Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

Chương 54




Edit: Sara


Một tháng sau Diệp Quân quay về Thủ Đô tinh, đại học Sfield sắp khai giảng ngay bây giờ. Lão Rafael và quản gia Simon cũng theo chân bọn họ cùng nhau trở về Thủ Đô tinh, mẹ Rafael thì quay lại tinh cầu an dưỡng. Tình trạng cơ thể nàng đòi hỏi nàng phải nhận điều trị đúng thời hạn, nhưng lần này trở về nàng lại ở đó nhiều thời gian hơn dự kiến. Đây là một tín hiệu đáng mừng, cho thấy cơ thể nàng đang chuyển biến tốt đẹp.

Diệp Quân đứng trước tủ quần áo để lựa chọn quần áo cần mặc hôm nay ra ngoài đi chơi. Hắn bây giờ chỉ hơn ba tháng, bụng còn chưa gồ lên, nên nhìn bề ngoài không có gì khác thường. Nhưng hắn vẫn luôn có cảm giác là lạ, cảm thấy mọi người sẽ chú ý tới bụng của hắn, mà hắn thì theo bản năng cố gắng che đậy.

Rafael tìm cho hắn bộ đồ màu be giản dị. Làn da Diệp Quân trắng noãn, dáng người lại cao gầy, mặc màu sắc này vào nhìn đặc biệt sạch sẽ và xinh đẹp.

Diệp Quân mặc xong quần áo rồi nhìn xung quanh một chút, “Có thể chứ?”

“Em mặc cái gì cũng đẹp hết”, Rafael tựa người vào ngăn tủ, mỉm cười nhìn Omega của mình. Mà đương nhiên không mặc càng đẹp mắt hơn, nhưng Rafael không có nói ra, vì hôm nay là ngày đầu tiên khai giảng, y không muốn gây khó chịu cho Omega của mình.

“Ừm, đi thôi, đến trường sớm một chút nếu không sẽ rất đông.”, Diệp Quân kéo Rafael ra cửa, lại gặp ông nội đang chăm sóc hoa cỏ trong sân.

“Cháu dâu à, báo danh xong thì nhanh chóng quay lại , đừng mệt nhọc.”, lão Rafael dặn dò.

Diệp Quân cười gật gật đầu, cùng Rafael tiến vào khoang thuyền phi hành.

***

Đại học Sfield không xa nhà lắm, nửa giờ là đến được rồi. Nó nằm trong một thị trấn nhỏ, mà thị trấn đó cũng tên là Sfield.

Đây là một trường đại học Omega lịch sử đã lâu,  vườn trường nó không lớn, hàng năm chiêu sinh không nhiều, nhưng nó bồi dưỡng được rất nhiều sinh viên xuất sắc tỏa sáng trong nhiều lĩnh vực khác nhau.

Vườn trường Sfield rất bình dị, ngôi trường cũ ẩn sau rừng cây cao và lùm cây, lộ ra một góc vườn xinh đẹp. Còn trong sân trường thì có một con sông chảy ngang qua, chảy mãi về phương xa, vùng hạ du con sông đó còn bắc ngang qua mấy trường đại học.

Diệp Quân vừa bước vào vườn trường thì ngay lập tức thích nơi này. Nơi này như tránh xa sự hối hả và nhộn nhịp của Thủ Đô tinh, trở về với sự yên tĩnh của thiên nhiên, làm cho người ta có thể yên tâm học tập.

Diệp Quân đến tương đối sớm nhưng lối vào khuôn viên trường lại đỗ không ít phi hành khí, rõ ràng là các Omega mới nhập học.

“Này, Diệp Quân, là cậu phải không?” Hắn mới đi được vài bước đã bị một thanh âm quen thuộc gọi lại.

Diệp Quân quay đầu thì thấy một Omega chạy tới, vỗ nhẹ vào vai hắn, “Haha, tớ cứ nghĩ hôm nay đi học có thể gặp được cậu, quả nhiên, vừa vào trường là đụng mặt rồi.”

“An!” Diệp Quân kinh ngạc kêu lên, An là đồng học của hắn ở St.Fies, bọn họ từng học chương trình nâng cao với nhau.

“Ha  ha, không ngờ được hả, tớ cũng xin vào nơi này nha.” An cao hứng nói, “Hôm nghỉ lễ tớ đã xem nghi thức bạn lữ của cậu rồi, oa, đúng là khiến người ta hâm mộ, chúc mừng cậu nha”

Diệp Quân ngượng ngùng cười cười, “Cám ơn, người nhà của cậu cũng tới sao?”

An chỉa chỉa Alpha bên cạnh đang nói chuyện với Rafael, rồi giới thiệu bạn lữ của mình cho Diệp Quân, đối phương thực thân sĩ làm lễ với hắn.

Diệp Quân cũng chào hỏi với anh ta, tuy hắn không biết anh ta là người gia tộc nào, nhưng Thủ Đô Tinh cũng chỉ có vài ba gia tộc với mấy người chính khách đó, lúc gặp mặt cơ bản đều nhận ra được ngay.

“Diệp Quân, cậu xin vào ngành nào?” An hỏi hắn.

“Ngành lịch sử văn minh vũ trụ.”

An hơi giật mình, đây là một ngành ít được chú ý, nhưng bây giờ cậu đã biết Diệp Quân đến từ hành tinh cổ đại ngoài thiên hà, nên cậu hiểu vì sao hắn lại chọn như vậy.

“Còn tớ học ngành kiến trúc”, An cười nói,  trong gia tộc mẹ cậu có một vị đại sư kiến trúc, thế nên từ nhỏ cậu đã cảm thấy hứng thú với ngành đó rồi.

“Học việ3n của cậu ở đây nè”, An chỉ chỉ cho hắn, “Ngành kiến trúc chúng tớ ngay bên cạnh các cậu đấy, sau này chắc chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt đó nha.”

An rõ ràng vô cùng quen thuộc với môi trường Sfield, “Tương lai nếu có vấn đề gì thì nhớ liên hệ tớ nhá”, Cậu cười hì hì nói.

Diệp Quân mỉm cười gật gật đầu. Bọn họ còn rất nhiều chuyện phải làm nên lập tức tạm biệt đối phương, đi  về phía học viện của mình.

***

Sau khi báo danh xong, Diệp Quân mới hiểu được tình huống nhà trường. Năm nay học viện chỉ nhận hai mươi mấy sinh viên, mỗi sinh viên chọn một ngành khác nhau, hơn nữa ngành lịch sử văn minh Tinh tế năm nay thế nhưng chỉ còn duy nhất một sinh viên là hắn!

Diệp Quân lau mồ hôi trên trán, đây đúng là chuyên ngành ít được quan tâm.

Diệp Quân sau khi báo danh xong thì trực tiếp đi gặp thầy giáo của mình. Đang lúc thầy giáo của hắn nói chuyện với hắn cùng bước vào phòng tài liệu thì thầy ấy kêu một sinh viên khác vào, “Đây là Aida, học trưởng của em, sau này không biết cái gì thì cứ hỏi em ấy. Aida em giới thiệu tình huống ngành chúng ta cho Diệp Quân nhé.”, nói xong lại chui vào phòng tài liệu.

Aida kể với Diệp Quân, giáo sư Bolin này tính cách có hơi cổ quái, mỗi ngày đều phải ngây ngốc trong phòng tài liệu bảy tám giờ, là một giáo sư vô cùng nghiêm khắc và tỉ mỉ.

Anh ta lấy ra một phần kế hoạch học tập, “Đây là kế hoạch học tập năm trước anh vừa  vào học thì nhận được, em dùng của anh đi, chờ sang năm có sinh viên mới nhập học nữa thì em tiếp tục đưa phần kế hoạch này cho nó dùng.”

Diệp Quân nhận lấy rồi nhìn nhìn, ngành ít người bớt việc ghê, phần kế hoạch học tập còn có thể dùng trong nhiều năm.

“Hầu hết chương trình của chúng ta đều học cùng lúc với các ngành khác, thời khóa biểu anh đã gửi cho em rồi, còn chương trình riêng đặc hữu của ngành chúng ta. Trong chương trình riêng đó là một khóa do giáo sư Bolin mở ra, phải nhớ đi học đúng giờ, làm bài tập đầy đủ, chỉ một cái dấu chấm câu thôi cũng không được viết sai, nếu không ông ấy sẽ nổi trận lôi đình rồi trực tiếp mắng chửi em trên lớp.”

Aida thè lưỡi, “Giáo sư Bolin mắng người khá cay nghiệt, nhưng ông mắng xong là quên ngay, haha, em đừng để trong lòng.”

Diệp Quân cười gật gật đầu, sau đó Aida tiếp lời. “Không có chương trình học thì đến phòng nghiên cứu nhé, tổ nghiên cứu chúng ta còn hai vị học trưởng khác, thêm em nữa là tổng cộng bốn người. Ngành chúng ta mỗi năm chỉ có duy nhất một sinh viên, có phải rất ít người hay không. Nhưng mà em yên tâm đê, quan hệ giữa những người trong ngành chúng ta rất tốt, mọi người thích cùng hay đi trấn trên ăn mấy món ăn đường phố, còn hay tụm lại với nhau chơi trò chơi. Anh phát hiện rất nhiều văn minh cổ xưa đều dựa trên thi đấu đối kháng hoặc là trò chơi các loại, có mấy trò thực sự khảo nghiệm chỉ số thông minh đó nha!”

Aida cười nhỏ giọng nói, “Nhưng đừng bao giờ để giáo sư Bolin phát hiện ra nhá, thể nào cũng bảo chúng ta khinh nhờn văn minh này nọ cho mà xem.”

Diệp Quân cũng cười, hắn muốn sau này sẽ dạy họ cùng chơi mạt chược.

“Còn những thứ khác thì không có gì đáng chú ý đâu, đợi ngày mai em đến phòng yên cứu thì anh mang em đi nhận mặt hai vị học trưởng kia, bây giờ chúng ta đi thăm quanh học viện nhá.”

Sau đó Aida mang hắn đi thăm trục tầng học viện, tầng 1 đến tầng 5 là phòng học, tầng 5 đến tầng 10 là tổ nghiên cứu của mỗi ngành, còn trên tầng 10 đều là phòng tài liệu, có số lượng lớn tư liệu văn hiến ảo, còn có rất nhiều vật dụng, hiện vật, tư liệu nghiên cứu có giá trị và sách cổ. Aida kể với hắn, bây giờ hắn có thể dùng Quang Não của mình để mở ra quyền hạn đọc và được tìm đọc đại đa số tư liệu văn hiến ở đây.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi trưa, Diệp Quân tạm biệt Aida ra về.

***

Hai người ở trong trấn nhỏ tìm một nhà ăn phong cách độc đáo ăn cơm, buổi chiều lại đi dạo trấn nhỏ Sfield, mà lúc về đến nhà đã qua giờ cơm chiều.

Ăn cơm tối xong, Diệp Quân như thường lệ kêu lão Simon chuẩn bị một chén canh. Lúc về tới phòng ngủ, thời gian còn sớm, hắn đi đọc lại chương trình đại học mới của mình.

“Bảo bối, nghỉ ngơi sớm một chút.” Rafael nói.

Diệp Quân đầu cũng không ngẩng trả lời, “Em xem một lúc đã, anh mệt thì ngủ trước đi.”

Một lát sau, Rafael thấy Diệp Quân còn chưa có dấu hiệu ngừng lại thì một phen ôm lấy hắn bước vào phòng tắm, “Ngoan. đừng đọc nữa, tắm rửa rồi đi ngủ thôi.”

Diệp Quân đứng trong phòng tắm kháng nghị, “Thời gian còn sớm mà.”

“Thời gian không còn sớm”, Rafael mở nước ra, lột trần Omega rồi cầm lấy khăn mặt giúp hắn tắm.

“Em tự mình làm là được rồi.” Diệp Quân vội nói, giằng lấy chiếc khăn mặt trong tay y.

“Em tắm quá chậm”, Rafael vội vàng rửa sạch sẽ hai người, lấy khăn tắm bao Diệp Quân lại rồi ôm hắn đến bên giường.

Diệp QUân trộm liếc đồng hồ, mới hơn 8h a, ngủ sớm như vậy làm gì nha.

Rafael lau sạch sẽ chính chính mình rồi nằm xuống giường, một phen ôm lấy Omega, “bảo bối, em đã mang thai ba tháng.”

Diệp Quân gật gật đầu, “Tính hôm nay nữa là đủ ba tháng.”

Rafael nằm úp sấp lên trên Diệp Quân, đè hờ trên người hắn, “Chúng ta làm một ít vận động đi, ba tháng là có thể.”

Diệp Quân cuối cùng hiểu được ý đồ của Rafael, chợt đỏ mặt, thẹn thùng lấy tay đổi lồng ngực y, “Đừng, ngày mai em còn đến trường.”

“Bảo bối, anh muốn em”, Rafael cầm cổ tay hai tay hắn áp bọn chúng lên đỉnh đầu, cúi xuống thân mình hôn hắn, “Anh sẽ cẩn thận, cho anh, được chứ?”

Trong khi miệng y nói ra yêu cầu nhưng động tác lại không hề do dự, y há mồm ngậm đôi môi phấn nộn hơi hé ra, ôn nhu hôn lên.

Diệp Quân vốn nghĩ ngày mai cần khai giảng mà túng dục đúng đêm hôm trước hôm đó thì không tốt lắm. Nhưng hắn bị Rafael khẽ đụng một chút thôi đã ngay lập tức không có khí lực phản kháng rồi, chỉ đành ngửa đầu bị Rafael nhẹ nhàng, kiên định hôn.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: