêu Tấn bưng canh cá hắn học nấu cho Yến Trình uống thử một bát, cậu chưa kịp uống, mùi bay vào mũi làm cho dạ dày cậu cuộn lên.

Tiêu Tấn thử canh cá, hương vị ngon, không có bất cứ vấn đề gì.

Yến Trình định thử, có kinh nghiệm hạt giống đầu tiên, Tiêu Tấn nhìn ra cậu không khoẻ, lập tức đưa cậu ra ngoài.

Yến Trình: "Anh làm gì thế?"

Tiêu Tấn nói: "Đi ra ngoài mua que thử thai."

Yến Trình phản ứng kịp, mím môi: "Không thể nào."

Cậu không tin Tiêu Tấn hai lần đều trúng thầu!

Yến Trình đón sinh nhật hai mươi bảy tuổi, làm bạn với cậu lại là lại thêm một phần trách nhiệm cuộc sống.

Cậu và Tiêu Tấn nhìn que thử thai hai vạch, im lặng.

"Anh..."

Cậu nhìn Tiêu Tấn: "Anh nghĩ xem nói với Tiêu Vinh Vinh thế nào đi!"

Tiêu Tấn ôm lấy cậu trấn an: "Anh nỗ lực."

Lại nói: "Mặc kệ có mấy cục cưng, Trình Trình mới là thứ nhất trong nhà."

Tiêu Tấn là Đại Ma Vương phụ trách trấn áp Tiểu Ma Vương trong nhà.