“Rafael, anh nói xem nên đặt tên cục cưng là gì cho hay nhỉ?” Hôm nay Diệp Quân ngồi ghế dựa trong vườn, giở đọc khí trong tay, bên trong download một đống bách khoa toàn thư, đặt tên Ngũ Hành thập cẩm các loại, hắn xem mà hoa cả mắt.
“Cái nào cũng ổn, em thích là được rồi”, Rafael ngồi thẳng lên thân mình, y đang đào hố cát trong sân, cái hố đó có mấy mét vuông, đáy hố và bốn vách tường đâm chặt chẽ với nhau, bên trong trải lên một tầng cát nhỏ thật dày, nơi này chính là công viên nhỏ của tiểu hài tử tương lai.
Diệp Quân rót cho y chén nước, Rafael nhận lấy nước rồi uống một ngụm, rồi lại ngồi xuống, “Em muốn tên gì?”
Diệp Quân mở màn hình ra cho y xem, Rafael nhìn lướt qua rồi gật gật đầu, “Mấy cái này cũng được, ngắn gọn, hào sảng, dễ nhớ.”
Hắn lại hỏi, “Anh nghĩ tên nào hay nhất?”
“Đều hay, sau này sinh vài đứa cũng có thể dùng đến.”
…
Rafael mỉm cười hôn một chút lên ánh mắt trợn trừng của Diệp Quân, đặt tay lên bụng hắn dịu dàng vuốt ve, “Tiểu bảo bảo gần đây yên tĩnh hẳn ra.”
“Ừ”, Diệp Quân gật gật đầu, “Philip nói một tháng cuối cùng di chuyển của thai nhi sẽ giảm bớt.”
Diệp Quân cúi đầu nhìn cái bụng của mình, nó không lớn lắm, có chút mập ra như là bụng bia, nhưng không lớn kinh người như phụ nữ có thai chờ sinh ở trên trái đất.
Cũng tốt, cái dạng này mình còn có thể chấp nhận, hắn không muốn mình biến thành bụng phệ không đi được đường. Philip nói với hắn, nếu cứ như vậy, đầu cục cưng của hắn coi như khá lớn.
Diệp Quân vừa nghĩ vừa không nhịn được ngáp một cái.
“Bảo bối mệt rồi à, anh mang em quay về nghỉ ngơi nhé”, Rafael nhạy bén quan sát thấy vẻ mệt mỏi trên mặt Omega.
Diệp Quân gật gật đầu, vịn vào cánh tay Rafael mà đứng lên. Rafael gần như bán ôm hắn, đem hắn mang về phòng ngủ. Diệp Quân đã quen với loại săn sóc tỉ mỉ này của Rafael, với lại càng đến giai đoạn cuối, hắn càng cảm thấy thân mình nặng nề, rất dễ mệt mỏi. Trên thực tế hài tử của hắn so với địa cầu nhỏ hơn một nửa, nhưng dù vậy hắn vẫn cảm thấy mệt chết đi được. Chính vì vậy bạn có thể thấy, các mẹ địa cầu vất vả chừng nào, Diệp Quân tựa trong lòng Rafael mơ mơ màng màng nghĩ.
“Ngủ một giấc đi.” Rafael giúp hắn kéo chăn mền, nhẹ giọng nói.
Diệp Quân gật gật đầu nhắm hai mắt lại, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
***
“Ba ba ơi ba ba ơi, dậy thôi.”, Diệp Quân đang ngủ tự dưng cảm thấy có đôi tay nhỏ bé đẩy đẩy cánh tay của mình. Hắn mơ mơ màng màng mở mắt, thấy một cậu bé năm sáu tuổi đứng ở bên giường, thấy hắn tỉnh lại thì cao hứng kêu lên, “Phụ thân, ba ba tỉnh rồi, chúng ta mau lên đường thôi.”
Diệp Quân nghĩ nó có phải đang gọi mình không, hắn giơ tay lên sờ sờ tóc cậu bé, mềm, làm cho lòng người cũng mềm mại theo. Cậu bé kéo tay hắn sau đó vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
Vừa bước tới cửa, Rafael đã đi tới trước mặt, nói với hài tử bên cạnh hắn, “Đi chậm một chút, ba ba con mang thai không tiện chạy.”
Hắn kinh ngạc nhìn lên Rafael, phát hiện hai cánh tay y đang ôm hai hài tử xinh xắn, bọn chúng trông rất giống nhau, đương nhiên là một cặp anh em song sinh. Bọn nhỏ thấy hắn thì đồng loạt nghiêng người qua, “ba ba, ôm!”
Rafael vội vàng ngăn cản bọn chúng, “Không được để ba ba ôm, phụ thân ôm các con”, hai người con trai lập tức quấn cánh tay nhỏ bé quanh cổ phụ chân chúng. Còn cậu bé bên người Diệp Quân thì khinh bỉ nói, “Các anh lớn đầu rồi còn muốn phụ thân ôm.”
Hai tên con trai làm mặt quỷ với cậu bé nọ, “Ai cần em lo, đệ đệ thối.”
“Hai tên quỷ ngây thơ”, cậu bé con kiêu ngạo ngẩng đầu lên, kéo tay Diệp Quân bước xuống lầu.
Diệp Quân mặt dại ra bị dẫn xuống dưới lầu, sau đó cả người hẳn hỏng rồi, hắn thấy trong tay ông nội bế một bé con, trong lòng mẹ Rafael ôm một đứa bé hơn, còn đang ngậm núm vú cao su.
Mẹ hắn hắn thì cười nói, “Bọn trẻ hồi hộp quá nên đã sớm ồn ào xuất phát, đợi đến khi vào trong khoang thuyền phi hành con tiếp tục nghỉ ngơi cũng được.”
Diệp Quân hoàn toàn cạn lời, chẳng lẽ cả đám này đều là mình sinh?
Hắn ngây ngốc bị một đại đội hài tử vây quanh đi vào cabin, sau đó một tiểu suất ca khác ngồi trong khoang điều khiển quay đầu nói với hắn, “ba ba đến đây! Chúng ta lên đường thôi!.”
!!!
Diệp Quân cuối cùng chợt tỉnh dậy, hắn lập tức dụi dụi mắt nhìn xung quanh, lại sờ sờ bụng của mình. Má ơi, tự dưng nhảy ra nhiều trẻ con như vậy, hắn sắp bị hù chết rồi đó.
Tiểu tử trong bụng kia dường như cảm giác được dao động cảm xúc của ba ba, nó đá đá chân, Diệp Quân nhanh chóng vuốt ve nó, “Tiểu bảo bối quan, ba ba không sao”, chẳng mấy chốc sau tiểu tử kia được hắn an ủi dần dần yên tĩnh lại.
Rafael đâu rồi? Hắn ra khỏi phòng, trong thư phòng không có, đi lên lầu một, Mặc Đồ và Merse đang bị lão Rafael bắt làm việc. Merse nói cho hắn, chủ nhân đang ở căn nhà gỗ nhỏ phía sau sân.
Diệp Quân cảm thấy kỳ quái, Rafael đi vào trong đó làm gì. Vì thế hắn dọc theo con đường sỏi đi vào trong sân. Buổi chiều mùa hè đã trôi qua một nửa, ánh mặt trời không còn bao nhiêu chói mắt, Diệp Quân trốn dưới bóng cây chậm rãi bước tới, bốn phía im lặng chỉ nghe thấy tiếng sâu và chim nhỏ kêu.
Nhẹ nhàng đẩy cửa gỗ ra, bóng sườn mặt Rafael đập vào mắt hắn, y mặc một chiếc áo khoác màu đen và một bộ quần áo lao động màu xanh đậm, gấu quần nhét trong ủng da màu đen, giờ phút này y đang cầm cái cưa cứa một miếng gỗ, bên chân y là một đống mảnh vụn, bên cạnh bày một cái nôi bán thành phẩm.
Mặt trời buổi chiều sáng rỡ chiếu trên người y, khắc sâu đường nét khuôn mặt và cơ thể rắn chắc của y, cơ bắp trên cánh tay phồng ra theo động tác của y mà nhẹ nhàng run.
Y cúi đầu cắn bút chì, tập trung hoạt động các công cụ trong tay, thậm chí không nhận thấy Diệp Quân xuất hiện.
Diệp Quân không rên một tiếng đứng yên ở cửa thật lâu, ánh mắt không thể dời khỏi người đàn ông trước mắt này.
“Bảo bối, sao em lại tới đây?” Rafael cuối cùng phát hiện ra hắn, y vội vàng đứng lên đi về phía hắn, cái bóng của y cực kỳ cao lớn, thậm chí còn che hết ánh mặt trời sáng rỡ ngoài cửa sổ rọi vào.
Y đi đến trước mặt Diệp Quân, cẩn thận nắm lấy tay hắn, đưa hắn đến chiếc ghế duy nhất trong phòng.
“Anh đang làm gì thế?” Diệp Quân ngẩng đầu nhìn Alpha của hắn.
“Làm nôi cho tiểu bảo bối”, Rafael trả lời, đưa thứ đồ bán thành phẩm kia triển lãm cho hắn xem, “Tự tay làm nôi cho hài tử sắp sinh, đây là truyền thống của Rafael gia tộc.”
“Thích không?” Rafael vỗ vỗ lên cái nôi hỏi hắn.
Diệp Quân nhìn chằm chằm y, hồi lâu mới nhẹ giọng nói, “Anh làm thêm mấy cái nữa được không?”
Cánh tay Rafael đột nhiên dừng lại, lúc lâu sau mới kịp phản ứng, khuôn mặt y lộ ra tươi cười kinh hỉ, “Được, làm rất nhiều cái.”
***
Cuối tháng Rafael mang Diệp Quân về Tuyết Ải tinh, y lo lắng hắn sẽ đẻ ở Thủ đô tinh, dù sao viện nghiên cứu y học Tuyết Ải tinh hiểu rõ tình huống Diệp Quân nhất, có thể ngăn cản tối đa chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Ngày sắp sinh trôi qua cực kỳ lâu, mỗi ngày của Diệp Quân đều trải qua trong chờ mong và khẩn trương. May mà có Rafael vẫn luôn làm bạn bên cạnh hắn, làm yên lòng tâm tình của hắn, săn sóc chiếu cố hắn, mới làm cho bồn chồn trong lòng hắn dần dần giảm bớt.
Cuối cùng cũng tới ngày đứa con ra đời, Gil phụ giúp Diệp Quân chuẩn bị bước vào phòng sinh, lần này là Gil đỡ đẻ cho hắn.
Rafael nắm chặt tay hắn, “Đừng sợ, anh luôn bồi bên cạnh em.”
Diệp Quân nắm chặt tay Alpha của mình, nghiêm túc gật đầu. Rafael nhìn thấy hắn như thế thì đột nhiên cúi đầu hôn hắn, “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”, Diệp Quân kề trán mình lên trán Rafael, nhẹ nhàng nói.
Gil ở một bên chờ đợi nở nụ cười, “Được rồi, cũng không phải sinh ly tử biệt, đừng khanh khanh ta ta nữa. Bây giờ y học phát triển như vậy rồi, sanh con rất dễ dàng, các cậu không cần căng thẳng, cứ dựa theo tớ mà làm, rất nhanh có thể sinh ra thôi.”
Diệp Quân quay đầu hơi mỉm cười với Gil, “Bây giờ là thời gian khảo nghiệm y thuật của cậu đó nghen .”
“Ha ha, yên tâm đi”, Gil kiêu ngạo nói, “Tớ là bác sĩ Omega giỏi nhất đó!”
***
Mấy giờ sau, Gil chà lau sạch sẽ tiểu bảo bảo rồi ôm đến bên cạnh hắn, cậu cười nói, “Mau nhìn xem tiểu bảo bối của cậu nè, là một tiểu Alpha rất đẹp trai a.”
Rafael tiếp nhận cục cưng rồi ôm nó trong tay, Diệp Quân cúi đầu nhìn nó, thật nhỏ a, chỉ lớn cỡ bàn tay Rafael. Tiểu bảo bảo được bao bọc trong sự ấm áp mềm mại, hai nắm tay nho nhỏ thân mật nằm trong tay phụ thân. Vừa rồi nó cũng rất nỗ lực phối hợp với ba ba dùng sức, nên bây giờ đang buồn ngủ nhắm hai mắt gật gừ.
Rafael thật cẩn thận ôm cục cưng, hôn trên trán Diệp Quân một cái rồi ôn nhu nói, “Cảm ơn em.”
Diệp Quân yếu ớt mỉm cười, hắn dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc chọc khuôn mặt cục cưng. Cục cưng chẹp chẹp miệng, mở to mắt nhìn thoáng qua ba ba đang quấy rối mình, lại quay đầu ngủ vù vù.
“Đôi mắt cục cưng giống ba ba”, Gil ở một bên nói, “Tóc cũng thế, theo di truyền học thì gien sẫm màu dễ dàng phủ lên gien sáng màu. Diệp, sau này màu mắt và màu tóc tiểu bảo bảo của cậu sẽ càng ngày càng giống cậu nha.”
Diệp Quân cười gật gật đầu, hắn cẩn thận đánh giá cái nhúm nhỏ mềm mềm non nớt đó, “Thật nhỏ, thật đáng yêu”, hắn tựa bên người Rafael, hai người cùng nhau ôn nhu nhìn chăm chú vào tiểu bảo bối trong lòng bàn tay. Trong lòng hắn dâng lên một cỗ cảm xúc hắn chưa từng biết, loại cảm xúc này khiến hắn đặc biệt hạnh phúc, có thể đây là tình thương của cha đi, hắn nghĩ thế.
Tiểu bảo bối rất nhanh bị Gil bỏ vào rương chăm sóc, cơ thể cục cưng Tefra mới sinh ra phát triển không được đầy đủ, cần nằm trong rương đặc biệt ngây ngốc ít nhất một tháng, đến khi các hạng cơ năng phát triển hoàn thiện mới có thể đi ra.
Viện nghiên cứu y học Tuyết Ải tinh phái ra hai y tá kinh nghiệm phong phú thay nhau chiếu cố tiểu tử kia. Còn Diệp Quân sau khi sinh xong hài tử thì cơ thể bị thương nặng, đành một mực ở trong bệnh viện. Lão Rafael mỗi ngày đều đến xem chắt của mình, vui cười hớn hở.
***
Lúc này cả gia đình Rafael đang túm tụm lại ở cửa sổ vây xem tiểu bảo bảo mới ra đời, ngay cả Merse cũng thò đầu ra sức nhìn vào trong.
Tiểu tử kia vừa mới tỉnh ngủ, mở đôi mắt to đen lúng liếng nước tò mò nhìn nhóm bọn họ.
“Hắc, tiểu chắt ngoan, kêu tằng tổ phụ”, lão Rafael cao hứng nói.
Tiểu tử kia tò mò nhìn ông một chút, lại dời tầm mắt nhìn chỗ khác, đặt trên người Diệp Quân.
Diệp Quân kích động nói, “Nó đang nhìn em đấy.”
Rafael cười gật gật đầu, Diệp Quân chỉ vào chính mình rồi nói với cục cưng, “Ta là ba ba”, lại chỉ vào Rafael, “Y là phụ thân, chúng ta yêu cục cưng nhất.”
Cục cưng nhìn nhìn họ bọn rồi quơ quơ tay chân, một bộ cầu ôm ôm.
Diệp Quân nhìn mà trong lòng ngứa ngáy, muốn ôm nó quá đi a. Rafael ôn nhu khuyên, “Không vội, nó sắp ra đời rồi.”
Một tháng sau, Philip làm kiểm tra toàn diện cho tên nhóc kia, rồi anh nói cho bọn họ biết, thể chất bảo bảo đã phát triển đạt tiêu chuẩn rồi, từ hôm nay trở đi nó có thể không cần bị bỏ vào rương chăm sóc nữa. Một nhà Rafael cuối cùng cũng được mang tiểu bảo bối của họ về nhà.
Diệp Quân cao hứng ôm lấy tiểu bảo bảo, hắn đã học tư thế ôm làm sao để trẻ con thấy thoải mái rất nhiều lần. Tiểu tử kia cũng không hề nhận ra, ai ya ghé vào lòng ba ba, đôi mắt phủ sương long lanh nhìn trái nhìn phải.
Rafael ôm bọn hắn đi vào cabin, cùng nhau bay về phía lâu đài Greens.
***
Về đến nhà, lão Rafael và quản Simon đã sớm đợi ở đó cả ngày. Tất cả mọi người cực kỳ hứng thú vây quanh ngắm nghía tiểu bảo bảo. Cục cưng vô cùng cấp lực, không khóc cũng không nháo, vô cùng bình tĩnh nhận mọi người vây xem. Lão Rafael thỏa mãn khen ngợi, “Được lắm, từ nhỏ đã có phong phạm đại tướng.”
Nhưng chẳng mấy chốc sau tiểu tử kia cũng có chút buồn bực, cố gắng giãy dụa thân thể, há miệng muốn khóc.
Simon quản gia vội vàng lấy ra một bình sữa nhỏ từ trong bếp đưa cho Diệp Quân, “Tiểu chủ nhân chắc là đói bụng rồi, cho bé uống chút sữa đi.”
Quả nhiên tiểu tử kia từ khi ngậm núm vú cao su thì ừng ực ừng ực uống. Chỉ chốc lát sau một bình sữa nhỏ đã cạn hết sạch, bé chẹp chẹp ba cái, ghé vào lòng ba ba nhắm mắt lim dim ngủ.
Tất cả mọi người ngay lập tức ngừng nói chuyện. Diệp Quân ôm cục cưng vào phòng ngủ, trong phòng đã đặt sẵn một chiếc giường gỗ nhỏ mới tinh, đúng là Rafael làm. Giường nhỏ làm vô cùng tinh tế tỉ mỉ, mỗi chỗ đều được cẩn thận mài qua, không để lại chút gờ ráp nào. Xung quanh lan can xe điêu khắc các loại động vật nhỏ trông rất sống động, phía dưới có bánh xe, bỏ bánh xe xuống là có thể thoải mái di chuyển giường nhỏ.
Diệp Quân đặt cục cưng ở trên giường, tiểu tử kia giật giật, cái mũi nhỏ hít hà, chiếc giường gỗ nhỏ tỏa ra mùi chất gỗ thơm ngát và hương vị phụ thân khiến cho nó thực an tâm, chẳng mấy chốc sau tiểu bảo bối đã chìm vào giấc mộng.
Rafael ôm Omega của y ngồi ở bên giường, hai người im lặng ngắm cục cưng ngủ say, trong phòng yên tĩnh và thanh bình, Diệp Quân nhìn một lúc tiểu bảo bối ngủ say rồi ngửa đầu ngắm Alpha của hắn. Rafael cũng cúi đầu nhìn hắn, hai người dịu dàng cho nhau cái hôn, mười ngón tay nắm chặt khít vào nhau.
***
Rất nhanh sau đó cả Thủ Đô tinh cũng biết Rafael tướng quân sinh một tiểu Alpha, cái này cũng khó trách, khó lão Rafael miệng ra miệng vào, căn bản không giấu được mấy ngày.
Lão Rafael gần đây tâm trạng rất tốt, mỗi ngày ông đều thu được rất nhiều thư từ qua lại đến chúc mừng, sau đó ông lại nắm lấy cơ hội không ngừng cằn nhằn về chắt của mình. Không biết người đối diện hối hận đến chừng nào, tự trách sao mình lại tiện tay nhấn nút liên lạc với lão gia hỏa này chứ.
Rafael tướng quân cũng nhận được thỉnh cầu liên lạc không ngừng, ngay cả Diệp Quân cũng nhận được chúc mừng của các học sinh, Garnier, An, Aida đều nói hỉ với hắn, thậm chí cả Keith cũng gửi tin nhắn cho hắn, “Chúc mừng, chúc em hạnh phúc.”
Diệp Quân mỉm cười trả lời gã, “Cám ơn, anh cũng hạnh phúc nhé.”
Diệp Quân nghe nói sau khi Keith tốt nghiệp trường Ashley thì đã xin vào học viện quân sự Liên Bang, tương lai sẽ kế thừa truyền thống cha ông, trở thành quân nhân Liên Bang. Diệp Quân biết Keith tuyệt đối phù hợp với con đường này.
Rafael đi đến, ôn hông hắn, “Đang đọc cái gì?”
Diệp Quân đem Quang Não giơ lên cho y xem, quả nhiên khi Rafael thấy tên Keith • De Rossi thì ánh mắt chợt thay đổi.
Diệp Quân cười nói, “Anh không ăn dấm chua đấy chớ.”
Rafael ôm chặt hông, cúi đầu cắn lỗ tai của hắn, từ trong khoang mũi khẽ ừ một tiếng.
Thừa dịp Diệp Quân trộm vui, Rafael một phen ôm lấy hắn, ném ở trên giường, sau đó đè lên.
Diệp Quân hoảng sợ, vội lấy tay đẩy y, “Cục cưng nên bú sữa mẹ ”.
“Có quản gia Simon, nó sẽ không bị đói”, Rafael cúi xuống hôn hôn hắn, “Anh cũng đói bụng.”
“Nè —— Ưm... Ah...”
Rafael mạnh mẽ chặn xuống cái miệng nhỏ nhắn của Omega, bắt đầu hưởng dụng món điểm tâm ngọt sau cơm.