Edit: Sara
Ngày hôm sau Diệp Quân dậy sớm, ăn hết bữa sáng thì được Merse đưa đến trường. Merse bây giờ đã trở thành cơ giáp chuyên dụng của Diệp Quân. Sau cái lần ở Hải Lan tinh, Merse bây giờ đặc biệt nghiêm túc mà theo chân tiểu chủ nhân của nó, một tấc cũng không rời.
Buổi sáng có hai khóa học, trong đó một tiết là khóa của giáo sư Bolin. Giáo sư Bolin rất nghiêm khắc, ông không vì mọi người là người mới mà giảm độ khó khăn, mà ngược lại, ở tiết đầu tiên giáo sư Bolin đã giảng rất nhiều thuật ngữ chuyên môn, truyền tải rất nhiều nội dung, làm Diệp Quân nghe mà đầu căng não váng. Lúc gần hết giờ, ông lôi ra một hàng dài các cuốn sách rồi đưa cho sinh viên, khoảng mấy chục quyển, sau đó yêu cầu bọn họ phải đọc xong đống sách này trước khi kết thúc chương trình học, còn viết một bài luận văn làm bài thi cho cuộc thi cuối kỳ.
Diệp Quân xoa xoa đầu bước ra khỏi phòng học, vì chưa đến giờ ăn cơm trưa nên hắn chỉ đành đi lên phòng nghiên cứu ở tầng 7.
Aida vừa thấy Diệp Quân thì thâm sâu chớp mắt với hắn. Diệp Quân có chút không hiểu ra sao, chờ Aida giới thiệu cho hắn hai vị học trưởng khác thì tất cả mọi người đều dùng ánh mắt thâm sâu mà đánh giá hắn, đến đây, cuối cùng hắn cũng hiểu được vì sao lại thế này cho nên nhất thời mặt hồng thấu.
Omega chỉ đáng ghét điểm đó, cho dù hắn làm cái gì cũng đều bị người khác nhìn ra.
Mọi người chào hỏi qua lại nhau xong, Diệp Quân chuẩn bị đi thư viện mượn sách.
Aida vỗ đầu một cái, “Ai nha, quên cho em cái này”, nói xong anh ta móc ra một quyển sách hình Quang Não đưa cho hắn.
Diệp Quân nhận lấy mở ra xem, Quang Não này trông cực giống quyển sách, có mặt bìa và trang bên trong, mỗi trang là một màn hình siêu mỏng gấp được, trên từng dòng có nội dung bài viết, còn có thể tìm kiếm từng trang.
Aida giải thích, đây là đọc khí học viện đặc biệt thiết kế cho sinh viên, họ đem toàn bộ thư viện nén thành dữ liệu download vào trong đọc khí này, sau đó sinh viên có thể đọc những thông tin trong đó như đang đọc một quyển sách. Nếu thấy cái gì tâm đắc sinh viên có thể dùng bút viết ở trang sách bên cạnh, nội dung văn bản sẽ được đọc khí tự động quét lưu trữ.
Diệp Quân sợ hãi than cầm đọc khí kia lên, hắn quét Chip sinh học của mình một chút, mở ra quyền hạn thư viện rồi download hết số sách giáo sư Bolin liệt kê xuống. Hắn chọn một quyển bất kỳ, điều chỉnh phông chữ và phông nền rồi ấn ok, sau đó giống như đọc sách mà mở từng tờ từng tờ một.
***
Đại học trên Tefra và trên địa cầu cực kỳ khác nhau, trên Tefra không có chế độ giáo dục nghiêm khắc, học phần cũng không quan trọng lắm, mà quan trọng nhất là luận văn tốt nghiệp của bạn, phải thông qua xét duyệt của ủy ban khoa học Liên Bang.
Khai giảng không lâu, Aida khuyên Diệp Quân nên xem luận văn của một vị học trưởng vừa mới tốt nghiệp. Hắn suýt nữa kinh ngạc đến rơi cằm, cái này căn bản không phải luận văn tốt nghiệp của sinh viên, mà là một đề tài nghiên cứu rất có chiều sâu, sáng tạo. Hắn cảm giác cho dù là một sinh viên tiến sĩ người địa cầu cũng khó mà đạt tới mức này.
Aida đối với nhận xét của Diệp Quân thì không cho là đúng, bài luận văn này ở ủy ban khoa học Liên Bang chỉ được xét duyệt là loại A, mà đại học Sfield hàng năm sinh viên nộp luận văn thì loại A là nhiều nhất, thậm chí còn có A+, A++, và từng có một vị sinh viên có luận văn được bầu thành loại A+++, đề tài nghiên cứu của anh ta trực tiếp được liệt vào dự án nghiên cứu của Liên Bang, và dĩ nhiên vị được thượng đế chiếu cố này là con cưng của ngành nghiên cứu, anh ta đã ở Sfield đợi suốt 7 năm.
Còn với luận văn dưới loại B thì giống như A++ rất thưa thớt, nếu bạn nhận được luận văn loại này thì chúc mừng bạn, bạn và những học sinh ưu tú nhất nổi tiếng như nhau.
Nói như vậy thì nếu luận văn tốt nghiệp không đạt đến loại A, giáo viên sẽ không khuyên sinh viên đệ trình lên xét duyệt, mà họ sẽ khuyên người ấy cải thiện nó để đạt đủ tiêu chuẩn. Cho nên ở đại học Sfield, chế độ giáo dục rất linh hoạt, thời gian mỗi sinh viên tốt nghiệp hoàn toàn không giống nhau, nhanh thì có thể ba bốn năm đã ra trường, còn hầu hết sinh viên sau bốn năm năm mới tốt nghiệp. Nhưng cũng có rất nhiều sinh viên hết sức tài năng, bọn họ sẽ thiết kế ra những đề tài rất tiên tiến, sau đó ở lại trường học nghiên cứu, đợi ngày ngày nào đó có thành quả, cũng là lúc bọn họ nổi tiếng toàn ngành giáo dục.
Diệp Quân lau lau mồ hôi trên trán, cảm giác thiệt áp lực như núi mà, nơi này và đại học trên địa cầu hoàn toàn khác nhau. Ở nơi này mỗi ngày chỉ cần ngoan ngoãn lên lớp làm bài tập, thi không rớt thì căn bản không tốt nghiệp được. Mà ở đây họ coi trọng thành quả nghiên cứu của bạn, nói cách khác, bước chân vào đại học Tefra không có nghĩa bạn trở thành một sinh viên đại học, mà bạn đang bước nửa chân vào lĩnh vực nghiên cứu khoa học, và bạn là một nhà nghiên cứu.
Mặc dù nói chế độ giáo dục của nhà trường rất linh hoạt, bạn nghỉ học mười năm hai mươi năm cũng không ai thúc giục bạn tốt nghiệp, nhưng sẽ không ai trong đây có suy nghĩ như vậy, toàn bộ sinh viên kể từ ngày nhập học đã bắt đầu tìm kiếm phương hướng nghiên cứu sau này của mình, cân nhắc xem tương lai mình nên chọn con đường nào.
Diệp Quân rất lâu trước kia đã vạch sẵn vị trí cho tương lai của mình, đó là phải làm người thừa kế văn minh địa cầu. Văn minh địa cầu tuy rằng chỉ là nhị cấp văn minh, khoa học kỹ thuật cũng không thuộc loại tiên tiến nhất, nhưng nó cũng có đặc trưng của riêng nó. Bởi vì các nền văn minh của liên minh tinh tế từ xưa tới nay đều trao đổi, dung nhập lẫn nhau, văn minh lạc hậu không ngừng bị văn minh tiên tiến ăn mòn, ranh giới giữa đôi bên cũng không quá rõ ràng.
Nhưng văn minh Địa cầu từ xưa tới nay vẫn bị vây trong tình trạng phát triển cô lập, và điều đó khiến cho nó có vài đặc điểm rất khác biệt, phong cách văn học, nghệ thuật, triết học, tôn giáo, phong tục vân vân đều khác với những nền văn minh cách, vừa cổ kính vừa bí ẩn. Diệp Quân cảm thấy mình nên vạch tấm màn che chắn nó ra, bày ra đầy đủ mị lực của nó.
Diệp Quân kể với Rafael về ý định của mình ở Sfield, Rafael suy nghĩ một lúc rồi nói, “Anh hiểu em muốn truyền thừa di sản tinh thần của văn minh địa cầu, nhưng con đường này sẽ rất vất vả, dữ liệu duy nhất em có được là con chip kia, tuy rằng trong nó tồn trữ rất nhiều thông tin về địa cầu, nhưng bọn chúng đã được lựa chọn cẩn thận và sắp xếp hợp lý, nên bọn chúng không đáng là bao so với cả văn minh Địa cầu. Mà nếu em xây dựng chúng nó thành một hệ thống ba chiều toàn diện thì cũng không phải chuyện dễ gì, hơn nữa em không có tiền bối, không có người đồng hành, thậm chí không có khán giả, em sẽ cảm thấy cô độc và cô đơn.”
Rafael nhìn chăm chú vào mắt hắn, “Anh không phản đối quyết định của em, anh chỉ hy vọng em hiểu được con đường em sắp đi sẽ rất vất vả, anh hy vọng cả đời này em vô ưu vô lự, thoải mái hạnh phúc.”
Diệp Quân giữ chặt hai tay Rafael, “Hạnh phúc lớn nhất đến từ nghiên cứu của em, em không có tiền bối, nhưng em chính là tiền bối”, Hắn đặt tay Alpha lên trên bụng mình, “Con của em chính là người được lợi lớn nhất, mà nó và đời sau của nó chính là người đồng hành với em.”
“Em không hối hận với lựa chọn của mình, bởi vì anh luôn ở bên cạnh em”. Diệp Quân ôm lấy Alpha của hắn, mỉm cười nói, “Yêu anh, cuộc đời em nhất định vô ưu vô lự, thoải mái hạnh phúc.”
Rafael khẽ thở dài, đem Omega ngửa đầu nhìn mình mặt đầy ý cười hòa thuận vui vẻ ủng vào trong lòng, đúng là bó tay với tiểu Omega cố chấp này, nhưng không phải y thích hắn ở điểm đó hay sao, kiên cường nhẫn nại, lạc quan tự tin.
“Được rồi, bảo bối”, Rafael cúi đầu nhẹ nhàng nói bên tai Diệp Quân, “Hơn nữa, anh rất thích câu nói cuối cùng của em.”
Diệp Quân tựa đầu vào ngực y khóe miệng nhếch lên, đồ ngốc, anh là Alpha của em a, em đương nhiên tin tưởng anh sẽ cho em cuộc sống tốt nhất.
***
Mấy tháng sau, lúc học kỳ 1 sắp kết thúc, Diệp Quân nộp cho giáo sư Bolin một phần đề tài nghiên cứu vô cùng tường tận. Một tuần sau, giáo sư Bolin gọi hắn vào văn phòng.
“Đề tài nghiên cứu của em thầy đã xem qua, phương pháp nghiên cứu của em rất mới, chỉnh thể ý tưởng không có sai sót gì lớn, nhưng lỗi trong mấy chi tiết nhỏ rất nhiều. Nhưng em mới nhập học nửa năm đã có thể đạt tới trình độ này chứng tỏ em có cố gắng”, Giáo sư Bolin vẫn yêu cầu nghiêm khắc như trước, ông chỉ vào dòng chữ màu đỏ trên mặt Quang Não rồi nói, “Có vài lỗi thầy đã đánh dấu cần được cải thiện hơn nữa, nhưng cách cải thiện cụ thể thế nào thì chính em phải đi tìm.”
“Ngoài ra thầy cho em mấy đề tài nghiên cứu tương tự, em về nhà cân nhắc thật tốt. Em còn thời gian một học kỳ nữa để hoàn thành kế hoạch nghiên cứu, thầy hy vọng lần sau em sẽ nộp lên một bản không bị thầy sửa chữa, và ra mắt một đề tài có thể thuyết phục nhóm giáo sư ủy viên kia.”
Diệp Quân nhận lấy phương án sửa chữa từ tay giáo sư Bolin, rồi nghiêm túc gật gật đầu.
“Còn những thứ khác em không cần phải gấp, làm nghiên cứu không thể một lần là xong. Dù cho em lựa chọn đề tài thế nào thì trường học sẽ cho em sự ủng hộ lớn nhất, mãi đến khi em kết thúc đề tài. Còn trước mắt, quan trọng nhất là nên chăm sóc tốt cơ thể của mình.”, Giáo sư Bolin dời mắt nhìn xuống bụng của hắn, diễn cảm và ngữ khí đều nhu hòa hẳn lên, “Sinh mệnh mới ra đời mới quan trọng nhất.”
Diệp Quân ngượng ngùng kéo góc áo, cảm ơn ý tốt giáo sư Bolin xong rồi cầm phương án đã được sửa chữa đi ra ngoài.
***
Diệp Quân đã mang thai 8 tháng, hôm nay là ngày kiểm tra định kỳ hàng tháng.
“Philip viện trưởng, anh đã đến rồi.”, Diệp Quân hướng Philip chào hỏi, mỗi tháng tháng nào anh đều đến Thủ Đô tinh một chuyến, để đích thân kiểm tra thân thể cho hắn.
“Gần đây cảm giác thế nào?” Philip cười hỏi.
“Thai nhi di chuyển ngày càng rõ ràng”, Diệp Quân vuốt ve bụng ngồi xuống, “Nhất là sáng sớm và trước khi đi ngủ, nó đều phải hoạt động một chút.”
Rafael ở một bên đỡ phía sau lưng Diệp Quân, giúp hắn nằm lên giường để kiểm tra.
“Ha ha, thiệt là một tiểu tử hoạt bát hiếu động.”, Philip đặt dụng cụ trên bụng của hắn, “Nhìn xem, hình như nó biết chúng ta đang nhìn nó, hơi duỗi tay chân của mình ra.”
Lúc này, trên bụng Diệp Quân rõ ràng phình lên một chút, là bàn tay bé bé của cục cưng. Rafael vội vàng dán tay mình lên đó, nhẹ nhàng xoa nhẹ, bàn tay bé bé ngoan ngoãn thu trở về. Chỉ chốc lát sau lại một chỗ khác phình lên một ít, đó là tiểu cước của cục cưng nha.
“Nó lại động”, Diệp Quân cười nói, “Chắc nó chào hỏi chúng ta đấy.”
“Ừ, tiểu bảo bối ngoan, ba ba và phụ thân đều ở đây”, Rafael ôn nhu vỗ vỗ liên tục lên nơi đó, chẳng mấy chốc sau nơi đó đã trở lại bình thường.
Philip ghi chép các hạng số liệu của thai nhi, “Tiểu tử kia trạng thái vô cùng tốt, phát triển hơn so với thai nhi bình thường.”
Diệp Quân sờ sờ bụng mình, “Nhưng vì sao tôi lại cảm thấy bụng rất nhỏ, trước kia lúc chị họ tôi mang thai thì 8 tháng bụng đã to lắm rồi.”
“Thai nhi chúng ta ở đây trưởng thành không giống địa cầu”, Philip giải thích, “Ở trên địa cầu trẻ con mới ra đời thể trọng tầm 2,7 đến 3,2 kilogram, nhưng ở Tefra tinh hệ thể trọng trẻ con mới ra đời chỉ bằng một nửa.”
“Cái này liên quan đến mức độ và quá trình tiến hóa của giống loài, mức độ tiến hóa càng cao thì năng lực sinh sản đời sau càng yếu, đây có lẽ trả giá khi văn minh con người tiến hóa đến cao nhất và sống lâu đến 200 tuổi.”, Philip nhún nhún vai bất đắc dĩ nói.
Philip còn nói thêm, “Hiện tại cậu đang trong thời kỳ mang thai giai đoạn cuối, giai đoạn này cần đặc biệt chú ý, phải tăng cường bổ sung các loại dinh dưỡng, duy trì tâm tình vui vẻ, tập thể dục đều đặn mỗi ngày, thường xuyên nói chuyện với thai nhi, thường xuyên âu yếm nó, những thứ này có thể xúc tiến thai nhi phát triển khỏe mạnh.”
Diệp Quân nghiêm túc gật đầu, sau đó Philip nói với Rafael, “Chắc không cần tôi nhắc nhở đâu nhỉ, tướng quân cũng biết rồi đó, ở giai đoạn này tốt nhất không nên làm mấy chuyện thân mật.”
Rafael mặt không chút thay đổi gật đầu, “Biết, cám ơn nhắc nhở.”
Philip cười vô sỉ, “Phụ thân càng nên trao đổi với tiểu tử kia, để cho nó trải nghiệm được tình thương của cha. Mà lúc trao đổi với hài tử nhất định phải ôn nhu, lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ.”
Rafael lại mặt không chút thay đổi trả lời, “Tôi sẽ kể chuyện xưa cho nó mỗi ngày nếu rảnh rỗi, anh có thể quay về Tuyết Ải tinh.”
Philip: …
Sau khi Philip rời đi, Rafael bán ôm Diệp Quân trở về phòng nghỉ ngơi.
Chờ Diệp Quân nằm xuống, Rafael lấy tay đặt trên bụng của hắn nhẹ nhàng vuốt ve, “Được rồi tiểu bảo bối, đến giờ nghỉ trưa rồi, phụ thân kể tiếp chuyện xưa ngày hôm qua cho con nhé.”
“Có một kỵ sĩ ở bên hồ phát hiện một cậu bé ngủ say, vì thế ôm hắn trở về nhà…”
Diệp Quân nằm trên giường nhìn Rafael chưa bao giờ lộ ra cảm xúc trước mặt người ngoài nhưng bây giờ lại tràn đầy ôn nhu, khóe miệng hắn chậm rãi kiều lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: