Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu

Chương 50




Edit: Sara


Đội thị vệ trú đóng ở Cung điện chủ tinh đã phát hiện ra một đội cơ giáp đang rình rập vòng qua biên giới rồi xuất quỷ nhập thần tiến vào Chủ Tinh, nên bọn họ lập tức đuổi theo.

Nhưng đội quân cơ giáp của Rafael hành quân cực nhanh, chẳng mấy chốc sau đã bước vào đường biên giới. Cuộc tấn công bất ngờ khuya hôm nay hoàn toàn không nằm trong dự đoán của Transylvania đế quốc, y dẫn theo một đội cơ giáp đi phá hủy hệ thống trinh sát vùng biên giới rồi xuất quỷ nhập thần ẩn núp trong cung điện hoàng tử. Sau khi mang Omega của mình về rồi nhanh chóng trở lại nơi xuất phát, còn đại quân tập kết ngoài biên giới đang sẵn sàng trong ngoài ứng hợp.

Mà tình huống Rafael  bây giờ lại có truy binh đang đuổi theo phía sau, còn đằng trước lại có vòng vây, tình hình có  vẻ không lạc quan cho lắm nhưng y cũng không lo lắng mà bình tĩnh chỉ huy quân đội thuộc về mình.

Diệp Quân cũng đang lo lắng ngồi trên ghế, tâm tình kích động lúc nãy khi thấy Rafael cũng chậm rãi tiêu tán. Hắn lo lắng một mình Rafael sẽ đột ngột xông vào lãnh thổ Transylvania  để cứu mình ra hoặc cho quân đội của y đến gây rắc rối.

Rafael chỉ huy từ xa, sau đó đưa tay sờ sờ tóc hắn, “Đừng lo lắng, tất cả chúng ta sẽ an toàn về nhà.”

Diệp Quân gật gật đầu, hắn nhìn chằm chằm vào biểu tượng giao diện điều khiển và dữ liệu phức tạ rồi nghe Rafael bình tĩnh lần lượt truyền quân lệnh. Người đàn ông mặc quân trang màu đen vẻ mặt kiên nghị, ánh mắt chuyên chú, thậm chí còn mang theo tàn nhẫn. Cả người y tản mát ra khí thế uy nghiêm, Diệp Quân cảm thấy lúc này Rafael rất cường đại và tự tin, làm cho người ta an tâm.

Đội cơ giáp tinh nhuệ của Rafael cuối cùng cũng đến gần biên giới, đội bảo vệ Vương cung đã chạy tới, song phương bố binh xếp trận, giằng co với nhau. Mà các đó không xa quân đội đế quốc và quân đội Tuyết Ải tinh cũng đang giằng co không kém. Một trận chiến tranh vô cùng căng thẳng.

Đột nhiên giao diện điều khiển của Merse sáng lên yêu cầu liên lạc, Rafael ấn nút đồng ý.

Một Alpha trung niên xuất hiện trước  mặt, đúng là quốc vương Transylvania đế quốc.

“Fanqi • Rafael”, đối phương mở miệng nói, thanh âm ông hùng hậu, mang theo sự uy nghiêm của vương giả.

“Vâng, bệ hạ Transylvania” Rafael nhìn thẳng mắt đối phương rồi trầm giọng trả lời.

Hai người đứng mặt đối mặt, uy áp vô hình tích tụ trong không gian cách hai người chưa đến vài thước, không khí nháy mắt ngưng trọng đến đáng sợ.

Diệp Quân bật người bước đến bên cạnh Rafael, hắn biết người này là quốc vương Transylvania đế quốc. Mà hình ảnh giả thuyết của đối phương quá mức chân thật, khiến hắn có ảo giác đang đứng trước mắt kẻ thù. Hắn theo bản năng mà đứng bên người Alpha của mình, cố gắng bảo vệ y.

Rafael thấy hắn không nói gì thì chỉ tiến về phía trước một bước đẩy hắn về phía sau mình.

“Về việc cha ngươi ta thật sự xin lỗi”, bệ hạ Transylvania đánh giá Rafael thật lâu rồi đột nhiên mở miệng nói.

Rafael không nói gì cả, y chỉ trầm mặc đối mặt với ông. Diệp Quân nhìn nhìn thần sắc hai người, mơ hồ nhớ ra gì đó. Hắn tới gần Rafael, nắm chặt tay y.

Rafael cho hắn một cái nhìn an tâm, ý bảo mình không có việc gì.

“Ngươi rất giống cha ngươi.”, ngữ khí bệ hạ Transylvania có chút kỳ lạ, dường như đứng trước mặt ông không phải đối thủ mà là vãn bối*, “Ta nghĩ ta sẽ khiến ngươi cảm thấy tự hào.”

*Vãn bối: Thế hệ sau mình.

“Cám ơn, nhưng tôi không giống ông ấy”, thần sắc Rafael trong nháy mắt liền trở nên hốt hoảng nhưng chẳng mấy chốc sau y đã kịp phản ứng rồi tự tin trả lời, “Điều ông ấy không làm được, nhưng tôi làm được.”

Ông ấy đánh thắng trận nhưng lại bỏ lại vợ mình, mà y tuyệt sẽ không làm như vậy. Y không chỉ muốn đánh bại Transylvania đế quốc mà còn muốn mang người của y toàn vẹn trở về.

“Ha ha”, Bệ hạ Transylvania nghe vậy thì cười nói, “Không hổ là người Rafael gia tộc!”

Rafael tất nhiên không muốn tiếp tục ôn chuyện với ông, “Lần này tôi tới là muốn mang bầu bạn pháp định của tôi về, thỉnh bệ hạ hiểu cho.”

“Là đứa bé này à?” Bệ hạ Transylvania chuyển ánh mắt đến người Diệp Quân.

Diệp Quân lập tức đứng ra, “Bệ hạ Transylvania, tôi nghĩ hoàng tử điện hạ của quý quốc có thể có chút hiểu nhầm với tôi rồi, tôi thật sự không phải người ngài ấy muốn tìm, xin hãy để Alpha của tôi và tôi rời đi.”

Hắn còn chưa nói xong thì Rafael đã kéo hắn vào trong ngực mình rồi lạnh lùng nói, “Không để đi thì cũng không sao cả, vậy thì đấu một trận đi.”

Diệp Quân vội vàng giật nhẹ tay áo Rafael, người đối diện trông có vẻ dễ nói chuyện, hà cớ gì phải chọc giận ông ta chứ, có thể rời đi trong hòa bình thì tốt hơn chiến tranh nhiều.

Rafael làm yên lòng Omega, tuy y không thèm để ý mà đánh một trận tí nào nhưng y  vẫn muốn giải quyết hoàn toàn thù mới hận cũ giữa bệ hạ Transylvania và Rafael gia tộc.

Bệ hạ Transylvania nhìn hỗ động giữa hai người thì đã rõ nhi tử của ông hoàn toàn không có hy vọng gì, cho dù Omega này có phải người trong thần dụ hay không thì Grantham cũng không thể có được hắn.

Nghĩ đến chuyện này ông bèn nói, “Nếu là hiều lầm thì nói rõ là tốt rồi. Lần này Grantham làm sai, ta thay mặt nó xin lỗi các  ngươi, đồng thời rất xin lỗi về những thiệt hại mà nó mang đến cho các ngươi.”

“Hành vi của Grantham không đại diện cho thái độ Transylvania đế quốc, nên ta hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ bạn bè thân thiết giữa Tuyết Ải tinh, Liên Bang và Transylvania đế quốc.”

Diệp Quân vội gật đầu, thấy Rafael còn đứng đực ra đó không nói gì thì giật nhẹ ống tay áo Rafael.

Rafael lúc này mới cất tiếng, “Tôi nhận lời xin lỗi của ngài nhưng đồng thời tôi cũng có yêu cầu. Tôi muốn xin bệ hạ cho Tuyết Ải tinh và chính phủ liên bang một lời giải thích ngoại giao chính thức về hành vi của Grantham.”

“Có thể”, Bệ hạ Transylvania trả lời, “Ngày mai ta sẽ để các ngươi gặp hoàng thất Transylvania và Grantham để đưa ra lời yêu cầu xin lỗi chính thức. Sau đó các ngươi có thể an tâm rời đi.” nói xong ông nói với thị vệ quan bên người, “Liên lạc với Carter tướng quân.”

Mấy phút đồng hồ sau, Transylvania đế quốc giải trừ phong tỏa biên giới, cho phép đội cơ giáp của Rafael tướng quân đi qua, Rafael chỉ huy ra lệnh, “Đội cơ giáp tinh nhuệ và bộ đội chủ lực nhanh chóng tập trung, ngay lập tức tập kết rồi quay trở về.”

***

Vương cung đế quốc.

Thị vệ quan bước vào báo cáo, “Bệ hạ, Rafael tướng quân đã mang quân đội của y về Tefra rồi ạ.”

Bệ hạ Transylvania giơ tay tỏ vẻ đã biết, ông vẫy vẫy tay bảo cận vệ quan bên người lui hết sau đó ngồi trên vương tọa lâm vào trầm tư.

Khi ông nghe tin đội cơ giáp tinh nhuệ Rafael mang theo xông vào cung điện hoàng tử thì ông vô cùng kinh ngạc. Suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là tiểu tử này vì Omega của y mà không thiết sống nữa.

Transylvania đế quốc đã tổn thất nặng nề từ ba mươi năm trước, lực lượng quân sự cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nhưng dù vậy, lấy binh lực của một hành tinh* như Tuyết Ải tinh thì khó có thể đối kháng với quân đội thủ vệ của chủ tinh Transylvania. Ông cứ nghĩ đối phương sẽ đợi đến khi quân đội Liên Bang tới mới gây áp lực cho Đế Quốc.

*Một châu trong Liên bang = 1 hành tinh.

Kỳ thật ông vốn định trả lại Omega kia, hoàng tử phi tất nhiên quan trọng nhưng nó không quan trọng bằng sự an toàn của đế quốc và cuộc sống yên bình của người dân. Cho nên ông nghĩ sẽ giải quyết vấn đề này bằng một cách hoàn hảo, tức vừa có thể hóa giải mâu thuẫn giữa Rafael gia tộc và đế quốc, vừa có thể thuyết phục hoàn toàn Grantham.

Không ngờ sự tình tiến triển vô cùng bất ngờ, Rafael chỉ dẫn theo đội cơ giáp bảo vệ mấy chục người mà có thể vòng qua phong tỏa nơi biên giới rồi tiến thẳng vào chủ tinh đế quốc, sau đó khống chế cung điện hoàng tử, dưới mí mắt của hoàng gia mà mang người đi.

Bệ hạ Transylvania tin rằng người Rafael gia tộc không phải người lỗ mãng gì, y đã làm như vậy thì tuyệt đối đã bố trí trước quân sự thật tốt rồi.

Quả nhiên, ngay sau đó mấy báo báo khẩn cấp lập tức được trình lên, vùng biên giới có một cửa xuất nhập bị quân đội Tuyết Ải tinh khống chế, quân đội trinh sát chủ tinh bị kế điệu hổ ly sơn mà đổi vị trí, còn hệ thống phòng ngự của đội thị vệ ở Vương cung đã sửa chữa thông qua đầu não Rafael xâm nhập.

Đợi đến lúc trên đường Rafael cứu Omega của y thì bộ đội chủ lực Tuyết Ải tinh đã thông qua cửa khẩu biên giới bị khống chế mà len lỏi lén lút bước vào khu vực tinh hệ của đế quốc, chỉ chờ Rafael ra lệnh một tiếng là xông vào nội ứng ngoại hợp rồi phá vây  mà ra.

Thậm chí không có bước phá vây thì Rafael cũng đột phá được, bởi vì cứu viện của quân đội liên bang sẽ ngay lập tức đuổi tới, khi đó chỉ có thể đem cả lực lượng quân sự của đế quốc tập hợp đến chủ tinh mới chống đỡ được. Bệ hạ Transylvania đương nhiên không hy vọng trong khu vực tinh hệ của ông xảy ra chiến tranh, điều này chỉ gây tổn thất lớn hơn cho đế quốc.

Người Rafael gia tộc đúng là không thể khinh thường a, bệ hạ Transylvania thở dài. Gia tộc này được Chiến thần bảo vệ, trời sinh có năng lực vượt xa người thường, có thể mẫn tuệ cảm giác được lỗ hổng bé nhất của đối phương, rồi coi đó là cửa đột phá mà bất tri bất giác khống chế đánh tan kẻ thù.

Một màn tương tự này làm ông không khỏi nhớ đến chiến dịch cuối cùng nhiều năm trước kia, người nọ tài năng quân sự kiệt xuất, thậm chí làm ông có chút thán phục. Tuy rằng ông ta đã chết nhưng quân đội của ông ta đã chiến thắng. Cho đến thời bây giờ ông vẫn cảm thấy tiếc nuối, không phải tiếc nuối vì mình thất bại mà là tiếc cho một nhân tài kiệt xuất đã ngã xuống, cái loại cảm giác này xuất phát từ sự ngưỡng mộ và tôn kính với một đối thủ cường đại, không liên quan đến quốc gia và vị trí.

Ba mươi năm trước vì ông tuổi trẻ khí thịnh, khư khư cố chấp nên mang đến tổn thất vô cùng lớn đối với đế quốc. Ông đã phải trả giá nhiều lần để khôi phục lại tình thế nhưng Liên Bang nhân tài xuất hiện lớp lớp, một đời sau còn cố chấp hơn đời trước.

Bệ hạ Transylvania lắc lắc đầu rồi thở dài một tiếng.

Nếu bây giờ ông không cải thiện tình hình thì tương lai đế quốc sẽ tràn đầy nguy cơ. Bệ hạ Transylvania dùng ngón trỏ gõ gõ tay vịn rồi cúi đầu trầm tư. Nét mặt như đưa đám của ông bất chợt lóe lên, chỉ còn lại biểu tình cực kỳ ngưng trọng.

***

Rời khỏi khu vực tinh hệ Transylvania, thần kinh căng thẳng của Diệp Quân cuối cùng cũng  buông lỏng, ngay cả khó chịu về thể chất suy yếu cũng giảm bớt. Hắn dựa đầu vào đồi ngực Rafael rồi ngủ gà ngủ  gật, Rafael đau lòng hôn hôn đỉnh đầu hắn, thấp giọng dỗ, “Ngủ ngon, bảo bối.”

Diệp Quân gật gật đầu, ôm chặt thắt lưng Rafael từ từ chìm vào giấc ngủ. Rafael lo lắng tư thế này không thoải mái với hắn, bèn nhẹ nhàng nâng hắn đến trên giường.

Rafael vừa mới đắp kín chăn cho hắn xong thì đầu não Merse ngay lập tức liên lạc với tinh thần lực của y.

—— chủ nhân,  sĩ quan phụ tá Norman yêu cầu liên lạc.

Rafael gật gật đầu, Merse mở ra giao diện điều khiển. Sĩ quan phụ tá Norman vừa định mở miệng trò chuyện thì Rafael làm giơ tay làm tư thế suỵt với anh. Sĩ quan phụ tá Norman thấy vậy thì liếc mắt nhìn người bên cạnh y rồi gật gật đầu, thấp giọng báo cáo.

“Tướng quân, hung thủ bắt cóc bạn lữ ngài đã khai ra rồi, gã là một nhà nghiên cứu của một tổ chức ngầm tên là “liên minh FC”, đó là tổ chức được mấy đại gia tộc viên trợ, đang âm thầm tiến hành nghiên cứu gien phi pháp.”

“Tổ chức này đã tồn tại rất nhiều năm rồi, bọn chúng thu mua trái phép rất nhiều F gien của Omega để tiến hành thí nghiệm nhân bản. Hơn nữa,  một nhà nghiên cứu trong bọn chúng đã khai rằng, căn cứ bọn chúng có một kế hoạch nghiên cứu cấp bậc cao nhất nhằm vào một Omega người địa cầu, tên người địa cầu kia trước mắt đang bị giam hãm trong căn cứ.”

Rafael tướng quân theo bản năng và liếc mắt nhìn Diệp Quân, mí mắt hắn dường như hơi nhúc nhích, nhưng cũng không tỉnh lại. Rafael ý bảo Norman tiếp tục.

“Nhưng kế hoạch kia luôn luôn không thành công, tên người địa cầu đó đến tận lúc trưởng thành cũng không tiến vào kỳ động dục, bọn họ biết được bầu bạn ngài cũng đến từ địa cầu mà còn tiến vào kỳ thành niên sớm hơn bình thường, vì thế bọn chúng quyết định bắt cóc hắn đến căn cứ.

Nghe đến đó, sắc mặt Rafael đã thâm trầm không thể tả,”Trụ sở bọn chúng ở nơi nào?”

“Ở một tòa nhà dưới lòng đất của bắc bộ hành tinh Lund.”

“Ngươi lập tức phái quân đội khống chế nơi đó”, Rafael bình tĩnh nói, “Chờ ta mang Diệp Quân về lâu đài Greens thì sẽ quay trở về tự mình san bằng nơi đó.”

“Dạ.”

Sau khi cắt đứt liên lạc, Rafael cảm giác tay mình bị nắm thật chặt, Diệp Quân đã mở mắt ra rồi run rẩy nói, “Mang em đi với.”

Rafael vội ôm hắn vào ngực, “Bảo bối, nơi đó không thích hợp với em, em cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

“Không, em nhất định phải đi, đó là anh em ruột duy nhất của em,” Diệp Quân kiên định trả lời, “Với cả, em không muốn rời xa anh.”

Rafael quay người nhìn Omega rồi thở dài một tiếng, “Được.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: