Omega Cuối Cùng

Chương 3: Chương 3




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Với hai kẻ xuất thân từ bộ đội đặc chủng mà nói, khoảng cách giữa hội nghị trung tâm đến phi thuyền tư nhân chẳng đáng nhắc tới.

Bởi vậy khi Ulliel đang xem danh sách, Carrie và Sheen đã tiến vào phi thuyền, cũng đi ngang qua khoang thả neo của chiếc tàu con thoi ở đuôi phi thuyền.

"Đó là cái quỷ gì vậy?" Carrie cau mày, cô nhìn mấy bó hoa trên tàu con thoi.

"Hình như là do Omega kia làm." Sheen khẽ nhíu mày, "Tôi sẽ cảnh cáo cậu ta không được bước chân vào tàu con thoi."
"Uầy.

Chị chỉ không hài lòng với việc mua đám hoa tươi chết tiệt này thôi, đó là tự cúng tiền cho Fellini đấy." Carrie quay đầu nhấn mạnh, "Cúng bằng tiền của chú mày."
Sheen không kìm nổi nụ cười, "Vậy tôi sẽ bảo cậu ta khỏi cần mua hoa.

Khoang nghỉ ngơi ở phía trước...!Ồ, tới rồi."
Cửa khoang tự động mở ra.

"Chị muốn gọi cậu ấy...!Ủa!" Carrie trừng mắt nhìn bông hoa lá hẹ đầy khoang, "Cả khoang toàn cứt chó vậy.

Cục cưng của chú mày đâu?"
Trong khoang nghỉ ngơi không có người.

Đồng hồ trên bàn lạch cà lạch cạch mà nhích kim tới.

Sheen khẽ nhíu mày, hắn phát hiện nơi này có vài chỗ bị người khác động tay, hơn nữa trong khoang phảng phất loại hơi thở vi diệu, cực kỳ xa lạ.

"Để tôi ra ngoài xem thử." Sheen gật đầu với Carrie, ý bảo cô hãy tự nhiên.

Hệ thống điều khiển tự động trong phi thuyền là một trí tuệ nhân tạo, khi sử dụng, nó có thể trực tiếp định vị toàn bộ sinh vật ở trong phi thuyền.

Nhưng khi dừng trên mặt đất, hệ thống khổng lồ này sẽ lập tức chuyển sang trạng thái ngủ đông.

Là một ký túc xá di động, ngoài chức năng tự bảo dưỡng cùng các mô-đun điều khiển trung tâm thì nó không còn chức năng bổ sung nào khác.

Sheen sải nhẹ bước chân, tay phải hắn nắm hờ một con dao thẳng nhỏ, đi dọc theo hành lang đến thẳng phòng điều khiển.

Các khoang ven đường cảm ứng được con chip điều khiển của thiếu tướng, cánh này nối tiếp cánh nọ mà tách ra không một tiếng động.

Ký túc xá của quản gia và thân binh nằm tại cánh phi thuyền, chỉ có Sheen cùng Ulliel ở phần bụng.

Tuy nhiên, toàn bộ khoang đều chẳng có người, Sheen hơi nhíu mày, sau đó, hắn dừng lại trước cánh cửa cuối cùng - khoang điều khiển.

Nơi này là mô-đun điều khiển trung tâm của phi thuyền, khi trí năng hệ thống ngủ đông, chỉ duy nhất mống mắt hoặc vân tay của chính Sheen mới có thể mở ra.

Cái loại hơi thở vi diệu xa lạ lại thoang thoảng xuất hiện, Sheen rũ mắt, ngón tay cái ấn xuống nút xác thực, nhưng một giây trước khi xác thực được thông qua, hắn lại đột nhiên thu tay và nhanh chóng lăn về phía bên phải.

Tinh thể trang trí màu đỏ trên vách khoang bên phải bị chân hắn gạt rớt, có người "Á" một tiếng, Sheen canh lúc đối phương đồng thời ngã xuống, hắn hung hăng xoay người chặn đầu gối người nọ, mũi dao kề sát trên yết hầu đối phương.

Huyết sắc trên mặt Ulliel tái nhợt như thuỷ triều thối lui không còn một mống, cậu hơi ngẩng đầu, hoảng sợ nhìn Sheen.

Sheen lạnh nhạt hướng dao đến phía trước, mũi đao lập tức đâm vào cổ Ulliel.

"A! Thiếu tướng!" Dường như Ulliel lập tức run rẩy, đôi mắt đẫm lệ, "Thiếu tướng...!đừng, đừng mà!"
Ánh mắt cậu tràn đầy kinh sợ cùng thống khổ, tựa hồ không rõ vì sao thiếu tướng lại muốn đẩy cậu vào chỗ chết.

Giọt máu trườn khỏi mũi dao, Sheen rũ mắt, phát hiện cậu đang mặc một bộ lễ phục rườm rà, bên trong là áo lót sơ mi lụa trắng, bên ngoài khoác áo bào màu hắc kim.

Kiểu dáng áo bào vô cùng rườm rà hoa lệ, nếp gấp khổ rộng, đường may phức tạp, rất nhiều dải lụa trên mũ, cổ áo, cổ tay áo và viền.

Nhờ âm thanh vạt lụa mỏng cọ xát mặt sàn vừa nãy nên Sheen mới xác định được vị trí của cậu.


Nhưng ăn mặc như vậy, cùng với khối thân thể mềm mại không hề có sức chiến đấu này...!
Trong lòng Sheen loé lên nghi ngờ, hắn dời mũi dao ra sau một chút, "Cậu làm cái gì ở đây?"
Ulliel sợ tới mức không thốt nên lời, cậu nằm trên mặt đất, cố gắng kìm nén âm thanh nức nở của mình, song từng giọt nước mắt thấy rõ vẫn cứ lăn rơi.

Sheen nhíu mày thiếu kiên nhẫn, đang lúc chuẩn bị ép hỏi thì nghe được một câu trả lời mỏng manh yếu ớt.

"Là bướm."
"Gì cơ?"
"Nh...!Nhộng bướm..." Ulliel thút tha thút thít mà giơ tay phải lên, lòng bàn tay mở ra.

Một con nhộng bé như hạt đậu nằm trên đó, mặt ngoài khảm ánh sáng kim loại, có thể soi rõ khuôn mặt người.

Sheen bình tĩnh quét tầm mắt sang bên ngoài, phát hiện trong góc còn hai con nhộng vàng óng, bên cạnh chúng là một đống lá cây tản ra hương vị kỳ quái.

Sheen đứng dậy và quan sát cảnh tượng quái lạ, "Cậu đang làm cái này sao?"
Ulliel khụt khịt gật đầu, nhìn hắn một cách rụt rè.

"Chiều nay em mới phát hiện, cứ tưởng chúng nó sẽ ăn, mà hình như chúng nó không thích." Ulliel "shh" một tiếng, cậu sợ hãi mà dùng tay trái chạm vào vết máu trên cổ, khi Sheen nhìn qua, cậu lại xấu hổ buông tay ra rồi gắng gượng đứng lên, "Có thể, có thể là lúc người trồng vườn làm việc đã sơ ý để chúng nó lẫn lộn vào bó hoa vừa cắt.

Nhưng trên phi thuyền đâu còn thực vật nào khác, em bèn hái một ít lá cây bỏ vô, có vẻ chúng không thích ăn cho lắm."
Con nhộng vàng kia rất giống ấu trùng của bướm đốm huyễn tím* trên địa cầu.

Ấu trùng bướm đốm huyễn tím ăn lá đa non và cả thực vật có độc như trúc đào*, hiển nhiên hai loài cây đó không có trên phi thuyền.

Huống hồ ở tinh tế, những giống loài với diện mạo quen thuộc cũng chưa chắc tương đồng với tập tính của chúng trên địa cầu - ở nơi này, một sinh vật ngoài hành tinh cỏn con như con kiến còn thích ăn thịt người.

*Tác giả lấy bối cảnh hư cấu nên bướm này không có ở trái đất đâu, tưởng tượng thôi.

*Cây trúc đào

Trúc đào là một loài cây bụi hay cây gỗ nhỏ, thường xanh trong họ Apoynaceae.

Tất cả bộ phận của cây đều chứa độc tính nguy hiểm, có thể gây tử vong cho người dù chỉ một liều nhỏ.

"Tặng tôi một con được không?" Carrie không biết đã tới từ lúc nào, cô hứng thú dào dạt với hạt đậu vàng trên mặt đất, "Bộ vỏ hoàng kim này đẹp đấy, tôi mang theo thì sẽ rất hợp."
Ulliel ngờ ngợ nhìn cô, rồi lại dòm Sheen.

Sheen vẫn đang đánh giá nơi này và không hề có ý muốn giới thiệu đôi bên.

Ulliel do dự, cậu cẩn thận đưa con nhộng vàng trong tay qua.

Carrie cong lưng, khi nhận lấy nhộng vàng còn sờ soạng gương mặt của Ulliel một phen, "Đúng là cục cưng bé bỏng."
Mặt Ulliel phiếm hồng.

Cậu khập khiễng theo họ về khoang nghỉ ngơi.

Vừa rồi Sheen ra tay chỉ vì chế phục đối thủ, nhưng với một Omega mềm yếu, tốc độ và lực đạo như thế thật quá khủng bố.

Vất vả lắm Ulliel mới đứng dậy nổi, trên đường trở về, cậu suýt khóc tới nơi, bởi vì cậu lo đầu gối của mình sẽ bị vỡ.

"Đừng lo lắng, nghỉ ngơi một đêm là khoẻ ngay à." Carrie đánh giá cậu một cách đầy hứng thú, lại quay quanh cậu hai vòng, "Em trai tôi lên giường biểu hiện thế nào?"
Ulliel kinh ngạc trợn mắt nhìn cô, vệt đỏ ửng nhanh chóng lan tràn đến mang tai.

"Carrie." Sheen dừng lại trước cửa khoang, bất đắc dĩ mà lườm Carrie một cái.

"Thôi vậy." Carrie cười toe toét bước vào, cô đĩnh đạc mà ngồi xuống chiếc ghế da duy nhất, "Nói thật, nếu chú mày không chọn cậu ấy thì chị sẽ rất vui lòng dẫn người này trở về rồi lột sạch quần áo."
Ulliel ngập ngừng tiến vào, ánh mắt nhìn cô như một kẻ lưu manh.


"Nè," Tầm mắt của Carrie vẫn bám trên người cậu, "Nếu ngày nào đó nó bỏ cậu, hãy tới phòng ngủ chỗ tôi nhé?"
"Chỉ sợ không được đâu." Sheen bên cạnh nói, "Có người xếp hàng trước chị rồi."
"Ai tinh mắt thế?"
"Ellen đấy." Sheen quăng áo khoác lên giá áo, đặt dao thẳng và khẩu súng thần kinh ngay đầu giường rồi ngồi xuống, "Hôm đầu tiên, Ellen đã chiếm chỗ trước rồi."
Đó là sự thật.

Ngày đầu tiên Ulliel bị chọn, biết Sheen sẽ không phát sinh quan hệ gì với đối phương nhưng lại yêu cầu người ta giả tạo chứng cứ ứ ừ, Ellen chủ động đưa ra gợi ý.

"Chỉ là dấu hôn thôi mà, tôi hoàn toàn lo được." Ellen hứng thú bừng bừng chào hàng với bạn tốt, "Cho tôi nửa phút, tôi có thể khiến Omega đáng yêu này xụi lơ cả người mà khóc lóc cầu xin tôi."
Khi ấy Sheen do dự hai giây, sau đó cự tuyệt, "Không cần."
Ellen tò mò: "Vậy ông muốn tự mình làm hả?"
Sheen liếc y một cái.

"À rồi." Ellen hiểu được, "Ông ác quá đấy, bản thân không đụng, cũng chẳng cho người khác chạm vào."
"Chỉ cần còn ở nơi đây thì cậu ta còn đại diện cho Rhine." Sheen nói, "Trừ phi ngày nào đó tôi quyết định đổi người."
"Đến lúc đó là tôi có thể dẫn đi ư?"
"Tuỳ ông thôi." Sheen nói, "Chuẩn bị tốt tiền chuộc là được.

Mua từ chợ đen về đấy."
Không biết Ellen có thật sự tin hay chăng, nhưng Sheen biết trong khoảng thời gian này, y rất siêng ghé qua phi thuyền.

Không ngờ tới Carrie cũng cảm thấy hứng thú với Omega này, Sheen nghi hoặc, hắn bèn quay đầu lại dòm thử.

Ulliel nghe hai người tám chuyện phiếm, cái hiểu cái không.

Khi Sheen ngồi xuống mép giường, cậu do dự một hồi, không khó ưa như hồi trước mà là ngoan ngoãn đứng ở góc tường, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của chính mình.

"Hàng hot à nha.*" Carrie gật đầu đánh giá, sau đó thì gạt cậu sang một bên.

*Nguyên văn là "抢手货": Hàng đoạt tay.

"Có hai tin tức, không quan trọng lắm nhưng có liên quan tới chú." Carrie vắt chéo chân, cô nói với Sheen, "Hôm nay, vòng cảm ứng của Rhine xuất hiện tín hiệu rồi, điểm lạc quan là cậu ấy vẫn chưa chết đâu."
"Còn điểm bi quan thì sao?"
"Có lẽ đụng phải quái vật ngoài hành tinh hoặc là bị người nào đó tra tấn." Carrie nói, "Tín hiệu vòng cảm ứng khi mạnh khi yếu, và nó chỉ giằng co trong khoảng thời gian rất ngắn, không thể đọc được liệu có thông tin nào truyền đạt trên đó hay không."
Sheen gật đầu, nhìn đồng hồ trên bàn.

"Nếu như gia tộc White không tới mức dại dột hết thuốc chữa, hẳn là sẽ không làm gì Rhine đâu.

Rhine cũng chưa bao giờ đến tinh cầu tài nguyên.

Căn cứ số 1 còn ở một hằng tinh xa xôi nữa." Carrie chần chờ phân tích, "Chú thấy thế nào, sự kiện đó càng giống tai nạn hơn..."
"Đó là tai nạn do con người sắp đặt." Sheen nói, "Có binh lính nhớ lại rằng bọn họ từng theo dõi chùm hạt đi qua trong khoảng thời gian ngắn ngủi."
"Chuyện lúc nào?"
"Hôm nay.

Khi tiến sĩ kiểm tra Vi Não của bọn họ lại lần nữa, ông nhận thấy vùng dưới đồi của một binh lính có chút khác biệt nho nhỏ với những người còn lại.

Ông điều tra hắn, hoá ra là một tân binh."
"Đúng vậy, những tân binh luôn nhạy cảm hơn người thường, ngay cả khúc dập dờn cao trào ấy* cũng đặc biệt phi thường." Carrie tấm tắc tán thưởng.

*Cảnh mà ai cũng biết là cảnh gì...!
Sheen không nói chuyện, hắn nhìn Omega phiếm đỏ đôi tai ở trong góc.

Carrie ngầm hiểu, cô vung tay: "Được rồi, chú nói tiếp đi."
"Cứ nhiêu đó thôi, chẳng thêm gì nữa.


Tân binh lần đầu tiên làm nhiệm vụ, nhìn thấy quỹ đạo chùm hạt là bắt đầu khẩn trương, mấy ông cựu binh khác gặp riết rồi quen.

Điều này rất phổ biến." Sheen nói, "Thường gặp trong các căn cứ đang tiến hành chiến đấu."
"Ý chú là, phải chăng bọn Rhine đã vào nhầm cuộc tranh chấp của người khác?"
"Có lẽ là thế." Sheen gật đầu, "Chùm hạt chấp hành các tiêu chuẩn liên minh.

Nói cách khác, giữa căn cứ số 4 và căn cứ số 1, ít nhất có một bên cần chịu trách nhiệm đối với vụ này."
Trong khoang dần yên tĩnh, Carrie nhịp mũi chân.

Không ai chú ý tới Ulliel ở đằng xa đang nhìn hai người đầy suy tư.

"Như thế thì lễ kỉ niệm sẽ náo nhiệt lắm đây." Qua một lát, Carrie mới nói, "Tin tức thứ hai, Omega phiền phức của gia tộc White đã đến trạm không gian rồi.

Ngày mai cậu ta sẽ đến Tinh Điện.

Cậu ta tới đây vì chú, đương nhiên là đại biểu cho căn cứ số 4."
Sheen sốt ruột nhíu mày.

"Chú trốn không thoát đâu." Carrie đồng tình mà cười ha ha, lại vẫy tay với Ulliel, "Lại đây nào bảo bối."
Ulliel khập khiễng bước qua và dừng chân cách chỗ cô một bước.

"Tặng cậu món quà." Carrie làm ảo thuật, cô biến ra con dao găm dài không quá một ngón tay, mũi đao tựa cánh chim nhạn, một bên cực kỳ sắc bén, bên còn lại là mép răng lượn sóng.

Ulliel kinh ngạc, cậu ngẩng đầu nhìn cô: "Tặng tôi á?"
Vỏ dao được chế tác vô cùng tinh mỹ, vừa thấy là biết không phải dụng cụ cắt gọt tầm thường.

Cậu cẩn thận vươn đôi tay, Carrie cong môi cười, rút dao găm khỏi ống tay áo, đặt vào tay cậu.

"Ừ, tuỳ cậu dùng." Carrie mỉm cười vỗ nhẹ lên má cậu, "Dùng được không? Coi chừng bị thương đó."
Carrie rời đi lâu thật lâu, Ulliel vẫn còn cầm dao găm ngắm nghía với ánh mắt tràn ngập nóng bỏng.

Sheen lo đi tắm rửa, lúc bước ra thấy cậu như vậy bèn chế nhạo: "Còn đang xem hả, chưa thấy qua đồ tốt sao?"
"Vâng." Ulliel cất dao găm cẩn thận rồi nâng cằm nói với hắn, "Ngài chưa bao giờ tặng quà cho em cả."
Bữa nay dám trả treo à.

Sheen thản nhiên "ờ" một tiếng, cởi khăn tắm: "Đó là vì bà chị muốn gạ cậu lên giường."
Ulliel sửng sốt, há miệng thở dốc.

Như là không đoán được Sheen sẽ nói vậy, hoặc như không thể phản bác.

Chẳng biết vì sao, Sheen lại bật cười bởi biểu cảm này.

Hắn buồn cười lên giường, thoải mái nằm gối tay rồi đắp chăn.

Phải mất hồi lâu sau Ulliel mới phản ứng lại, cậu im lặng nhìn hắn.

"Không cởi quần áo à?" Sheen cố ý hỏi.

Ulliel ngó hắn, lại dòm dao găm, sau đó đành miễn cưỡng đặt con dao lên bàn, bắt đầu chậm chạp cởi quần áo.

Sheen phát hiện cậu hơi thất thần, hoặc là nói chần chờ...!Tuy rằng trước kia hắn chẳng để ý Omega này cởi đồ như thế nào, nhưng với một Omega hao hết tâm tư để leo giường hắn mà nói thì không nên có phản ứng như hiện tại.

Hay là...!Khoảnh khắc ngắn ngủn vừa rồi đã khiến Omega này phải lòng Carrie?
Sheen sửng sốt, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Carrie là một nữ Alpha rất mạnh mẽ và quyến rũ, trong quá trình hai chị em trưởng thành, biết bao Omega đều đổ đứ đừ vì cô, bao gồm cả Rhine.

Omega này hao hao Rhine, hay là đoạn gen của bọn họ đều được tổng hợp theo chiều tương tự nhau?
Sheen nghi ngờ nhìn Ulliel, xem cậu cởi bỏ áo ngoài để lộ áo sơ mi tơ lụa lót bên trong.

Lại ngắm ngón tay thon dài tháo nút áo sơ mi, một nút, hai nút, ba nút...!Ngón tay cậu đột nhiên dừng lại ở nút thứ tư.

Ulliel nhìn hắn một cái, chợt lặng lẽ xoay người sang chỗ khác.

Sheen: "..."
"Cậu thích thống soái hả?" Sheen không giấu được vẻ ngạc nhiên, "Bà chị hấp dẫn đến vậy sao?"
Đến mức không chịu cởi đồ trước mặt hắn.


Vốn dĩ Sheen khiếm khuyết hứng thú đối với Omega trần truồng, nhưng bị đề phòng như hiện tại lại thấy quái quái.

Hắn nhìn bóng lưng của Ulliel, quả nhiên, sau khi cởi áo sơ mi thì Ulliel hơi do dự, cậu trực tiếp mặc lại quần áo rồi chui vào ổ chăn.

Tiếp đó, áo sơ mi và quần lót bị cậu ném ra ngoài.

Sheen: "..." Hắn cực kỳ hoài nghi, liệu bây giờ mình xốc chăn lên thì nhóc Omega có hoảng sợ mà la ầm lên không.

"Nếu em thừa nhận, ngài có đưa em tới chỗ thống soái không?" Ulliel quấn chặt trong ổ chăn, ló đầu dòm hắn, "Lúc trước ngài bảo bán cho Ellen mà?"
Sheen sửa lại cho đúng, "Đó gọi là dự bán.

Chúng tôi chỉ thoả thuận miệng vậy thôi."
"Gần đây Ellen rất chuyên cần, ngày nào cũng tới." Ulliel dùng giọng điệu khẳng định để nói, "Y bảo đến kiểm tra thân thể, thật ra em cũng không cần."
Sheen bỗng có cảm giác cạn lời khi kiểu nghe bạn giường lên án gian phu...!Mặc dù sự ví von này chẳng hợp lý chút nào.

"Y rất thích cậu." Sheen hỏi, "Cậu không thích y sao?"
"Là ngài không thích em." Ulliel nói, "Ngài chẳng tặng em thứ gì, cũng không quan tâm em, ngài chỉ muốn lợi dụng em."
Khẩu khí oán phụ quen thuộc lại tới nữa.

Sheen nhíu mày, chút hứng thú vừa mới dâng lên lại tan biến trong nháy mắt.

Mất hết hứng nói chuyện phiếm, hắn phất tay, đèn trong khoang phụt tắt.

"Tối nay ngài rất vui." Trong bóng tối, Ulliel dò hỏi, "Có phải vì tin tức của thiếu úy Rhine không?"
"Mong cậu nhớ rõ thân phận của mình." Sheen thở dài, "Ngủ đi, ngày mai White tới, một hồi ác chiến đang chờ cậu đấy."
***
Công tước White là kẻ thống trị căn cứ số 4.

Nếu có khả năng, chắc mẩm rằng vị này sẽ thích danh xưng là đại đế hơn.

"Thuở ban đầu, liên minh nhân loại là một tổng thể, lúc đó gia tộc White ở tầng cao nhất của liên minh.

Bởi tổ chức bọn họ từng viện trợ cho kế hoạch bay vào vũ trụ của người địa cầu." Đương khi chờ khách quý ở căn cứ số 4 đến, Ellen cực kỳ nhiệt tình mà giải thích cho Ulliel, "Sau này thì nhân loại trong vũ trụ gặp phải biến hoá nào đó, họ đã trải qua vài đợt thay máu nên mới phân chia thành 4 căn cứ lớn như hiện giờ.

Nhưng theo tôi thấy, mong muốn làm bá chủ của gia tộc White là bất tử à..."
Ellen vừa dứt lời thở than, nơi xa bỗng xuất hiện vài đốm đen nhỏ.

"Bọn họ tới." Có người thấp giọng nhắc nhở một câu.

Ulliel đứng bên cạnh Sheen, cậu híp mắt hướng theo tầm mắt đám đông.

Chấm đen càng lúc càng lớn, vài phút sau, năm con thuyền vũ trụ đậu trên mặt đất.

Nhóm khách này rõ ràng là vận trang phục lộng lẫy để đi ra ngoài, Ulliel nhìn những chiếc nơ con bướm phức tạp trên áo sơ mi bọn họ, lại nhìn mấy cái quần thụng hoa hoè hoa lệ, cuối cùng cậu mới chuyển tầm mắt sang người thanh niên tóc vàng đứng đầu.

Thanh niên nọ có chiếc mũi cao hơi khoa trương.

Nếu ví Sheen là tác phẩm điêu khắc ưng ý của thượng đế thì vị khách nọ hiển nhiên là tàn thứ phẩm mà thượng đế xuống quá tay.

"Omega này là..." Vị tàn thứ phẩm kia cũng chú ý tới cậu.

Ulliel đang băn khoăn có nên hành lễ hay không, trước mắt chợt loé lên ánh hàn quang.

Đợi khi cậu lấy lại tinh thần, mũi nhọn của cây song xoa kích đã chật vật khựng trước mắt.

Đồng thời, khẩu súng thần kinh của Sheen cũng chỉa vào trán người nọ.

"Đùa chút thôi mà." Người thanh niên thu hồi vũ khí với vẻ mặt bình thản, cây song xoa kích dài một mét tự động co rút bằng bàn tay.

Sheen cũng cất súng thần kinh.

Đoạn, hắn vươn tay ôm eo Ulliel rồi kéo về phía mình.

Ulliel theo bản năng chống vào ngực hắn, cậu ngẩng đầu nghi hoặc.

"Ulliel." Sheen cúi người, hắn đặt một nụ hôn lên má cậu, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn thẳng người thanh niên kèm theo lời cảnh cáo, "Đây là Omega của tôi.".