Omega Cuối Cùng

Chương 4: Chương 4






Nhóm đại biểu của các căn cứ tham gia được sắp xếp ở cung điện Song Tinh.

Hai sườn tả hữu của toà cung điện này có một cái tháp cao, là kiến trúc cao nhất tại Tinh Điện.

Nếu đứng trên tháp rồi phóng tầm mắt ra xa, ta có thể nhìn thấy phiến lục địa rộng lớn đan xen hai màu xanh lục cùng màu tím trải dài mênh mông, đó là những đám cây cao to và luống hoa do Tinh Điện gieo trồng, loại hoa màu tím sinh trưởng rất tốt ở Tinh Điện.

Mãi đến khi tít tắp đường chân trời, hai loại sắc thái này mới bị kim quang loá mắt che giấu.

Sau khi Orson White hàn huyên ngắn gọn xong, cậu ta lập tức gấp không chờ nổi mà tỏ vẻ muốn tới tháp Song Tinh ngắm cảnh.

Sheen đã hào phóng cấp quyền cho tinh tháp bên trái, đích thân dẫn mấy vị khách đi thang máy đến tham quan đỉnh tháp.

Khi bước lên tháp cao ngắm cảnh, vài người đều không hẹn mà cùng phát ra tiếng trầm trồ kinh ngạc.

“Đây là phong cảnh đẹp nhất tôi từng thấy.” Orson há to miệng hét lớn mấy tiếng, sau đó dang hai tay, say mê hít sâu vài cái.

Ulliel đi bên cạnh Sheen, lúc này cậu cũng mở to mắt, gần như thất thần nhìn hình ảnh trước mắt.

“Hệ sinh thái của Tinh Điện rất gần với địa cầu, để bảo vệ môi trường nơi đây, chúng tôi khai phá cực kỳ khắc chế.” Sheen dạo bước chậm rãi đến rìa tháp ngắm cảnh, ngũ quan hoàn hảo được ánh mặt trời mạ tầng kim sắc nên càng thêm sắc bén, “Chúng tôi từ bỏ việc cải tạo đất để trồng lương thực, cũng nghiêm cấm khai thác quặng ở Tinh Điện.

Mấy vạn bình dân chỉ được gieo trồng hoa tươi và rau quả… Nếu tôi nhớ không lầm thì ở căn cứ số 4, hai hạng mục này hình như gặp chút cản trở.”
Sheen xoay người, nhìn về phía Orson một cách chậm chạp.

Gió trên tháp cao hơi mạnh, cái quần thụng của Orson bị nó quấn lấy.

Ulliel bèn nghiêng người tránh đi hướng gió.

“Đúng vậy, chút khó khăn nho nhỏ mà thôi.” Orson tiến hai bước đón gió để đứng bên cạnh Sheen, “Nếu thiếu tướng Sheen bằng lòng kết hôn với tôi, tí xíu khó khăn đó sẽ được giải quyết ngay.”
“Công tước White cố tình làm khó dễ tôi?”
“Ồ không, không phải như vậy.” Orson cười lớn, lại quan sát bốn phía, “Bẫy rập ngôn ngữ chẳng vui chút nào.

Tôi muốn nói rằng mặc dù trình độ học vấn ngăn cản tôi thừa nhận hết thảy chỉ trích, nhưng tôi thấy nó thật nhảm nhí.

Chúng tôi chẳng sợ bất cứ thứ gì, và không có chính phủ hoặc thẩm phán chính thức nào ở đây có thể kết tội và trừng phạt tôi.”
“Ít ra đó vẫn là sự kiện ngoại giao hạng nhất.”
“Nhưng trong tinh tế không có Liên Hợp Quốc, hiện giờ nhân loại chỉ có ba căn cứ lớn, ngoài chúng ta ra thì chỉ còn mỗi căn cứ số 1 nghèo tới mức cạp đất.

Chẳng lẽ giao vấn đề của chúng ta cho căn cứ số 1 quyết định? Đừng giỡn chứ.” Orson nhún vai, dùng vẻ mặt không cho là đúng nói, “Bọn họ thậm chí còn không có chiến hạm tử tế.”
Ulliel hơi ngẩng đầu và liếc nhìn Orson.

Vừa khéo, đối phương cũng đang quan sát cậu, sau khi tầm mắt hai người chọi nhau, Orson cười lạnh, “Tôi muốn ném Omega kia xuống quá.”
Ulliel giật mình thon thót nhìn cậu ta, cậu hơi chần chờ, quyết định trốn sau lưng Sheen.

Dường như chỉ cần làm thế thì Orson sẽ không nhìn thấy cậu nữa.

Orson phát ra tiếng cười khinh bỉ.

“Thiếu úy Rhine mà là cái dạng này, tôi sẽ thất vọng lắm đấy.” Orson đảo mắt sang Sheen, “Anh phải biết rằng, kết hôn với tôi, Tinh Điện muốn đưa nhiều hay ít hoa tươi đều không thành vấn đề.

Đương nhiên, nếu anh tạm thời chưa nghĩ ra thì vẫn còn cách giải quyết khác.”

“Xem ra không phải ý kiến gì hay.” Sheen liếc nhìn vài người đứng trên cao, “Khiến cho cậu hao hết tâm tư để đánh lạc hướng đoàn tuỳ tùng của tôi.”
“Gia giáo thế.” Orson nói, “Chúng tôi phát hiện một loại vi khuẩn ô nhiễm trong lương thực xuất khẩu từ căn cứ số 1.

Loại vi khuẩn này mang khả năng sinh sôi cực kỳ khủng khiếp, thả ra có thể khiến con người tử vong, trên thực tế, mấy ngàn dân chúng ở căn cứ số 4 đã bỏ mạng vì nó.”
“Vi khuẩn ô nhiễm tại căn cứ số 1?” Sheen chẳng hề dao động, “Cái này thì liên quan gì đến hoa tươi của căn cứ chúng tôi?”
“Đương nhiên rồi.

Để kiểm tra và nghiên cứu vi khuẩn ô nhiễm, chúng tôi đã tăng thêm một thủ tục kiểm hàng ở hải quan.

Hiện tại, hoa tươi với rau củ bên anh vẫn đang xếp hàng chờ đợi rà soát đấy.” Orson nói, “Thật ra chúng ta hẳn là nên bắt căn cứ số 1 chịu trách nhiệm, tại bọn họ mà chúng ta tổn thất nhiều như vậy.”
Sheen không nói nữa, hắn chỉ xoay người tránh ra một chút.

Ulliel biết hắn đang suy tính.

“Tôi sẽ chuẩn bị bàn đàm phán tốt nhất cho các cậu tại lễ kỉ niệm liên minh.” Sheen cẩn thận đáp.

“Nhưng chúng tôi đâu muốn đàm phán.

Căn cứ số 4 không thiếu tiền, cũng không cần bồi thường từ xóm nghèo đáng thương.” Orson cười để lộ hàm răng trắng tăm tắp, cậu ta từ tốn nói, “Thứ chúng tôi cần là an toàn kìa.

Dựa trên mối quan hệ hữu nghị giữa ba, bốn căn cứ, công tước hy vọng căn cứ số 3 cũng có thể tăng cường phòng bị, vừa bảo vệ tốt con dân, vừa gìn giữ quan hệ hữu nghị tốt đẹp giữa chúng ta.”
Nói xong lời này, tuy ngoài hai người bọn Sheen thì còn lại đều là người của căn cứ số 4, nhưng mọi người đều trầm mặc.

Lời đề nghị này chắc chắn là muốn liên hợp cùng căn cứ số 3 và tiến hành chế tài kinh tế* đối với căn cứ số 1.

Bởi vì căn cứ số 1 sinh tồn bằng sản nghiệp lương thực, chủng tộc khác hành tinh có thể giao dịch hoà bình trong vũ trụ lại rất ít, nên một khi đạt thành thoả thuận này, có thể nghĩ ngay tới khốn cảnh mà căn cứ số 1 phải đối mặt.

*Chế tài là bộ phận xác định hình thức trách nhiệm pháp lý khi có hành vi vi phạm ghi rõ trong phần quy định và giả định của quy phạm pháp luật.

Ở đây có nghĩa là chỉnh đốn, nhắc nhở, cảnh cáo, hạn chế hoặc trừng phạt.

Mấy ngày kế tiếp, Sheen rõ ràng bận rộn hơn rất nhiều.

Hắn không trả lời bất cứ câu hỏi nào của Orson trên đài ngắm cảnh, và dĩ nhiên người sau cũng chẳng trông cậy vào việc hắn sẽ tỏ thái độ.

Đây là đại sự của hai căn cứ to mà lực lượng khắp nơi đều có thể tham dự, ngoài gia tộc Sylvie thì còn các thương hội cùng đại biểu thuộc địa khác.

Orson đến sớm nhất cũng vì tranh thủ sự ủng hộ từ khắp mọi nơi, cậu ta lén gặp riêng các nghị viên, vội đến mức không rảnh để bận tâm xem Ulliel khó xử ra sao.

Mà mấy ngày nay, với tư cách là Omega bên cạnh thiếu tướng, Ulliel đủ nổi bật trước đám khách mời.

Điều này nằm ngoài dự kiến của Sheen.

Không phải ngày nào hắn cũng tiếp khách.

Công việc tiếp đãi thường do đoàn ngoại giao bên căn cứ đảm nhiệm, trừ phi khách gặp mặt có cấp bậc rất cao hoặc mang thân phận đặc thù, hắn mới đại diện cho gia tộc Sylvie mà tự mình tiếp đón.

Trong khoảng thời gian này, Ulliel vẫn luôn tận tâm an phận làm bình hoa xinh đẹp và trầm lắng bên người hắn.

Nhưng không biết vì sao, mấy đoàn khách đến sau, đặc biệt là phần lớn đại biểu đến từ tinh cầu tài nguyên dường như đều xem Ulliel thành bạn đời của thiếu tướng.


Ulliel hiển nhiên rất hưởng thụ.

Cậu thường xuyên ăn mặc lộng lẫy để đi tiếp xúc với các vị khách đường xa.

“Thiếu tướng và thiếu úy Rhine là bạn học, bọn họ đều rất ưu tú cho nên hấp dẫn lẫn nhau là chuyện thường tình.” Ulliel khoác lễ phục trắng tuyết điểm xuyết đường viền vàng, cậu ngồi ở giữa đám đông với ánh mắt xót thương như thiên thần giáng thế, “Nhưng họ cũng gặp phải những trở ngại thế tục khi yêu nhau, mọi người biết đấy, thân phận của thiếu tướng Sheen quá hiển hách.”
“Đúng vậy.” Ai đó hô ứng, “Nghe nói White của căn cứ số 4 cũng coi trọng thiếu tướng Sheen.”
Đám người xôn xao nhốn nháo.

Câu chuyện mà ai ở căn cứ số 3 cũng biết nhưng nó vẫn thuộc về tin tức tán phiếm đối với dân cư trên tinh cầu tài nguyên hiếm khi ra khỏi cửa.

“Phải.” Ulliel nhẹ nhàng gật đầu, khẳng định suy đoán của bọn họ, “Thiếu tướng Sheen vô cùng yêu thiếu úy Rhine, ngài ấy vì thiếu úy mà từ bỏ quyền kế thừa gia tộc, cho nên thống soái hiện tại của chúng tôi là ngài Carrie Sylvie.”
“Oa!” Mọi người kinh hô.

“Thiếu tướng đã dấn thân vào rất nhiều trận chiến vì Rhine, và thiếu úy Rhine cũng vậy.

Ngài là Omega ưu tú nhất của chúng tôi…” Ulliel tiếp tục nói bằng âm thanh trong trẻo, “Nhưng chúng tôi đã mất đi ngài…”
“Ôi chao!” Quần chúng hóng hớt lại lần nữa sôi trào, “Nghe nói vị hôn phu của thiếu tướng mất tích hả?”
“Đúng vậy.” Ulliel dịu dàng kể, “Chúng tôi vẫn đang tìm kiếm.

Đối với thiếu tướng, nỗi nhớ nhung và cơn thống khổ này đau thấu tận xương, đó là tình cảm chân thành của ngài ấy.”
“Vậy còn ngài?” Kẻ khác lại hỏi, “Ờm, tôi không cố ý mạo phạm đâu, chỉ là thoạt nhìn thiếu tướng cũng rất quan tâm đến ngài Ulliel.”
Sheen cùng Ellen vừa tiến vào thì chợt nghe thấy nhóm người truy vấn.

Sheen khẽ nhíu mày, không khỏi dừng lại bước chân.

“Ồ? Không, không.” Giữa đám người, khoé mắt Ulliel bỗng phiếm đỏ, đôi mắt mèo đẫm lệ loé lên vẻ căng thẳng mỏng manh, “Tôi, tôi chỉ là thế thân mà thôi.”
“Làm sao có thể chứ?”
“Thật mà, tôi chỉ là hàng thay thế cho thiếu úy Rhine nhằm tạm thời xoa dịu nỗi đau của thiếu tướng thôi.” Ulliel nói, “Chính vì thường xuyên ở bên cạnh thiếu tướng, tôi càng cảm nhận được sự khổ sở đó, càng cảm nhận được tình yêu khắc sâu ngài ấy dành cho thiếu úy… Nếu đây là hồi trừng phạt đối với bọn họ thì tôi tình nguyện để hình phạt nhỏ nhoi chẳng đáng kể này trút xuống người mình…”
“Ôi…” Ellen đứng phía sau đột nhiên nói, “Ulliel của tôi thiện lương quá.”
Đám người kia, có người bị bầu không khí bi thương đó ảnh hưởng, thần sắc họ ảm đạm rất nhiều, có người chắp tay trước ngực, cũng có người lặng lẽ vẽ thánh giá.

Trong đầu Sheen chợt xẹt qua một tia quái dị, nhưng lại không thể nói rõ không đúng chỗ nào.

“Này.” Ellen vẫn lải nhải, “Ông nói xem, cậu ấy sẽ không thật sự yêu ông chứ hả?”
Sheen dùng vẻ mặt vô cảm mà nhìn y.

Ellen lại nhắc nhở hắn: “Ông hứa rồi nha, sau này sẽ tặng người ta cho tôi.”
“Hứa giữ lời.” Sheen gật đầu, “Nhưng tôi và Rhine đi học chung rồi bị hấp dẫn bởi nhau, thậm chí tôi còn từ bỏ quyền kế thừa vì anh ta… Ông nói vậy á?”
“À thì…” Ellen chớp mắt, “Ông bảo tôi nói mà.”
“Tôi bảo ông nhắc nhở cậu ta là sắp xếp tốt vào, đừng có gây phiền phức cho tôi cơ.”
“Uầy, thì tôi nói y vậy nhưng mà có thêm muối dặm mắm chút xíu, để cậu ấy biết lòng ông không thể chứa ai khác.” Ellen nói, “Ông thấy hiệu quả ổn không?”
Nơi xa đã có người bắt đầu hỏi Ulliel về mỹ thực và cảnh sắc ở căn cứ số 3, Ulliel còn chưa biết rất nhiều thứ, nhưng giọng cậu khi chuyện trò lại ôn hoà mềm mỏng, nghe đặc biệt dễ mến.

Sheen bước thẳng qua đám đông.

Lúc Ulliel ngẩng đầu lên thì trông thấy hắn, vẻ mặt bỗng hoảng loạn trong nháy mắt.


Sheen tặng cậu cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó dòm sang nhóm đại biểu đang tụ tập tại đây.

Hào quang cô sát trên người hắn khiến mọi người kinh sợ, tức khắc câm lắng.

“Chúng tôi vừa mới nhận được một phần tin tức.” Sheen đứng yên, quan sát xung quanh một vòng, “Phi thuyền của căn cứ số 1 xuất hiện trục trặc nên không thể tới Tinh Điện tham dự lễ kỉ niệm liên minh.”
Đám đông yên tĩnh tức khắc xôn xao.

Có người kháng nghị: “Lễ mừng đều được thông báo trước mười ngày, dù căn cứ số 1 ở nơi xa xôi nhưng cũng không đến mức không đuổi kịp trong mười ngày chứ?”
“Đúng thế, ngạo mạn không ai bằng.”
“Bọn tôi đã đợi ở đây ba ngày trời rồi, còn định chờ đến bao giờ nữa?”
“Khoan, tôi có thắc mắc.” Một người khác nghi hoặc nói, “Tôi đến từ tinh cầu Daura, cũng là tinh cầu tài nguyên ở gần căn cứ số 1 nhất.

Chúng tôi xuất phát cùng một ngày với căn cứ số 1, nếu không tính nhầm thì hôm nay bọn họ phải tới Tinh Điện rồi mới đúng.”
Ai ai cũng nhìn người nọ, đối phương nhấc tay và tiến lên trước một bước: “Tinh cầu Daura chúng tôi vừa đến hôm qua.

Thiếu tướng, nếu phi thuyền của căn cứ số 1 gặp vấn đề, bọn họ có gửi phản hồi rằng đang ở đâu không?”
“Tình báo này đã được mã hoá, tin tức chi tiết hơn thì tôi không rõ lắm.” Sheen nhìn người nọ, hắn nói, “Đúng một tiếng sau, thống soái sẽ tiếp kiến chư vị ở phòng nghị sự để thảo luận xem có nên dời ngày tổ chức lễ kỉ niệm lại hay không.”
Hắn nói xong bèn khẽ gật đầu chào mọi người, rồi đi ra ngoài.

Ulliel đợi hắn dưới mái hiên cửa.

“Chư vị,” Người ở tinh cầu Daura vừa mới nói lại đột nhiên cất cao giọng, gã đứng ở vị trí ban nãy, “Xin phép chư vị cho tôi trì hoãn thời gian của các vị trong chốc lát.

Tôi biết việc chờ đợi khiến người ta bực bội thậm chí làm hỏng việc, nhưng dù sao đi nữa thì vẫn mong mọi người khoan dung nhiều ít đối với đồng bào ở căn cứ số 1.”
“Vì họ nghèo hả?” Có người mỉa mai.

“Không, nhưng bọn họ quả thật bần cùng.

Lần này, tôi khẩn cầu mọi người chờ họ, là bởi vì họ cũng từng chờ đợi chúng ta rất lâu.” Nói đến đây, đại biểu tinh cầu Daura chợt dừng một chút, “Trong chiến dịch tinh cầu Rose.”
Sheen không hề dừng bước, khi đi ngang qua Ulliel, hắn liếc mắt nhìn Omega này một cái.

Ulliel rất thức thời mà đi theo.

Chờ đến lúc ra khỏi cung điện, Sheen mới quay đầu lại, “Cậu có vẻ rất vui khi kể chuyện của tôi cho người khác nhỉ?”
Ulliel lấm lét nhìn hắn, cậu rụt cổ, “Em sai rồi.”
“Ồ” Sheen buồn cười, “Cậu sai ở đâu?”
“Em, em không nên tọc mạch chuyện của thiếu tướng.”
“Tôi không để ý.”
“… Em không nên nhắc tới thiếu úy Rhine.”
“Đó cũng chẳng phải bí mật.”
“…” Ulliel sửng sốt, mờ mịt nhìn hắn, “Vậy em, em không nên bảo với mọi người mình là thế thân?”
“Chuyện này ai cũng biết.

So với việc mọi người biết cậu là thế thân, tôi càng không nghĩ tới cậu bị bọn họ đóng đinh trở thành người đại diện cho tôi.” Sheen xoay người, nhíu mày nhìn cậu, “… Thôi bỏ đi.”
Hắn chỉ cảm thấy không thoải mái, hắn thật sự không biết vấn đề nằm ở nơi nào.

Ulliel hơi choáng váng, sau đó ngơ ngác mà “Vâng” một tiếng.

Hai người cùng đi dọc theo con đường rộng lớn trước cung điện để ra ngoài.

Nắng chiều mỏng manh điểm tô cho những nét vẽ tuyệt đẹp trên sườn mặt Ulliel.

Ban đầu Sheen tính để cậu đi trước, thời điểm quay mặt qua lại sững sờ bởi khung cảnh ấy - dưới ánh sáng mờ nhạt, Ulliel toát lên khí chất hờ hững vi diệu.

Lần đầu tiên Sheen chú ý tới làn da tựa noãn ngọc ấy, săn chắc và mịn màng, đường nét xương mày cùng sống mũi cũng sắc bén rất nhiều so với những Omega khác… Hắn bỗng mâu thuẫn kỳ lạ.

“Thiếu tướng?” Ulliel nhận thấy hắn nhìn mình chăm chú, bèn nghi hoặc ngẩng đầu.

Sheen thuần thục bày ra vẻ mặt không kiên nhẫn, “Sao vậy?”

“À, không có gì.

Em rất tò mò, căn cứ số 1 rất nghèo sao?” Ulliel hỏi, “Trong chiến dịch tinh cầu Rose đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Sheen nhịn không được lại nhìn cậu lần nữa.

Nhưng cảm giác lạ lẫm ban nãy đã biến mất.

“Chiến dịch tinh cầu Rose…” Sheen hiểu rằng chủ đề này sẽ không thể thiếu trong mỗi cuộc bàn tán gần đây, hắn suy nghĩ rồi nói, “Nó là nỗi ác mộng của toàn bộ nhân loại tinh tế.”
Ban đầu, Rose là một tinh cầu thuộc địa rất phù hợp để cư trú của căn cứ số 2.

Bàn về phong cảnh, Tinh Điện chưa bằng một phần mười của nó.

Cho đến năm nọ, chủng tộc ngoài hành tinh - người Herva bất thình lình tàn sát căn cứ số 2 và hai tinh cầu tài nguyên lân cận, lấy tinh cầu Rose làm nơi khao thưởng quân đội.

Bọn chúng cho rằng nhân loại là thức ăn ngon miệng nên bắt quân phòng vệ và dân thường đưa tới tinh cầu Rose, mổ sống rồi cả đám chia nhau ăn...!
Mấy chục vạn nhân loại, một nửa tan chảy dưới chiến hoả cùng chùm hạt cực nóng, nửa kia bỏ mình trên bàn ăn người Herva.

Liên minh nhân loại cực kỳ khiếp sợ, họ tiến hành phản kích bằng bất cứ giá nào.

Tuy rằng cuối cùng đã đánh đuổi được người Herva, song họ cũng trả giá đắt.

Đặc biệt là căn cứ số 1 dẫn đầu chi viện lúc ấy - bọn họ mất đi toàn bộ quân đội Alpha.

Bằng cách đó, căn cứ số 2 từng tốt đẹp nhất tiêu tan.

Mà căn cứ số 1 giàu có nhất, sau khi mất đi quân phòng vệ cường đại, họ cũng đương đầu với đủ loại phiền toái nối gót, để rồi cuối cùng phải lùi về thời đại nông cày.
***
“Chúng ta nên giữ lại sự tôn trọng căn bản đối với căn cứ số 1.” Đại biểu tinh cầu Daura đứng lên phát biểu trước đám đông, “Căn cứ số 1 là vùng đất anh hùng của chúng ta.”
“Còn khá nhiều nơi mai táng anh hùng mà.” Orson White khịt mũi, đôi mắt lé liếc người kia, “Chỗ anh nói toàn là Omega và Beta, anh hùng gì gì đó trốn không thoát đâu.”
Phòng nghị sự vang lên vài tiếng cười khẽ đáng khinh.

Đại biểu đến từ tinh cầu thuộc địa của căn cứ số 3 nhíu mày: “Sở dĩ căn cứ số 1 đều là Omega cũng bởi bọn họ chẳng hề quản ngại mà điều động toàn bộ quân đội trong trận chiến lần đó.

Dân Tây Phổ chúng tôi luôn luôn tôn kính bọn họ, chúng tôi nguyện ý chờ thêm mấy ngày, dời lại buổi lễ kỉ niệm.”
“Tinh cầu Blau cũng sẵn lòng.”
“Chúng tôi thì không.” Có người bắt đầu phản đối, “Chiến dịch tinh cầu Rose là thảm hoạ của cả nhân loại, căn cứ số 1 chỉ xui xẻo hơn mà thôi.

Chuyện đã qua hai mươi năm rồi, mọi người vẫn muốn khoan dung cho bọn họ chỉ vì lý do khó hiểu này sao?”
“Lễ mừng mới được tổ chức trong mười năm trở lại đây.” Đại biểu Daura hỏi, “Không biết sự khoan dung anh vừa nói là từ đâu ra?”
“Căn cứ số 1 bán lương thực có chứa vi khuẩn ô nhiễm cho chúng tôi.” Người nọ nói, “Các vị không biết vụ này à?”
Phòng nghị sự ùng ục sôi trào.

“Thưa chư vị, nếu chư vị cho rằng bản thân có thể sống thêm mấy ngày nữa, thì có thể bàn về lương thực và các đề tài khác trong khoảng thời gian này không?” Carrie Sylvie nhìn mọi người, lười nhác nói, “Tôi đã rất nỗ lực để khiến bản thân đừng chửi thề, nhưng có vẻ hơi khó vào thời điểm hiện tại.”
Phòng nghị sự rốt cuộc yên tĩnh lại, mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.

Xét cho cùng, Carrie Sylvie rất nổi tiếng với tính cách bạo lực, mọi người đều là lần đầu tiên trình bày quan điểm, cũng đâu ai muốn bị mắng.

“Tốt lắm, xem ra các vị đều không thích tục tĩu.

Thật ra tôi cũng chẳng thích, nhưng tôi khống chế không được, luôn có những thứ phá hoại chọc tôi điên tiết.” Carrie gác chân, nhún vai bất đắc dĩ, “Vầy đi, chúng ta trực tiếp bầu phiếu…”
“Thưa thống soái,” Fellini thận trọng mà ngắt lời cô, “Chúng ta còn chưa nắm rõ tình huống của căn cứ số 1.

Ví dụ như lần này bọn họ tới bao nhiêu người, là ai đại diện, phi thuyền gặp trục trặc gì ở chỗ nào nơi nào? Những điều này có lẽ sẽ giúp chúng ta đưa ra lựa chọn tốt nhất.”
Không ít người gật gù lia lịa để hưởng ứng.

“Chà, đó là một câu hỏi hay, nhưng *** cụ nó tôi chả biết cái mẹ gì hết.” Carrie nói xong bèn vỗ đầu, “Không đúng, tôi biết một thứ mà.”
Dứt lời, cô lấy bản số liệu của mình rồi nhướng mày đọc, “…Đại biểu của căn cứ số 1 tên là… ừm, Lindon, thiếu tướng Lindon.”.