Ôm Trăng Sáng

Chương 47: 47: Tỉnh Rượu





Chuyển ngữ: Trầm Yên
Support: BUN Trans Team
............................................................
Đến trước cửa quán rượu, Vương Điền thảnh thơi chụm tay áo nhìn Lương Diệp và Dương Vô Cữu đi vào.

Dương Vô Cữu ngoái đầu lại, thắc mắc: "Vương huynh, sao huynh không vào?"
"Ta không vào đâu." Vương Điền cười tủm tỉm nhìn Lương Diệp: "Có một số việc không nên nghe thì tốt hơn."
Lương Diệp khẽ nhếch môi, nói với Dương Vô Cữu: "Chờ một lát, ta nói chuyện với ca ca ta chút đã, gọi tiểu nhị đưa đệ lên phòng riêng đi."
Hắn nói xong thì tiểu nhị cũng bước ra: "Xin mời tiểu thiếu gia vào trong."
Dương Vô Cữu không yên tâm nhìn sang Vương Điền thì phát hiện ánh mắt Vương Điền luôn tập trung vào đệ đệ mình, đành theo tiểu nhị lên lầu.
Lương Diệp bước nhanh qua ngưỡng cửa, nắm lấy cổ tay của anh, kéo anh vào con ngõ nhỏ cạnh quán rồi đẩy anh lên tường.

Vương Điền bị đẩy hơi choáng váng.

Mãi lâu sau, anh mới ngẩng đầu lên, phủi bụi dính trên tay áo.
"Mấy ngày nay được trẫm nuông chiều, ngươi càng không biết trời cao đất dày hơn." Lương Diệp nhìn chằm chằm anh với ánh mắt nặng trĩu: "Trẫm bảo ngươi làm gì thì cứ làm đi, bớt bật lại trẫm."
Vương Điền chụm tay áo dựa vào tường, nâng cằm nghía về phía đầu ngõ: "Vậy ngươi cứ đi đi là được mà.

Ngươi mượn danh nghĩa của ta hẹn Dương Vô Cữu ra đây thì ắt có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.

Ta chỉ là một quân cờ nhỏ nhoi, sao dễ nghe được chuyện lớn nước nhà của ngươi.

Đi đi."
"Vương Điền." Lương Diệp nghiến chặt răng, bước tới gần anh nói: "Đừng chọc trẫm mất hứng."
"Ta lại thấy ngươi đang vui lắm đấy." Vương Điền cụp mắt, nở nụ cười nhẹ tênh: "Ta dè dặt hỏi ngươi một câu, ngươi đã muốn giết ta.

Bây giờ ta vào đó nghe không chừng còn bị ngươi nghiền xương thành tro rải quanh nhà xí mất.

Không dám."
"Vương Điền." Lương Diệp hơi đau đầu nhìn anh: "Tốt nhất ngươi nên biết vị trí của mình ở đâu."
"Ta biết rất rõ là đằng khác.

Những gì không nên xem, không nên hỏi ta tuyệt đối sẽ không hỏi, không xem.

Sau này, ngươi muốn ta đi về phía Đông, ta chắc chắn sẽ không đi về phía Tây, muốn ta đánh chó thì nhất định ta sẽ không đuổi gà.


Ngươi nói thế nào ắt là thế đấy." Vương Điền bị bức tường cộm cho đau nhói.

Anh đứng dậy, cười giả tạo nhìn thẳng vào hắn: "Hài lòng chưa, Bệ hạ?"
Lương Diệp ngờ vực nhìn anh: "Ngươi rốt cuộc đã tỉnh rượu chưa vậy?"
"Tỉnh lâu con mẹ nó rồi!" Vương Điền bỗng dưng cao giọng quát.
Lương Diệp bị anh hét vào mặt cho sững sờ, toan nắm lấy tay anh: "Vậy thì đi vào với trẫm."
"Không vào." Vương Điền cào mạnh vào mu bàn tay hắn một phát đến nỗi ngón tay anh cũng tê dại.
Lương Diệp ngẩn ra một lát, tiếp đó cúi đầu nhìn mu bàn tay bị cào cho sưng đỏ của mình.

Hắn khó chịu ngẩng đầu lên, đang định nổi giận thì bị Vương Điền bất ngờ đẩy cho một cái lảo đảo.
"Lúc trước tên khốn nào nói muốn mời ta ăn cơm? Cả lỗ chó ta cũng bò qua rồi, ngươi gọi đó là mời à?" Cơn giận tích tụ trong lòng Vương Điền bùng nổ.

Vốn dĩ đầu óc đã lâng lâng, giờ cơ miệng anh cũng vuột khỏi tầm kiểm soát: "Về sau muốn ta đi làm việc thì cứ nói thẳng, đừng nói năng như thể đàng hoàng lắm vậy.

Không thấy xấu hổ sao Lương Diệp?"
Lương Diệp nhíu mày nói: "Trẫm cho ngươi..."
"Ngươi cho cái con khỉ." Vương Điền cười lạnh lùng: "Sau này ngươi làm gì thì làm, ta mà hỏi thăm ngươi lần nữa thì sẽ tự cắt cổ kết liễu chính mình luôn.

Mẹ kiếp, ta đúng là cái đồ giẻ rách."
Lương Diệp nhìn anh chăm chú với vẻ mặt khó coi hồi lâu, sau đó giơ tay đập mạnh lên gáy anh.

Vương Điền lập tức xây xẩm mặt mày, ngất đi.

Hắn vươn tay ôm anh vào lòng, còn thầm sợ hãi thở hắt ra.

Đúng là không thể nói lý với Vương Điền say xỉn mà.
Hắn chọt tay lên lông mày nhíu chặt của Vương Điền, toan vác anh lên vai nhưng nghĩ rồi lại luồn móng vuốt vào quần áo Vương Điền, vuốt v e bụng anh, tiếp theo dứt khoát bế ngang anh lên.
Không chỉ yếu ớt mà còn nóng tính, khó nuôi quá.
Dương Vô Cữu thấy Lương Diệp bế Vương Điền vào thì hoảng hốt: "Huynh...!huynh ấy sao vậy?"
"Say chết ngất." Lương Diệp nói dối một cách trôi chảy, đặt người ta xuống chiếc giường đằng sau bình phong của phòng riêng.
"Ồ, vẫn may, vẫn may." Dương Vô Cữu đẩy bình phong ngó vào xem: "Tửu lượng của Vương huynh có vẻ kém quá nhỉ."
"Tính nết lúc say cũng tệ nữa." Lương Diệp giơ mu bàn tay sưng đỏ của mình ra: "Nãy còn cào rồi mắng ta nữa."
Ánh mắt nhìn hắn của Dương Vô Cữu lập tức trở nên đồng cảm: "Huynh tốt với ca ca huynh thật đó."
Khoé môi Lương Diệp cong lên, đứng dậy chặn ánh nhìn hướng về Vương Điền của cậu lại: "Đừng quan tâm huynh ấy nữa.


Mời Dương hiền đệ qua đây."
Bọn họ ăn một bữa cơm đến khi trời xẩm tối.

Dương Vô Cữu ôm bầu rượu khóc đến độ nước mắt nước mũi tèm lem: "Vương Lang huynh, sau này huynh chính là ân nhân cao cả cứu mạng đệ! Vương huynh nói quả không sai mà...!Hu hu hu huynh đúng là người rất rất đáng để tin cậy!"
Lương Diệp tránh đi bàn tay Dương Vô Cữu đang hòng chạm vào cánh tay mình: "Tên Giản Lăng kia chẳng qua chỉ là đứa con của tội thần.

Hắn vốn dĩ đã không bằng đệ mà."
Dương Vô Cữu gật đầu cái rụp, lau mạnh mặt mình: "Đệ muốn chứng minh điều ấy với cha đệ! Chẳng phải chỉ là một Hắc Giáp Vệ thôi sao! Đệ chấp nửa con mắt! Nhất định đệ phải xử chết thằng Giản Lăng khốn kiếp đó!"
Lương Diệp ngoảnh mặt nhìn màu trời: "Không còn sớm nữa, chi bằng đệ hãy về trước đi."
Dương Vô Cữu lảo đảo đứng dậy, cúi gập người vái chào hắn: "Vương huynh! Đại ân đại đức của huynh, đệ không lời nào cảm tạ hết được!"
Lương Diệp nhìn thoáng qua tiểu nhị vừa tiến vào.

Tiểu nhị lập tức mỉm cười đỡ lấy Dương Vô Cữu: "Dương công tử, để tiểu nhân đưa ngài về phủ."
Sau khi Dương Vô Cữu rời đi, ông chủ đưa người tới dọn bàn, cười tủm tỉm xáp lại gần hỏi: "Thưa công tử, thức ăn ngài đặt trước đó vẫn còn nóng.

Ngài muốn quán bưng lên khi nào ạ?"
Lương Diệp liếc người vẫn còn đang ngủ sau bình phong: "Làm bàn mới khác đi."
"À, dạ vâng." Ông chủ vui vẻ đáp lời rồi đi xuống.

Dù gì bàn thức ăn kia cũng rất đắt, thêm một bàn nữa bằng với thu nhập ba tháng.

Có ai lại chê tiền nhiều đâu chứ.
Đợi bọn họ rời đi, Lương Diệp vòng ra sau bình phong, ngồi xổm trước giường bịt mũi miệng của Vương Điền.

Không lâu sau, quả nhiên Vương Điền cứ thế bị ngạt tỉnh, ánh mắt hơi mông lung.
Để đảm bảo an toàn, Lương Diệp thận trọng hỏi: "Giờ đã tỉnh rượu chưa?"
"...!Shh." Vương Điền cử động cái cổ đau nhức của mình, hít vào một hơi lạnh.
Không ăn mắng, Lương Diệp lập tức mừng rỡ ngồi lên giường ôm anh vào lòng, tự cho là chu đáo xoa cổ giúp anh, kết quả không biết kiểm soát lực, khiến Vương Điền suýt đau đến kêu lên.

Anh kéo tay áo hắn, bực bội mắng: "Ngươi giết heo đấy à!"
Lương Diệp nương theo sức anh buông tay, cẩn thận quan sát nét mặt Vương Điền, xác nhận thêm lần nữa: "Tỉnh chưa?"
"Tỉnh rồi." Vương Điền day mạnh huyệt Thái Dương căng tức, thở dài: "Loại rượu này hơi bất thường."
Rõ ràng trước đấy anh vẫn thấy rất tỉnh táo, vậy mà không kiểm soát nổi việc bản thân làm gì nói gì, cả người cứ lơ mơ mãi.


Nếu là ngày thường, anh tuyệt đối sẽ không cãi nhau với Lương Diệp vì loại chuyện này...!Cãi không ra kết quả cũng chẳng nghĩa lý gì.
Lương Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhìn anh với ánh mắt chờ mong: "Trẫm vốn đặt sẵn cho ngươi một bàn đồ ăn ngon, nào ngờ ngươi tự nhiên nổi giận.

Trẫm hết cách, đành phải đánh ngất ngươi, cho ngươi ngủ một giấc tử tế.

Bây giờ đồ ăn nguội ngắt rồi, cơ mà trẫm đã dặn họ nấu thêm một bàn mới."
Vương Điền hồi nãy say nhưng vẫn nhớ rất rõ: "...Ta xin cảm ơn ngươi."
Lương Diệp vui vẻ: "Không cần khách sáo với trẫm."
Vương Điền liếc hắn.

Anh đỡ trán, đè mạnh ấn đường.

Lương Diệp toan xáp tới hôn anh, bị anh nhẫn tâm đẩy ra: "Đồ ăn đâu?"
"Vẫn đang nấu." Lương Diệp túm cổ tay anh không chịu buông: "Qua đây để trẫm hôn một lát."
Vương Điền quay mặt nhìn hắn vài giây, sau đó cúi xuống hôn khóe môi hắn.

Một tay Lương Diệp đặt trên gáy anh, tay còn lại thoáng dồn sức, nhoài người đè anh lên giường.

Hắn quỳ hai đầu gối tại hai bên hông anh rồi hôn lên cổ anh, trong những cái hôn chứa đựng cảm xúc bực bội khó hiểu.
"Được rồi." Vương Điền nhẹ nhàng nâng cằm hắn, thản nhiên nói: "Hôm nay ta không có sức."
Lương Diệp nhìn anh chăm chú từ trên cao, yết hầu ửng đỏ khẽ động đậy: "Hôm nay trẫm định mời ngươi ăn cơm thật, tình cờ gặp Dương Vô Cữu thôi."
"Ừm." Khoé miệng Vương Điền khẽ nhếch.
"Ngươi không giận à?" Ngón tay Lương Diệp kéo nhẹ lọn tóc anh.
"Không có gì đáng phải giận." Vương Điền đáp.
Song, Lương Diệp linh cảm được lời này không phù hợp, hơi luống cuống.

Hắn vươn tay sờ mặt anh, nhíu mày nói: "Trẫm dự định cho Dương Vô Cữu..."
"Đồ ăn vẫn chưa xong sao?" Vương Điền vịn eo hắn, nhẹ nhàng đẩy người sang bên cạnh.

Anh rời giường, quay lại tiện tay kéo Lương Diệp dậy.
Lương Diệp há miệng th ở dốc, hơi ngơ ngác nắm chặt tay anh.

Ngẫm nghĩ lúc lâu, hắn mới hỏi: "Hồi nãy có phải trẫm đẩy ngươi bị thương rồi không?"
"Hửm?" Vương Điền nhất thời không phản ứng kịp.
Lương Diệp chỉ vào lưng anh, hơi ảo não: "Lúc nãy ở con ngõ nhỏ, trẫm không kiểm soát được sức mình."
Vương Điền giật giật bả vai: "Không sao, còn chẳng đau bằng lúc ngươi đập gáy ta."
Lương Diệp bừng tỉnh hiểu ra, vươn tay phủ lên gáy anh, lòng bàn tay hơi nóng lên.

Vương Điền thoải mái híp mắt.


Ngay lập tức, anh nghe được giọng nói hơi tủi thân của hắn: "Sau này trẫm sẽ cẩn thận, ngươi đừng ngó lơ trẫm."
Vương Điền khó hiểu nhìn hắn.
"Lần trước ở hang núi, trẫm chỉ sơ ý làm ngươi ngã sưng trán có xíu, ngươi đã không chịu ngó ngàng đến trẫm." Lương Diệp lên án: "Hôm nay chỉ đập đau cổ ngươi, vậy mà ngươi chẳng những không cho trẫm hôn, lại còn không thèm nghe trẫm nói."
"..." Vương Điền xem đủ mạch tư duy và năng lực phân tích thần kỳ của hắn rồi: "Về sau tốt nhất ngươi đừng uống canh Bạch Ngọc nữa."
Lương Diệp nhướng mày: "Sao bỗng nhiên nói vậy?"
"Uống nữa thì khờ quá." Vương Điền bỏ móng vuốt hắn ra, đi về phía trước.
Lương Diệp bám dính sau anh, ôm eo Vương Điền, cúi xuống hôn gáy anh: "Trẫm dự định cho Dương Vô Cữu gia nhập Hắc Giáp Vệ."
Vương Điền không tránh đi được, cũng lười tốn sức, cứ thế kéo theo hắn tiến lên: "Trước đây ta nói lời say xỉn, ngươi thực sự không cần phải kể những vấn đề này với ta đâu."
Dẫu đề cập cũng chẳng ích lợi mấy.

Anh không tin tưởng Lương Diệp, Lương Diệp chắc chắn cũng không tin tưởng anh hoàn toàn.

Đơn giản chỉ là thêm chút mập mờ bề nổi cho mối quan hệ đề phòng lẫn nhau của họ, khiến họ trông có vẻ thân mật khăng khít với nhau mà thôi.
Lương Diệp hơi bực bội cắn vai anh rồi nhay mạnh.

Sự thật chứng minh, thằng nhãi này nào có giả đò đáng thương được bao lâu.

Mới đó mà hắn đã lộ bản tính, trưng ra khuôn mặt hung hiểm, cực kỳ thiếu kiên nhẫn cất lời: "Trẫm nói thì ngươi nghe đi."
"Tùy ngươi." Vương Điền đáp qua quýt.

Kế đó, bả vai anh chợt đau xót.

Anh nổi giận: "Lương Diệp!"
Lương Diệp siết chặt eo anh, nhấc anh ngồi lên chiếc bàn đã được thu dọn sạch sẽ.

Một tay hắn quàng lấy khoeo chân Vương Điền, tay khác luồn qua nách đỡ phần lưng của anh, đẩy anh về phía mình.

Hắn gần như ghì trọn cơ thể Vương Điền trong lòng mình, hôn cổ và vai anh một cách vừa ngang ngược vừa thô bạo, như thể muốn ăn tươi nuốt sống anh.
Ở tư thế này, Vương Điền rất khó sử dụng lực, chỉ biết kéo mạnh mái tóc chấm vai của hắn ra sau, giận dữ nói: "Ngươi lại lên cơn gì nữa thế!?"
Lương Diệp li3m đôi môi đau điếng, không biết mặt đang dính máu của ai.

Hắn cong khóe môi, nở nụ cười tàn ác, khóe mắt lại ửng đỏ, cất giọng khàn khàn sung sướng: "Trẫm muốn dỗ cho ngươi vui."
Mà chẳng hiểu sao toàn chọc giận người ta.
Vương Điền ngổn ngang cảm xúc nhìn hắn, khẽ sờ lên khóe mắt ửng đỏ của Lương Diệp: "Vậy hôm nay ngươi có vui không?"
Nụ cười trên mặt Lương Diệp u ám hơn chút, có vẻ không muốn trả lời câu hỏi này của anh cho lắm, "Trẫm không thích ngươi ngó lơ trẫm, trẫm đau đầu."
Vương Điền đối mặt với hắn hồi lâu, cuối cùng vẫn đành thở dài, vươn tay dịu dàng ôm hắn vào lòng, vỗ nhè nhẹ lưng hắn, nói khẽ: "Giờ thì sao?"
Bả vai và sống lưng căng chặt của Lương Diệp bỗng chốc thả lỏng.

Hắn dựa cả người vào lòng anh, hơi thở xuyên thấu lớp y phục có vẻ nong nóng.
Hắn chẳng hé nửa lời, chỉ vụng về học theo động tác của Lương Diệp, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo anh, tiếp đó nắm lấy tua rua chiếc ngọc bội bên hông anh..