Edit: Sara
Quân đội Rafael nhanh chóng đến hành tinh Lund, kiểm soát toàn bộ trụ sở. Khi đó căn cứ vừa nhận được tin tức bắt cóc thất bại, toàn bộ nhân viên nghiên cứu còn chưa kịp trốn đi thì đã bị một lưới bắt hết.
Rafael mang quân đội tìm kiếm từng phòng nghiên cứu một, thu thập toàn bộ chứng cớ thí nghiệm bất hợp pháp của bọn chúng, cuối cùng đi tới gian phòng có cánh cửa kim loại màu bạc thật dày ở tầng dưới chót căn cứ.
Nhập mật mã vào, cánh cửa to đùng mở ra, một cậu bé gần như toàn thân xích lõa bị trắng trợn trói trên giường. Nghe thấy tiếng vang cửa mở, cơ thể cậu giãy dụa kịch liệt. Diệp Quân nhanh chóng chạy tới cởi áo khoác của mình che trên người cậu, còn Rafael cầm lấy vũ khí trong tay trực tiếp chặt đứt thứ đang trói chặt chân tay cậu.
Diệp Quân kéo cậu ra ngoài, không ngờ cậu ta đẩy Diệp Quân ra rồi quát um lên, “Cút ngay, đừng đụng vào tôi!”
Diệp Quân nhào lên ôm lấy cậu bé ấy rồi dùng tiếng mẹ đẻ nói, “Đừng sợ, tớ tới cứu cậu, tớ và cậu đều là người địa cầu.”
Cậu bé đó ngẩng đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn liếc qua Diệp Quân rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.
***
“Bác sĩ Philip, tình hình cậu ấy thế nào rồi?” Diệp Quân lo lắng chờ đợi trong một phòng bệnh viện nghiên cứu trung ương Tuyết Ải tinh. Cậu bé kia đã hôn mê mấy mươi giờ đồng hồ rồi, mà hoàn toàn không có chút dấu hiệu thức tỉnh nào.
Philip đi xuống từ giao diện điều khiển của kho y tế, “Đừng lo lắng, tình trạng cơ thể cậu ta coi như ổn định, sẽ không xuất hiện điều gì nguy hiểm đến tính mạng.”
“Vậy cậu ấy đã từng bị ngược đãi hay chưa?” Diệp Quân vừa nhớ đến cảnh tượng hắn vừa nhìn thấy liền vô cùng sợ hãi, cậu ấy gầy đến nỗi chỉ còn lại khung xương. Tuy rằng bên ngoài cơ thể không thấy dấu hiệu bị ngược đãi nhưng ai mà biết được bọn nhà khoa học điên cuồng kia đã làm cái gì với cậu ấy.
“Không, thậm chí cậu ấy còn không suy dinh dưỡng.” Philip an ủi, “Những nhà khoa học đó đã tiêm chất dinh dưỡng để duy trì trạng thái sinh lý cơ bản, cậu ấy chỉ trông rất gầy mà thôi, nhưng cơ thể khỏe mạnh không có vấn đề gì.”
Diệp Quân yên tâm thở ra một hơi.
“Nhưng trên phương diện tinh thần thì vấn đề khá lớn, tinh thần cậu ấy đã kiệt quệ rồi, nếu các cậu tới trễ vài ngày có lẽ cậu ta sẽ chết.”
Diệp Quân hoảng sợ nhìn Philip viện trưởng, “Bọn chúng đã làm gì cậu ấy?”
“Bọn chúng đã tiêm chất kích thích nồng độ hormone, muốn kích hoạt gien F của cậu ấy nhưng lại không thành công. Cậu ấy sắp trưởng thành nhưng tuyến thể Omega vẫn chưa trưởng thành tí nào cả, hình như gien F của cậu ấy hoàn toàn im lặng.”
Philip thấy Diệp Quân vẫn chưa rõ thì nói thêm, “Các cậu không giống với Omega Tefra, F gien của các cậu trên địa cầu vẫn luôn chìm trong trạng thái im lặng, cả đời khó có thể kích hoạt F gien. Nhưng một khi đã đến nơi này thì sẽ bị một hormone nào đó kích thích. Tôi vẫn chưa rõ cụ thể đó là yếu tố gì nhưng chắc chắn hormone Alpha là một trong những yếu tố đó.”
“Đám nhà khoa học đó chắc chắn cũng phát hiện ra điểm ấy, nên để kích hoạt F gien của cậu ấy mà liên tục phóng thích các loại hormone Alpha vào không gian xung quanh và tiêm chất lỏng chiết xuất hormone Alpha, chỉ cần là Omega thì sẽ có phản ứng với hormone này, nhưng cậu ấy không có. Vì vậy tôi không thể hiểu nổi.”
“Cho nên tôi có một dự đoán”, Philip viện trưởng trầm tư nói. “Có thể cậu ấy đã dùng tinh thần của mình để chống lại kích thích của hormone.”
“Ý chí có thể chống lại bản năng cơ thể?”
“Về mặt lý thuyết thì không thể nào, không một Omega nào không muốn trưởng thành bao giờ cả, mà ngay cả tuyến thể cậu ấy cũng ngừng phát triển”, Philip viện trưởng lắc đầu, “Nhưng trừ điểm ấy ra thì giải thích thế nào về câu hỏi kỳ thành niên của cậu ấy? Trừ một trường hợp duy nhất đó là cậu ấy chỉ phản ứng với hormone Alpha riêng mình.”
Nhưng ngay sau đó Philip lại lắc lắc đầu, kết luận này quá hoang đường, giả như loại trường hợp này đúng thật thì cậu bé này nếu cả đời không gặp hormone Alpha của riêng cậu ta thì chẳng phải cả đời cũng không thể trưởng thành hay sao.
“Diệp Quân, cậu không cần phải gấp đâu, cậu ta bây giờ không tiếp tục hao phí tinh thần để kháng cự cái gì cả”, Philip nói, “Tin tôi, để cậu ta lại chỗ này rồi chăm sóc cậu ta thật tốt.”
Diệp Quân gật gật đầu sau đó thành khẩn nói, “Philip viện trưởng, nhờ anh đấy, xin anh đối xử với cậu ấy như đối xử với tôi vậy.”
***
Cậu bé kia mất tinh thần vô cùng nghiêm trọng, ngủ say vài ngày mới tỉnh lại. Diệp Quân nghe tin vội vàng chạy tới viện nghiên cứu.
“Xin chào, tớ là Diệp Quân.” Diệp Quân cao hứng chào hỏi với cậu.
Cậu bé kia quay đầu, trạng thái tinh thần thoạt nhìn phục hồi khá tốt, nhưng cảm xúc cậu ấy không kinh hỉ như Diệp Quân. “Tôi là Tiếu Dạ, cám ơn cậu đã cứu tôi.”
Diệp Quân ngồi bên cạnh cậu rồi cười nói, “Tớ cứ nghĩ tớ là người địa cầu cuối cùng trên cõi đời này rồi, không ngờ còn có thể gặp được cậu, tớ thật sự rất hạnh phúc.”
Tiếu Dạ liếc Diệp Quân một cái rồi thản nhiên nói, “Cậu không phải người địa cầu, cậu là một Omega Tefra chân chính.”
Diệp Quân nhất thời ngây ngẩn cả người, hắn ngơ ngác nhìn Tiếu Dạ rồi một lúc lâu sau mới thấp giọng nói, “Không, tớ là người địa cầu, gien của tớ mãi mãi không bao giờ thay đổi.”
Tiếu Dạ không trả lời, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.
Không khí đột nhiên có chút xấu hổ, hai người trầm mặc hồi lâu Diệp Quân mới mở miệng, “Tiếu Dạ, tớ không biết những gì cậu từng trải qua, và cậu chắc chắn không hiểu vì sao tớ lại thay đổi thành như thế này, nhưng cho dù tớ biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa thì trái tim tớ cũng chưa bao giờ thay đổi.”
Tiếu Dạ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, “Tôi không có ý trách cứ cậu, tôi chỉ muốn sống như một người đàn ông địa cầu, chứ không phải cái thứ gọi là Omega, giống như đàn bà mà bị dấu hiệu, cả đời sinh con.”
Diệp Quân miệng mở rộng không thốt lên lời, tâm trạng mừng như điên khi tìm được bạn bè hoàn toàn biến mất, trái tim chỉ còn lại phiền muộn thản nhiên.
“Tiếu Dạ, cậu có còn nhớ Chip của chúng ta không? Cho dù chúng ta sống trong hoàn cảnh khó khăn như thế nào cũng nhất định phải kiên trì tới cùng, chỉ cần chúng ta có thể sống sót thì văn minh Địa Cầu mãi mãi không bao giờ biến mất.”
“Chúng ta không còn cách nào khác ngoài thích ứng với thế giới này.”
“Đúng thế, chúng ta phải thích ứng với thế giới này nhưng cậu dùng cách của cậu mà tôi cũng có cách của tôi”, Tiếu Dạ trầm ngâm nói, “Không trở thành Omega tôi cũng có thể sinh tồn được.”
Diệp Quân gục đầu xuống không nói lên lời, trong lòng hắn vô cùng khó chịu, “Nhưng gien của cậu thì làm sao bây giờ, nhỡ đâu ngày nào đó nó sẽ thức tỉnh thì sao?”
“Nó sẽ không thức tỉnh”, Tiếu Dạ trả lời, “Không bao giờ.”
***
Diệp Quân mỗi ngày đều đi bệnh viện nói chuyện với Tiếu Dạ, tuy Tiếu Dạ nói không nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện chỉ im lặng nghe Diệp Quân nói vì cậu hiếm khi trò chuyện về kinh nghiệm của mình.
Tuy rằng hai người sống chung không giống cái dạng “Đồng hương gặp gỡ hai mắt lệ tuôn tuôn” như Diệp Quân tưởng tượng, nhưng hắn cảm thấy như thế này cũng không tồi. Từng vết sẹo sẽ được thời gian lặng lẽ chữa khỏi, không cần đi vạch trần chúng nó, quá khứ không thể sửa lại được, nhưng tương lai thì có thể.
Hôm nay Diệp Quân lại đến trung tâm nghiên cứu, lúc đó Philip viện trưởng đang kiểm tra toàn thân cho Tiếu Dạ. Sau khi kiểm tra toàn thân xong, Diệp Quân hỏi Philip kết quả như thế nào.
“Phục hồi rất tốt, cơ thể cậu ấy đã hoàn toàn bình phục, trạng thái tinh thần rất khá”, Philip cười nói, “Người địa cầu các cậu thật sự rất thần kỳ.”
Diệp Quân cười cười, giúp Tiếu Dạ ngồi xuống, thần sắc cậu rõ ràng tốt hơn nhiều so với lúc vừa được tìm thấy, cơ thể cũng cường tráng không ít. Tuy rằng sắc mặt cậu còn rất nhợt nhạt nhưng đã hết bệnh rồi.
Philip giải thích rằng, điều đó là do thời gian dài không thấy ánh mặt trời, sau này sẽ chậm rãi khôi phục.
“Tiếu Dạ, bây giờ cậu còn dùng tinh thần chống lại hormone Alpha không?” Philip hỏi cậu, “Ví dụ như tôi đang đứng ở chỗ này, có ảnh hưởng gì với cậu không?”
Tiếu Dạ lắc đầu, “Không có, hàm lượng hormone này không ảnh hưởng với tôi.”
“Vậy thì tốt rồi.” Philip đáp, “Thể chất của cậu rất kỳ lạ, không có bất kỳ phản ứng nào với nồng độ hormone thấp hoặc cao của Alpha, sau này chỉ cần máu cậu không tiếp xúc trực tiếp với hormone Alpha thì cậu gần như giống hệt Beta.”
“Giống Beta?” Diệp Quân khó hiểu hỏi.
“Được rồi, tuy Tiếu Dạ đã sắp 20 tuổi, nhưng tuyến thể Omega của cậu ấy không trưởng thành nổi, cơ thể cậu ấy cũng không tản ra hormone Omega, hormone Alpha cũng không ảnh hưởng tới cậu ấy. Vậy nên về mặt sinh lý thì cậu ấy gần như giống hệt một Beta.”
Diệp Quân kinh ngạc nhìn Tiếu Dạ, quả thật hắn không cảm giác được hơi thở Omega trên người Tiếu Dạ, làm cho người ta cảm thấy cậu ấy không khác gì một Beta chân chính, một Beta tương đối gầy yếu.
“Cám ơn anh Philip viện trưởng, đây đúng là kỳ vọng của tôi.” Tiếu Dạ nói.
“Nhưng tôi nhắc nhở cậu, Tiếu Dạ, không nên kháng cự phản ứng cơ thể mình”, bác sĩ Philip nói, “Điều đó không có lợi cho tâm lý và cơ thể cậu, thử chấp nhận loại phản ứng này xem, nó không có gì không tốt.”
Tiếu Dạ cúi đầu không nói gì, Philip tiếp tục nói, “Mỗi đoạn gien của chúng ta đều có ý nghĩa tồn tại nhất định, tinh thần và lực khống chế của cậu chắc chắn có chỗ hữu dụng riêng, mà không phải dùng để đấu tranh với cơ thể chính mình.”
Tiếu Dạ trầm tư một lát rồi ngẩng đầu nhìn Philip viện trưởng, “Tôi hiểu rồi, cám ơn lời khuyên bảo chân thành của anh.”
***
Hai người trở về phòng bệnh Tiếu Dạ, Diệp Quân rót cho cậu chén nước ấm, nhưng Tiếu Dạ cầm nó trong tay không uống, “Diệp Quân, tôi muốn nhờ cậu một việc được không?”
“Gấp cái gì? Nếu tớ làm được thì nhất định sẽ giúp cậu.”
“Tôi muốn nhờ bạn lữ của cậu giúp tôi làm một chip sinh học Beta.”
“Cậu cần cái đó làm gì?” Diệp Quân nghi hoặc hỏi cậu.
“Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi, nên không thể ở Tuyết Ải tinh mãi được.”, Tiếu Dạ im lặng trả lời, “Tôi cần bắt đầu cuộc sống mới với thân phận một Beta.”
“Cậu muốn rời đi ư?” Diệp Quân ngạc nhiên nói, “Vì sao? Chẳng lẽ nơi này không tốt?”
“Không, chỗ này tốt lắm, mọi người đều tốt, nhưng đây không phải cuộc sống tôi mong muốn.”
“Cậu có thể làm những gì cậu muốn làm, nhưng quan trọng nhất là Tuyết Ải tinh rất an toàn, những người trong trung tâm nghiên cứu sẽ giữ bí mật về gien của cậu, nếu cậu bị bệnh cũng có thể tới nơi này, còn tới nơi khác thì ngay cả bệnh viện chúng ta cũng không dám đi.”
Tiếu Dạ lắc đầu, “Tôi là một cá biệt ở đây, là người cần được bảo vệ, không được gặp gỡ bất cứ ai. Mà tôi lại muốn sống như người bình thường dưới ánh mặt trời này, chứ không phải lẩn trốn trong bóng tối không dám ra ngoài.”
Diệp Quân há miệng thở dốc lại nhắm mắt lại, Tiếu Dạ nói rất đúng, cậu ấy không có Tinh tịch, cũng không có người cường đại như Rafael bảo vệ cậu ấy, cậu ấy chỉ có thể dựa vào người khác trợ giúp mà sống một đời lấm la lấm lét.
Có lẽ cậu ấy thực sự có thể sống như một Beta, nhưng sống như thế cũng rất nguy hiểm, vì không ai biết khi nào F gien của cậu khi nào sẽ bị kích hoạt. Nếu đột nhiên kích hoạt trong hoàn cảnh lạ lẫm nào đó thì tình trạng cậu ấy lúc đó sẽ sợ hãi đến mức nào.
“Nhưng vẫn rất nguy hiểm”, Diệp Quân sốt ruột nói, “Nhỡ cậu gien thật của cậu bị bại lộ thì hậu quả sẽ rất khó lường.”
“Không có phiêu lưu thì cuộc sống có ý nghĩa gì chứ”, Tiếu Dạ hơi mỉm cười, “Tôi sẽ cẩn thận, với cả bọn chúng tiêm cho tôi nhiều chất kích thích nồng độ hormone như thế mà chẳng phải vẫn không có chút tác dụng nào sao, gien của tôi sẽ không bị kích hoạt đâu.”
Diệp Quân còn muốn khuyên bảo cậu nhưng Tiếu Dạ ngăn cản hắn, “Diệp Quân, đây là yêu cầu duy nhất của tôi, chỉ cậu mới có thể giúp tôi thực hiện nó. Tôi cần sống cuộc sống mới với thân phận Beta, đây là cách để tôi thích ứng với thế giới này.”
Một lúc lâu sau, Diệp Quân nói, “Được rồi, tôi giúp cậu hỏi một chút.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: