Omega Gả Vào Nhà Giàu

Chương 23: Chỉ liếm chứ không làm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Yến Trình ở lại bệnh viện một tuần để quan sát, xác định tình hình ổn định lại mới được phê chuẩn ra viện.

Mà một tuần này cậu và Tiêu Tấn gần như ngày đêm ở với nhau, chỉ cần có nhu cầu, Tiêu Tấn làm việc ở phòng bên sẽ đến thỏa mãn cậu.

Ngoại trừ không đánh dấu cậu.

Thậm chí Tiêu Tấn cắn chỗ yếu đuối ở gáy không ra hình thù gì, cắn với mục đích không đánh dấu, đều là giở trò lưu manh!

Bác sĩ kiểm tra cho Yến Trình trước khi ra viện, nhìn gáy cậu, muốn nói lại thôi.

Thấy ánh mắt của bác sĩ, Yến Trình: "..."

Bác sĩ hắng giọng, nói thâm ý: "Sau này chú ý chút, tuyến thể của Omega vẫn phải bảo vệ."

Tuyến thể bị cắn đến mức này, lại nhẫn nhịn không đánh dấu, có thể thấy được năng lực kìm chế của Alpha phi phàm, thịt mỡ màng treo ở răng mà không ăn!

Nhưng bác sĩ cũng nghi ngờ không biết có phải Tiêu Tấn có nỗi niềm khó nói phương diện nào đó không, thế mà cũng nhịn được hả?

Bác sĩ kê đơn thuốc theo tình hình của Yến Trình, lại tiêm thêm thuốc ức chế để tăng hiệu quả.

"Ngày này tháng sau quay lại khám, ba tháng đầu chú ý chút, nếu như cảm thấy không khỏe thì phải đến bệnh viện kịp thời."

Yến Trình chỉ vào băng dính ngăn mùi: "Cần dán nữa không ạ?"

Bác sĩ nói: "Chờ thuốc mỡ ngấm vào da thì mới dán."

Yến Trình gật đầu, hai tiếng sau Tiêu Tấn đón cậu ra viện, trên đường về hắn nói sơ qua tình huống một tuần nay cho người lớn nhà họ Tiêu.

Các ông bà đọc tin nhắn xong như ong vỡ tổ trong nhóm chat, người này tiếp người kia ngoi lên hỏi tình huống của Yến Trình có ổn định hay không, mà quan tâm hơn là Tiêu Tấn có đánh dấu cậu hay không. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Tiêu Tấn: Không đánh dấu.

Các ông bà cùng nhau than thở: Sao lúc cần con lại không được thế?

Tiêu Tấn:...

Tiêu Lang ngụp lặn nhìn chằm chằm câu không được kia thiếu chút nữa cười ra tiếng.

Tiêu Tấn: Vẫn chưa đến lúc, pheromone của Trình Trình mới tự lành lại, cưỡng ép đánh dấu sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của em ấy.

Hơn nữa hai người chưa đo lường độ xứng đôi pheromone, nếu như độ xứng đôi không đạt đến tiêu chuẩn, cưỡng ép đánh dấu chỉ có thể làm Yến Trình không khỏe, đối với cậu trăm hại mà không có lợi.

Liên bang từng xuất hiện mười mấy trường hợp pheromone của Alpha và Omega không đạt tiêu chuẩn xứng đôi đã cưỡng ép đánh dấu, không ngoại lệ đều là bi kịch, khiến cho sức khỏe của Omega bị thương tổn rất nặng.

Những tổn thương này đa số sẽ đến cuối đời, cho dù về mặt cơ thể hay là tâm lý.

Các ông bà: ...

Tiêu Tấn nói có lý, họ nóng vội, cứ muốn mau chóng đưa Yến Trình vào nhà họ Tiêu, ý nghĩ cụ thể của cậu cũng chưa từng hỏi.

Người lớn: Vậy chọn lúc thích hợp đưa Trình Trình đi làm đo lường độ xứng đôi?

Tiêu Tấn: Vâng.

Yến Trình tựa vào vai Tiêu Tấn nhắm mắt nghỉ ngơi. Trong quãng thời gian ở bệnh viện, da cậu càng thêm trắng nõn nhẵn nhụi, khuôn mặt mềm mại có cảm giác hơi hao gầy đi chút, trông trưởng thành hơn chút.

Tiêu Tấn chưa từng nuôi con, Yến Trình ở với hắn, mục đích lúc ban đầu chỉ là chạy kết hôn, quá trình không quan trọng, nếu như thích hợp thì quyết định.

Trải qua qua một quãng thời gian ở chung, ý nghĩ việc công xử theo phép công của Tiêu Tấn phai nhạt đi nhiều.

Ở cạnh Yến Trình, hắn có cảm giác như nhìn trẻ con lớn lên, có cảm xúc vui mừng, nhưng lại không đơn giản như chỉ nuôi trẻ con.

Tâm tư lẫn lộn trong đó buộc Tiêu Tấn phải tìm hiểu. Hắn sẽ thương, sẽ mất khống chế, sẽ kìm chế, và sẽ có dục vọng chinh phục nguyên thủy nhất của người trưởng thành. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thấy ánh mắt trên người mình, Yến Trình mở mắt, chớp chớp.

"Làm sao thế ạ?"

Tiêu Tấn mở miệng: "Chờ tình huống của em ổn định, đi thử độ xứng đôi pheromone đi."

Yến Trình vâng một tiếng, tâm tư lại trôi đi rất xa.

Lỡ như độ xứng đôi pheromone của cậu và Tiêu Tấn không đạt tiêu chuẩn thì làm sao đây? Chuyện này có nghĩa là cậu bị Tiêu Tấn từ bỏ sao?

Dù cậu thích Tiêu Tấn đến đâu, trong quá trình hai người phát triển quan hệ, cậu vĩnh viễn ở thế bị động.

Tiêu Tấn có thể lựa chọn rất nhiều người, mà nguyên nhân ban đầu cậu vào nhà họ Tiêu chỉ là cuộc trao đổi với nhà họ Yến mà thôi.

Khi Yến Trình nghĩ vậy không quá vui, sau khi quay lại khu thập tam Tiêu Tấn còn làm việc, trước khi lên tầng hắn đưa máy truyền tin cho cậu.

"Hôm đó rơi ở trường học."

Yến Trình: "Ồ ồ ồ."

Nhìn Tiêu Tấn đi, Yến Trình cầm máy truyền tin mới nhớ đến một chuyện bị lãng quên.

Ngày đó cậu ở tầng thượng làm gì...

Yến Trình dại ra, vội mở máy, phát hiện máy truyền tin vẫn đầy pin, lần trước xem video vẫn còn lịch sử.

Cậu thở phào, chắc không bị phát hiện đâu nhỉ. Nếu như bị Tiêu Tấn thấy mình xem phim 18+...

Cậu nghĩ lạc quan chút, mà bị phát hiện thật cũng chẳng sao, chỉ cần mình không xấu hổ, người ta mới xấu hổ.

Có tin nhắn WeChat của Tiền Tiểu Chu.

Tiền Tiểu Chu: Tớ nghe nói cậu xảy ra chuyện ở trường, có khỏe không?

Tiền Tiểu Chu: Đọc tin nhắn thì nhắn lại nha!

Tiền Tiểu Chu: Hay tớ đến bệnh viện thăm cậu?

Tiền Tiểu Chu: Sao không gọi được cho cậu thế.

Yến Trình:...

Tin nhắn mới nhất là tối hôm qua.

Tiền Tiểu Chu: Oa, tập mỹ(*) online rồi hả! Chuyện thế nào thế? Tớ nghe nói cậu ở bệnh viện mà có người ngăn không cho tớ vào thăm. Mà tớ xem video của trường học rồi, tuy rằng rất lo lắng cho cậu, nhưng cái video này thật sự quá sa điêu(**), như một đám tang thi dập đầu lắc đầu nhốn nháo ồn ào, cười chết mất.

(* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý là chị em, nghĩa rộng là tập trung sự mỹ lệ, tập trung hướng lên trên, tập trung phát tài,...)

(**Nói lái của từ ngốc nghếch)

Yến Trình mở diễn đàn trường học ra, quả nhiên thấy hai bài đăng bị đẩy lên đầu.

#Omega nguy hiểm#

#Tang thi đại học S vây thành trải qua nguy hiểm#

...

Yến Trình: Tớ không sao, chỉ là pheromone tự lành, giờ tớ ra viện rồi, đừng lo.

Tiền Tiểu Chu: Vậy thì tốt!

Tiền Tiểu Chu: Há há, đám Alpha này cũng phát điên, vị kia nhà cậu có với cậu hay không khà khà khà.

Yến Trình: ...Không có.

Tiền Tiểu Chu: Không có??? Tớ không tin!

Yến Trình: Không có thật... Thì, thì chỉ giúp tớ liếm một chút ở ngoài.

Tiền Tiểu Chu: Bạn nhỏ có quá nhiều dấu chấm hỏi.jpg.

Tiền Tiểu Chu: Chỉ liếm chứ không làm?!

Yến Trình:...

Tiền Tiểu Chu: Liếm thế nào? Nhiều nước không?

Yến Trình:...

Liếm hay không liếm, nhớ đến cái này Yến Trình lại buồn...

Cậu tự lành bằng bản lĩnh, vì sao Tiêu Tấn không đánh dấu cậu?

Tiền Tiểu Chu còn bài tập phải làm, đành off. Yến Trình thở phào, sợ bạn mình hỏi lại, mình cũng không tiện nói chi tiết.

*

Cậu ở dưới nhà ngẩn người, AI vòng tới vòng lui quanh cậu.

AI lên tiếng nhắc nhở: Có điện thoại.

Yến Trình nhìn máy truyền tin ở trên sofa, là số của nhà họ Yến.

Cậu không nghe ngay, bên kia rất kiên nhẫn, như kiểu cậu không nghe là không tha.

Chần chừ phút chốc, Yến Trình mới ấn nghe. Lưu Cần Nhã bên kia sắp điên lên.

"Giỏi lắm, người nhà gọi điện cũng không nghe?!"

Lưu Cần Nhã hiếm khi nghe lời ba Yến nói, định xuống nước ôn tồn nhờ Yến Trình một lần. Kết quả chuẩn bị một tràng dài, lại bị cậu liên tiếp ngó lơ, cơn giận phừng lên gấp mười gấp trăm lần.

Bố nó còn nghe lời của mình như vậy, sao Yến Trình dám bơ mình?

"Nể mặt mày mà không biết xấu hổ, tao nghe Yến Thanh nói mày khỏe rồi?" Nói đến việc này Lưu Cần Nhã đã nổi giận, "Mày lừa người nhà thì thôi, hôm đó Tô Tử Du muốn mời mày ăn cơm, sao mày kệ người ta không nể mặt? Nhà họ Tô thế nào, nó muốn kết hôn với Yến Thanh, mày lại thẳng thừng từ chối người ta, nhà họ Tô nhìn chúng ta thế nào, nhìn Yến Thanh thế nào? Làm việc đừng ích kỷ như thế, cái gì cũng phải nghĩ cho mặt mũi nhà họ Yến đi! Mày không biết xấu hổ, chúng tao còn cần sĩ diện đấy!" (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Lưu Cần Nhã càng nói càng hăng, Yến Trình đặt máy truyền tin sang bên, mãi đến tận khi bà ta ngừng, cậu mới cầm lên đáp.

Cậu ôn tồn, giọng rất nhẹ nhàng: "Dì à, cháu có chút việc bận, sau này bàn lại được không?"

"Mày bận?" Lưu Cần Nhã phun một hơi tức ra ngoài lại bị Yến Trình mềm nhũn đánh về, "Đồ ăn cháo đá bát vô lương tâm!"

"Mày tưởng rằng ở nhà họ Tiêu là coi trời bằng vung hay sao? Không còn nhà họ Tiêu mày ở ngoài một miếng cơm cũng không ăn nổi, không giúp gia đình mày còn làm cái gì được?"

Yến Trình chớp mắt, nhẹ nhàng nói chào dì, cúp máy.

*

Ngày hôm sau Yến Trình quay về trường. Sóng gió một tuần trước cậu khơi lên dần dần được dẹp loạn, cậu quay về lại gây ra sóng gió không nhỏ.

Omega nghị luận Yến Trình sôi nổi, sau lần bất ngờ đó cũng có tin về cậu, nhưng sau đó bị ém xuống, chẳng có mấy tin nữa, gần như chỉ có người trong trường học biết chuyện này.

Yến Trình vào phòng học theo thời khoá biểu, mới đi vào từ cửa sau, các bạn học thi nhau nhìn cậu. Họ kinh ngạc nhìn cậu, cúi đầu xì xào bàn tán.

Yến Trình không chớp mắt, như thể một chẳng sao cả ngồi ở chỗ thấp, không giao lưu với bạn bè.

Cậu dán băng dính ngăn mùi, vài người nhìn chằm chằm chỗ đó, Alpha trong lớp nhìn cậu mà ngồi không yên.

Ngày xảy ra bất trắc đó đa số Alpha trong lớp học đều ở đó, ký ức về mùi pheromone ngọt ngào mà tao nhã của Yến Trình còn mới. Họ muốn đến gần, lại không dám lên trước.

Mùi ngọt ngào chết tiệt!

Nhân viên trường đã xóa bài đăng trên diễn đàn, nhưng Yến Trình vẫn tìm được video ở chỗ khác. Trong video đầu người lô nhô, cảnh tượng mất khống chế, có thể xếp vào một trong những video top 10 trong năm của trường.

Yến Trình làm nhân vật trung tâm mây gió, bình tĩnh đi học, tan học, Alpha lướt qua trên đường theo thói quen nhìn cậu, muốn nói lại thôi.

Hứa Niệm Dương tìm thấy cậu ở căn tin, thành thạo đặt mâm thức ăn ở đối diện cậu, ngồi xuống, mỉm cười bắt chuyện.

Yến Trình giương mắt nhìn.

Hứa Niệm Dương mỉm cười: "Này, mấy ngày không gặp, cậu có khỏe không?"

Chuyện lan truyền trong trường học đêm đó Hứa Niệm Dương đã nghe nói, xem video biết người là Yến Trình, hắn kinh ngạc hơn đám Alpha phát điên chen lấn ở sân vận động.

Yến Trình gật đầu: "Không sao, cảm ơn đã quan tâm."

Hứa Niệm Dương hỏi: "Hôm nay rảnh không?"

Yến Trình không rõ, lần trước mình đã từ chối đối phương rồi, tại sao Hứa Niệm Dương vẫn chưa hết mơ tưởng nữa.

Theo cậu biết, Alpha có lòng tự trọng khá cao trên phương diện này, vừa kiêu ngạo vừa mâu thuẫn. Họ thích chinh phục Omega, lại không thể chịu đựng việc bị Omega từ chối.

Hứa Niệm Dương giải thích: "Trước đó mèo nhị thể mà trạm cứu trợ cứu vẫn ở đó chưa được nhận nuôi, gần đây nhân viên muốn đưa một nhóm mèo đi triệt sản, mèo nhị thể cũng ở trong số đó. Tôi muốn đi thăm nó trước khi nó mất trứng."

Hứa Niệm Dương không tiến công dồn dập giống Alpha khác lúc theo đuổi Omega, hắn sẽ căn cứ theo sở thích của Yến Trình tung lời mời mà cậu cảm thấy hứng thú cho cậu lựa chọn. Tiến một bước, thành công sẽ có cơ hội chung đụng, lui một bước bị từ chối cũng không có hại gì.

Dù Yến Trình từ chối người ta, giọng điệu của cậu, hành động của cậu cũng chưa bao giờ làm cho người ta cảm thấy lúng túng, đây cũng là nguyên nhân khiến Hứa Niệm Dương càng thích tính cách của cậu. Thêm nữa có pheromone, dục vọng tư tâm của Alpha luôn cao hơn người thường một chút. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Yến Trình nghe Hứa Niệm Dương nói chuyện, cậu cũng muốn đến xem con mèo kia. Nhưng có lẽ mục đích Hứa Niệm Dương mời cậu không đơn thuần.

Nhìn ra sự nghi ngờ của cậu, Hứa Niệm Dương nói: "Cậu đừng thấy áp lực, cứ coi tôi là bạn bè bình thường đi, dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không áp đặt ý nghĩ của mình lên cậu, sẽ tôn trọng tất cả sự lựa chọn của cậu."

Người ta nói trắng ra như vậy rồi, Yến Trình không không thể từ chối nữa. Cậu từ chối nữa, lại thành ra né tránh quá.

Ngoại trừ Tiền Tiểu Chu ra Yến Trình cơ bản không có bao nhiêu bạn, hai lần ngắn ngủi tiếp xúc với Hứa Niệm Dương làm cậu thấy người này nhân phẩm không tệ, thêm bạn cũng không sao.

Cậu nhắn WeChat cho Tiêu Tấn.

Yến Trình: Tối nay chắc em về muộn chút, em đến trạm cứu trợ động vật một chuyến.

Sau một lúc Tiêu Tấn mới đáp.

Tiêu Tấn: Chú ý an toàn.

Ngẩng đầu, hắn nhìn trợ lý hỏi: "Trẻ con thích nuôi động vật à?"

Trợ lý đã có hai con gật đầu: "Sao sếp hỏi thế?"

Tiêu Tấn: "Trẻ con trong nhà thích."

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Tấn: Nuôi con nuôi con.

Yến Trình: Em không muốn làm con anh!