Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 8: Trâu bò đấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Yến Trình dậy sớm, hiển nhiên một người khác trong nhà dậy còn sớm hơn cậu. Cậu ở dưới nhà cố đợi mấy phút, xác định trong nhà không có hơi thở của người kia mới lên tầng về phòng mình, lúc xuống quên đi dép.

Cậu ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, liếm vòm miệng khô khốc. Người kia tối hôm qua gặp được không phải là mộng, tất cả đều để lại dấu vết.

Cốc nước chưa kịp dọn ở bàn, gối bởi vì cậu kích động nên bị quào loạn mà trở nên nhiều nếp nhăn, cùng với...

Sắc mặt Yến Trình quái lạ, cậu nhìn quần pijama có vệt nước mờ mờ, bỗng lắc đầu, vọt vào phòng tắm, cấp tốc tắm rửa sạch sẽ.

Lúc cậu tiêu hao tinh lực còn lại, đói bụng xuống nhà định tự nấu bữa sáng, lại nhìn thấy một người từ trên tầng xuống dưới.

Yến Trình chân như mọc rễ đứng tại chỗ không nhúc nhích, miệng hơi mở ra, thấy Tiêu Tấn như thể đánh mất khả năng ngôn ngữ, quên cách nói chuyện.

"Ngài Tiêu, chào..."

Tiêu Tấn từ trên cao nhìn xuống Omega ngốc nghếch trước mắt: "Chào buổi sáng."

Yến Trình a một tiếng: "Hóa ra ngài vẫn ở nhà, em tưởng..." cậu đi tắm nên mất thời gian, vô cùng xấu hổ, "Em xuống chuẩn bị bữa sáng, ngài chờ một lát."

Omega một giây trước ngốc đến độ quên phản ứng giờ như con thỏ hấp tấp nhảy xuống lầu, Tiêu Tấn còn nhìn thấy sau khi xuống cầu thang dép lê của Omega bị rơi ở cầu thang.

Yến Trình nhảy nhót, như không có chuyện gì xảy ra xỏ dép.

Tiêu Tấn: "..."

Một giây sau Yến Trình ở trong bếp nhe răng trợn mắt, chạy quá nhanh đá bay dép lê thì thôi, còn làm trẹo ngón chân. Cậu đã lâu không hấp tấp như thế, vừa thấy Tiêu Tấn là người đã luống cuống, làm gì cũng không nghe đầu óc sai khiến. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Tấn vốn định bảo AI chuẩn bị bữa sáng, thấy Yến Trình ở bếp chuẩn bị bữa sáng cũng đâu vào đấy, lúc này từ chối cậu có lẽ sẽ đả kích tính tích cực của cậu, hắn đành thôi, ra phòng khách chờ đợi.

Nửa tiếng sau, Yến Trình đặt bữa sáng bốc hơi nóng lên bàn, ánh mắt nhìn Tiêu Tấn tràn ngập khát vọng.

"Ngài ăn thử xem?"

Tiêu Tấn: "..."

Yến Trình kéo ghế ra ngồi xuống: "Vừa nãy quên hỏi khẩu vị của ngài, chỉ làm mấy món đơn giản."

Tiêu Tấn nói: "Không cần phiền thế, sau này bảo AI làm là được."

Tiêu Tấn dùng giọng điệu việc công giải quyết theo phép công, không có lạc thú sinh hoạt gì, thái độ làm chuyện gì cũng giống như xử lý công việc, lời vừa ra khỏi miệng, mắt Yến Trình đã tối sầm, thật sự bị đả kích.

Yến Trình nhìn Tiêu Tấn, nghiêm túc nói xin lỗi.

Lòng Tiêu Tấn:...

Có chút hối hận vì nói ra khỏi miệng.

Tiêu Tấn ăn sạch bữa sáng mà Yến Trình làm, cậu làm vừa đủ, ăn xong không có cảm giác quá no. Hắn nhìn cậu: "Bữa sáng không tệ." lại nói, "Có việc phải xử lý, tôi ra ngoài trước."

Yến Trình bị ánh mắt không gợn sóng của Tiêu Tấn làm cho giật điện, đại não vất vả mới tỉnh táo nhất thời ngất nga ngất ngây. Cậu muốn nghe Tiêu Tấn nói nhiều hơn, mà lại không hiện thực. So sánh với mình không có việc gì làm, Tiêu Tấn có thể coi là "trăm công nghìn việc".

Mười rưỡi sáng có lính cần vụ đem một hòm quần áo đến, là mấy ông bà bên kia dặn dò đưa cho Yến Trình, còn truyền lời cho cậu là nếu không vừa thì đổi lại.

Yến Trình liên lạc với họ, nói cảm ơn mọi người, lại bảo họ không cần phiền phức như vậy.

Các ông bà nói: "Người trẻ tuổi ai chẳng có mấy tủ quần áo, nhân lúc còn trẻ mặc nhiều, mặc cho đẹp vào. Nếu như không thích thì lần sau ông bà bảo người đưa con ra nước ngoài làm riêng, lần này chuẩn bị vội vàng quá, mà không thể bạc đãi con được."

Đối mặt với sự nhiệt tình của người lớn nhà họ Tiêu, Yến Trình chỉ có thể tạm thời chân thành ghi nhớ ý tốt của họ. Nói với ông bà già mấy câu, cậu thu dọn quần áo đưa đến, vừa xếp vừa không khống chế được nhớ đến Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn có gương mặt đoan chính, ngũ quan anh tuấn sắc bén, thiên hướng cổ điển. Rõ ràng nửa đêm hôm qua mới gặp mặt, mỗi một thay đổi biểu cảm trên mặt đối phương cùng với giọng điệu nói chuyện đều tự động tua lại trong đầu cậu.

Yến Trình cười ngốc một tiếng, soi gương thay quần áo cười khúc khích, lại nhếch miệng lên, lại không ngừng được cười.

Cậu ôm đầu ngã xuống gối, ảo não vì mình không chịu khống chế, miệng tê tê vỗ quai hàm muốn mình dừng lại, cười đến chua răng.

Cuối cùng Yến Trình bò lên ngồi dậy, nghĩ, chắc đây là vừa gặp đã yêu nhỉ.

Người theo đuổi Omega liên tục không ngừng, dù sinh lý Yến Trình có khuyết thiếu, ở trường học cũng gặp mấy Alpha nói muốn hẹn hò với cậu, không ngoại lệ bị cậu từ chối.

Trong trường học không thiếu Alpha xuất chúng, mà đều không làm cho Yến Trình có cảm giác rung động. Nói ra cũng xấu hổ, cậu không phải kiểu người thập toàn thập mỹ, nhưng thích người mặt đẹp giọng hay, không có sức đề kháng gì với người đẹp giọng hay. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Có Alpha vẻ ngoài đẹp, nhưng giọng không hay, có mấy Alpha hoặc là Beta giọng cũng được, mà vẻ ngoài thì thiếu chút chút.

Yến Trình không dám có tâm tư chọn chọn bỏ bỏ với người ta, mà điều này cũng không cản trở điều cậu nghĩ trong lòng...

Ngày đó cơ bản cậu đờ đẫn, không biết liếc mắt nhìn ra ngoài bao nhiêu lần, màn hình máy tính quang học dừng ở cái tên Tiêu Tấn. Giao diện tin nhắn cơ bản không có liên hệ với hắn, cậu rất muốn tìm hiểu người này.

Sau chín giờ tối Yến Trình mới thấy bóng dáng Tiêu Tấn xuất hiện dưới tầng, đi theo sau hắn còn có một Alpha, nghe hắn bàn giao mấy câu mới rời đi.

Cậu bưng bữa tối đã hâm nóng lên bàn, đi ra cửa chờ, chạm mặt với Tiêu Tấn.

"Rửa tay ăn cơm thôi ạ."

Tiêu Tấn: "..."

Quả thật, thái độ của Yến Trình rất tốt, trẻ con ngoan ngoãn săn sóc không có người lớn nào ghét. Tiêu Tấn che giấu tâm trạng không thoải mái, hắn chỉ đơn giản nghỉ ngơi ở khu thập tam, ban ngày cơ bản không ở đây, thêm một người không khác nhau gì cả.

Tiêu Tấn thấy giày trong tủ giày được giặt sạch, lại nhìn toàn bộ phòng khách dường như cũng rực rỡ hơn hẳn. Hắn nhìn Yến Trình, cậu đón lấy ánh mắt hắn, đôi mắt tròn tròn cong lên: "Hôm nay em rảnh rỗi, quét sạch trong ngoài một lần."

Cậu quan sát sắc mặt hắn: "Về phần phòng bị khóa em không vào, chỉ quét tước khu vực chung."

Diện tích khu biệt thự này không coi là nhỏ, Tiêu Tấn nhìn Omega không biết mệt mỏi, lần thứ hai cạn lời.

Yến Trình kéo ghế ra: "Ăn thử xem?"

Tiêu Tấn bận đến bây giờ mới về cũng chưa ăn, giờ khắc này mùi thơm của thức ăn tỏa hơi nóng tràn vào xoang mũi, bốn món hai canh, Yến Trình làm rất ra dáng.

Hắn ăn một bữa cơm tối coi như ngon miệng, đi đâu cũng có thể thấy Yến Trình cười híp mắt nhìn mình. Hắn đột nhiên nghĩ có phải là đứa nhỏ này quấn hắn quá không, thế là hắn đưa cậu đến lưu vân tay vào mấy phòng giải trí. Lòng cậu loạn cào cào, mà mặt ngoài vẫn bình tĩnh.

Hôm sau Yến Trình vẫn như cũ, dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng, tiễn Tiêu Tấn ra ngoài, mình ở nhà rảnh rỗi không có việc gì đọc sách một lát, chưa đến chạng vạng đã nghĩ mấy giờ Tiêu Tấn về.

Đêm đó Tiêu Tấn về khu thập tam bảo Yến Trình không cần chuẩn bị mấy việc rườm rà này, cậu vò đầu, hỏi: "Em có thể xin về trường học lên lớp không ạ?"

Thân phận của cậu bây giờ còn là sinh viên, kỳ nghỉ bị cậu kéo dài bốn ngày rồi, trải qua mấy ngày cứ vây quanh ở Tiêu Tấn, đến độ cơ hồ quên thời gian, quên mình còn có việc phải làm, ngày mai kéo dài kỳ nghỉ nữa có thể bị gọi đến trường học nói chuyện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Tấn gật đầu: "Lát nữa tôi gọi xe đưa đón cậu đi học."

Yến Trình cười nói: "Vậy thì phiền ngài!"

Nụ cười thuần khiết của Yến Trình làm Tiêu Tấn nghĩ cậu còn là trẻ con chưa đầy hai mươi tuổi, cho cậu ở khu thập tam liệu có quá nghiêm khắc hay không? Ra vào khu thập tam khá phiền, con trai chắc thích nơi náo nhiệt.

"Yến Trình, cậu có muốn về chỗ ông bà ở không?"

Yến Trình nghe Tiêu Tấn nói vậy, mở to hai mắt: "Em ở đây tốt mà, tại sao phải qua đó?"

"Em quấy rầy ngài ạ?"

"Hay là ngày mai em nấu xong bữa sáng rồi không xuống dưới quấy rầy ngài nữa."

Yến Trình càng nói càng nhụt chí, nghĩ vô số khả năng mình không được yêu thích. Tiêu Tấn nhìn là biết người thích một chỗ yên tĩnh, sao cậu cứ ồn ào như vậy chứ, rõ ràng lúc thường chịu được yên tĩnh, vừa thấy đối phương là cậu đã như thỏ nhảy tới nhảy lui.

Tiêu Tấn nghe Yến Trình nói hết câu mới mở miệng: "Cậu muốn ở thì cứ ở tiếp."

Yến Trình không chắc lắm nhìn đối phương, qua mấy giây nhe răng cười: "Vâng ạ."

Cuộc giao tiếp một ngày của cậu và Alpha tương lai chấm dứt ở đây.

Yến Trình quay lại phòng ngủ của mình, thu dọn sách giáo khoa ngày mai phải mang đi.

Thật ra Yến Trình không trông ngóng đến trường, mỗi ngày chương trình học kết thúc là đi, cũng không tham gia tụ tập với bạn bè. Cậu cũng không thân thiết với bạn bè lắm, mà cũng bởi vì chút khuyết thiếu nên không hòa nhập được.

Như thể vốn là bé trai lại mọc bộ phận của bé gái không phù hợp. Yến Trình đã trưởng thành nhưng không tỏa ra bất kỳ pheromone nào, mọi người hiếu kỳ về cậu đến độ tị hiềm, dù chỉ là khuyết thiếu cũng không phải là bệnh truyền nhiễm, mà có vài Omega cố ý tránh né cậu xuất phát từ nguyên nhân nào đó, có cả Alpha theo đuổi cậu dùng chuyện này để uy hiếp cậu. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình nghĩ lại cũng cảm thấy bọn họ tẻ nhạt cực kỳ, ngược lại là mình, trông cái rủi có cái may.

Yến Trình đắc ý, nghĩ làm quen Tiêu Tấn thật tốt, nghĩ đến độ lúc ngủ vẫn không buồn ngủ chút nào, đành bò dậy mở live, lại live stream tiếp.

Cậu không trang điểm, mặc áo ngủ để mặt mộc, nửa phút sau thấy ID quen thuộc vào phòng.

Quản lý phòng/người dùng 987654123: Hôm nay streamer muộn thế! Hơi tối, đẹp mông lung!

Lục tục có mấy bình luận, bởi vì 987654123 nên gần đây có vài người dùng cũng thường đến phòng live của Yến Trình xem, vừa chờ quà vừa xem trò vui. Streamer đẹp, người qua đường ngắm sắc đẹp cũng được.

Người dùng Buồn ngủ không lên tiếng: Trùm vô nhân tính lại đến nữa rồi.

Người dùng Chỗ nào có một phát ngôn: Streamer đẹp, áo ngủ thật đáng yêu, xin link mua.

Tiêu Lang nhìn, phát hiện áo ngủ của Yến Trình rất khả ái, thế là lại gửi mười mấy tên lửa siêu cấp.

Quản lý phòng/người dùng 987654123 bình luận: Mua thêm mấy bộ quần áo đẹp.

Yến Trình nhìn tên lửa siêu cấp bay vèo vèo vừa vui vẻ vừa lo nghĩ, vì vậy nhắn tin riêng: Hôm nay đã đưa đến rồi, đừng gửi nữa.

Yến Trình gõ xong chữ còn bắn tim với ống kính, vẽ ra một trái tim to.

Tiêu Tấn lướt qua trước cửa, liếc khe cửa vừa vặn thấy cảnh này:...

Yến Trình muộn như vậy còn live stream.

Tiêu Tấn lên lầu vào phòng xử lý công sự, sau mười phút mở máy ra, nhíu mày tìm vào live stream của Phi Điểu video, dễ dàng lướt qua tên lửa siêu cấp tìm được phòng live của Yến Trình.

Tiêu Tấn mặt không hề cảm xúc xem.

Yến Trình cười híp mắt nói chuyện với fan, chia sẻ một vài kinh nghiệm dưỡng da trước khi ngủ.

Có người chửi mẹ nó, Tiêu Tấn lại thấy bình luận hiệu ứng bay lên, mắng đối phương một trận rồi cấm nói.

Sau đó một chuỗi tên lửa liên tục vèo vèo, đầy sáu mươi sáu cái.

Tiêu Tấn: "..."

Hành vi liếm cẩu(*) này.

(Ngôn ngữ mạng, chỉ đối phương không thích mình mà vẫn cứ xán lại gần)

Tiêu Tấn nghĩ đến hình ảnh Yến Trình bắn tim vừa nãy, đầu nóng lên, không biết nghĩ thế nào, thuận lợi tìm đến chỗ nạp tiền, đồng thời gọi tài vụ nhà họ Tiêu ngừng thẻ của Tiêu Lang.

Người dùng 2121777 tặng tên lửa siêu cấp X10

【 Chụt ~~~~~ moa! Một cái tên lửa siêu cấp đập về phía streamer 】X10

Tiêu Lang nhìn chăm chú thấy chẳng hiểu sao phòng live có thêm spam tên lửa, nhìn ID người mới xa lạ mà cau mày, click, tặng quà.

Quản lý phòng/người dùng 987654123 ném tên lửa siêu cấp x20

【 Vèo! Phóng tên lửa siêu cấp! Streamer sama tiếp nhận tình yêu sâu nặng của tôi đi 】x20

Tiêu Tấn nhìn tên lửa, suy nghĩ sâu xa.

Người dùng 2121777 tặng tên lửa siêu cấp x66

【 Anh trên không đội trời, dưới không đạp đất, ở giữa cũng mặc kệ không khí, chỉ muốn dùng tên lửa siêu cấp chôn em 】x66

Yến Trình: "...???"

Cậu hoang mang nhìn người dùng mới đột nhiên vào cho cậu mấy chục cái tên lửa, trợn mắt há hốc miệng.

Người dùng 56753098 bình luận: Oa —— thần tiên đánh nhau!

Người dùng Uống trà sữa nữa là chó bình luận: Đùa nhau hả?

Người dùng Một ngày một chai nước vui vẻ bình luận: Mù mắt, hiệu ứng che hết màn hình.

Tiêu Lang hừ một tiếng, lòng khó chịu. Cậu ta định ném thêm 88 cái tên lửa siêu cấp, phát hiện thông báo hệ thống số dư không đủ. Cậu ta nhanh chóng mở giao diện nạp tiền định nạp, lại nhận được thông báo thẻ bị khóa. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Lang: "???"

Cậu ta không từ bỏ thử thêm một lần, kết quả như cũ. Cậu ta gọi cho tài vụ nhà họ Tiêu hỏi là tình huống thế nào, bên kia cung kính trả lời là ý của người lớn, nói gần đây cậu ta ham chơi quá, lúc học tập không nên chỉ biết ăn uống vui đùa.

Tiêu Lang: "..."

Trong lúc đó người dùng 2121777 lại ném mười mấy tên lửa siêu cấp, cậu ta không so được với đối phương.

Tiêu Lang cắn răng, nhìn sắc mặt Yến Trình ửng đỏ rõ ràng, nói cảm ơn, bắn tim, càng không cam lòng.

Quan trọng nhất là, Yến Trình còn cho đối phương làm quản lý phòng.

Quản lý phòng xuất hiện thêm một danh hiệu, cậu ta cau mày nhìn chằm chằm 2121777.

Quản lý phòng/người dùng 987654123 lên tiếng: Trâu bò đấy.

Quản lý phòng/người dùng 987654123 rời phòng live.

Yến Trình: "..."

Tiêu Tấn không ý thức được mình giãn mày ra, từ lúc tặng quà đến bây giờ mới gõ câu bình luận đầu tiên.

Quản lý phòng/người dùng 2121777 bình luận: Có việc bận, đi trước.

Quản lý phòng/người dùng 2121777 rời phòng live.

Trùm mới kiêu căng đập tên lửa, kín tiếng rời đi, ẩn sâu tên tuổi.

Một hồi battle tên lửa siêu cấp không hiểu ra sao hạ màn, Yến Trình xem số dư khen thưởng quà một buổi tối mà trầm tư.