Ôm Trăng Sáng

Chương 36: 36: Đường Về





Tại am Thái Cực, núi Thập Tải.
Lương Diệp ngồi trên đệm hương bồ gặm trái cây.

Chủ am Thái Cực – Hạng Mộng tĩnh tọa bên cạnh, mở mắt nhìn thoáng qua hắn.
"Sư thúc nhỏ ơi, sao thúc vẫn chưa đi vậy?" Hạng Mộng đoạt lại đ ĩa bánh ngọt được dâng cúng trên bục khi thấy hắn rờ đến.
"Chưa nghĩ kỹ một chuyện." Lương Diệp nhanh tay bốc được một chiếc bánh.
"Ồ, ngài còn có chuyện để nghĩ cơ." Hạng Mộng cầm bánh lên ăn một miếng: "Dở quá."
Lương Diệp giành đ ĩa về.
"Ngài gặp sư tổ chưa?" Hạng Mộng hỏi.
"Gặp rồi." Lương Diệp phiền ghét nhíu mày: "Nói ta nặng sát tính quá, đập chết cả con chó ở sơn trang Phiêu Tuyết."
Hạng Mộng cười ngặt nghẽo, suýt không ngồi thẳng lưng nổi.
Lương Diệp ôm đ ĩa bánh ngó lơ cô ấy.

Cười đủ rồi, Hạng Mộng mới đưa tay lau nước mắt, nói: "Sơn trang Phiêu Tuyết là cái cọc Thôi Ngữ Nhàn cắm tại Đông Thần.

Kiểu gì bà ta cũng trả thù."
Lương Diệp im lặng, chỉ từ tốn ăn điểm tâm.
"Vương Điền kia..." Hạng Mộng suy tư: "Ta tính không ra lai lịch của hắn...! nhưng xem thấy quỹ đạo của hai người tựa sao Sâm và sao Thương, lẽ ra là mãi mãi không gặp nhau.

Bây giờ chạm mặt rồi, ắt sẽ khơi lên gợn sóng, tử kiếp đó sư thúc nhỏ."
Lương Diệp hỏi lại: "Trẫm gặp chưa đủ nhiều tử kiếp sao?"
"Năm ấy, sư tổ thấy ngài có tuệ căn duyên tiên nên mới nhận ngài làm đồ đệ, nhưng hôm nay coi bộ ngài muốn chìm nổi tại chốn hồng trần này hơn." Hạng Mộng hơi tiếc hận: "Nếu ngài đi theo sư tổ và sư thúc tổ thì sẽ gặp vận may lớn lao."
Lương Diệp nâng mi mắt, liếc cô ấy: "Sư thúc bảo cô khuyên ta sao?"
"Ngài cũng biết tính tình sư thúc tổ rồi đấy." Hạng Mộng cười hơi chột dạ: "Sư tổ ngoài lạnh trong nóng, tuy không nói thành lời nhưng tóm lại vẫn thương đồ đệ nhỏ là thúc.

Ngài ấy thấy sư tổ quan tâm, thậm chí muốn bắt luôn ngài đưa theo cùng...!có điều sợ sư tổ giận."
Lương Diệp cụp mắt, chẳng nói chẳng rằng.
"Hồng trần thế tục, vinh hoa phú quý...!suy cho cùng chỉ là một giấc mộng phù hoa." Hạng Mộng thở dài: "Trái lại, ta thấy lăn mình trong máu và sương một bận, dính đến lần nào ngấm vào lần đấy không có gì xấu cả.

Con người ấy à...!cũng chỉ vậy thôi."
Lương Diệp phì cười một tiếng, dao lá liễu trượt quanh miếng điểm tâm còn sót lại.
"Còn chưa nghĩ kỹ nữa..." Hạng Mộng nhìn ra cửa: "...!là vị bên dưới ra khỏi núi Thập Tải đó.

Thôi Ngữ Nhàn quyết tâm để ngài lần này một đi không trở về.

Ngài định cho Vương Điền kia chết thay mình thật ư? Thiên Tôn Vô Lượng, tạo nghiệt, tạo nghiệt mà."

"Hắn chết rồi, có khi ta lại đi cùng sư phụ." Lương Diệp nói.
"Có khi?" Hạng Mộng tỏ ý ra dấu: "Sư thúc nhỏ à, rốt cuộc ngài muốn hắn chết hay không muốn hắn chết vậy?"
"Khác nhau ở đâu sao? Chuyện sống chết chẳng qua chỉ là một thoáng chốc." Lương Diệp lười biếng nói: "Hắn may mắn thì sống, xui xẻo thì chết thôi."
"Nghe mấy lời này chút nào." Hạng Mộng đứng dậy từ đệm hương bồ: "Đóng cửa, đóng cửa! Mau đi đi."
Lương Diệp ngồi im thin thít trên đệm hương bồ.
"Bé Sung Hằng à..." Hạng Mộng ngẩng đầu nhìn lên xà nhà: "Đừng gặm móng heo trước mặt tổ sư gia, không là đưa cậu sang ngọn núi bên cạnh làm hòa thượng trông miếu đó."
Sung Hằng li3m dầu mỡ trên khóe miệng, nhảy xuống: "Tỷ tỷ có trà không?"
"Tỷ tỷ cái gì, ta làm bà nội cậu luôn được đấy." Hạng Mộng trợn trắng mắt, nhìn Lương Diệp ngồi như pho tượng: "Sư thúc nhỏ à, biết đâu được, tóm lại không có gì là chắc chắn cả.

Nếu thúc sớm đã quyết tâm thì sẽ chẳng ngồi đây sầu lo không ra kết quả."
Gió núi thổi qua, cuốn theo cơn sóng xanh nhấp nhô chạy dài, đưa hơi lạnh vào đại điện.
Nơi đệm hương bồ đã vắng bóng người, chỉ còn vụn bột điểm tâm bị gọt nát trong đ ĩa.
"Tạo nghiệt mà."
——
Sau khi Quyền Ninh rời đi, tình trạng rối ren bên ngoài vẫn chưa dừng lại.

Vương Điền ngồi trong xe ngựa thậm chí còn cảm giác được xu thế ngày một nghiêm trọng hơn.
"Bệ hạ!" Ngụy Vạn Lâm ngồi trên ngựa gọi với vào trong xe: "Thần hộ tống Bệ hạ rời khỏi đây trước!"
Vương Điền mở cửa sổ xe thì thấy nguyên toán lính đang lao vào chém giết nhau, lập tức hiểu vấn đề.

Quyền Ninh không nhất thiết phải quấy loạn đến mức này.

Rất rõ ràng, đối phương đã rình rập chờ cơ hội lâu rồi.

Người đủ khả năng động đến quân hộ vệ còn ai khác ngoài Thôi Ngữ Nhàn.
Vương Điền quyết định nhanh chóng.

Anh cởi áo khoác ngoài, lao ra sải bước tới chỗ con ngựa Ngụy Vạn Lâm dắt qua: "Bên đó có bao nhiêu người?"
"Không biết ạ!" Ngụy Vạn Lâm mặc cho anh bộ giáp bảo vệ tim: "Vừa ra khỏi núi Thập Tải đã có lính tạo phản.

Đôi bên mặc đồ giống nhau nên lúc đầu chưa ai kịp định hình, sau mới nhận ra lông công ở mũ giáp quân phản loạn màu lam, phe ta là màu đỏ!"
Vương Điền nhìn kỹ, không đếm được có bao nhiêu lông công đỏ.
"Bệ hạ, không nên ở lại đây lâu.

Đường lui trước sau đều đã bị cắt đứt, chúng ta chỉ còn cách rút vào ngọn núi bên cạnh!" Ngụy Vạn Lâm sốt ruột nói.
"Đi!" Vương Điền siết chặt dây cương, "Giá!"
"Hộ giá!" Ngụy Vạn Lâm khua mạnh trường đao, chém bay tên loạn bay đến, khoảng trăm binh lính nhích lại gần mở đường.


Vương Điền được vài binh lính cưỡi ngựa quây quanh bảo vệ.

Giữa tình huống cấp bách, có người đưa cho anh một thanh kiếm.
Các cung nữ và thái giám tay không tấc sắt, tiếng hét chói tai vang lên khắp nơi hết đợt này đến đợt khác.

Đội ngũ quá dài, không biết những đại thần đi cùng gia quyến đằng sau sao rồi, tuy nhiên so ra thì yên ắng hơn hẳn bên đây.

Xem ra Thôi Ngữ Nhàn chỉ cần tính mạng Lương Diệp chứ không định gây thù với những trọng thần triều đình này.
Vương Điền không thạo cưỡi ngựa, chỉ tính là sở thích nghiệp dư như bắn tên.

Bóng kiếm ánh đao lóe liên hồi, anh chỉ cảm thấy con đường phía trước càng lúc càng khó đi, binh lính bên cạnh càng ngày càng thưa thớt, theo sau là lính truy bắt cuồn cuộn không ngớt, bám sát bọn họ như đám sói dữ khóa chặt con mồi quyết không buông tha.
"Bệ hạ cẩn thận!" Binh lính vừa đưa trường kiếm cho anh chợt nhảy vụt tới chắn trước mặt Vương Điền, trúng một mũi tên vào giữa trán.

Máu đỏ thắm phun ra, cả người và ngựa ngã uỵch xuống đất.
Tiếng tên xé gió càng dồn dập hơn, số người xung quanh Vương Điền cũng giảm dần.

Thậm chí anh chưa kịp nhìn kỹ thì xác chết ngâm mình trong vũng máu đã bị bỏ xa đằng sau.
"Bệ hạ đi mau! Để thần giữ chân bọn chúng!" Thấy lính truy bắt ngày một nhiều, Ngụy Vạn Lâm gầm lên một tiếng, vung roi quất mạnh về phía Vương Điền.

Con ngựa Vương Điền cưỡi lập tức chạy như bay vào sâu trong rừng núi.
"Ngụy Vạn Lâm!" Vương Điền nắm chặt dây cương vội ngoái đầu lại, thấy Ngụy Vạn Lâm đã bị chém một đao trúng vai, mười mấy binh lính đội mũ gắn lông công đỏ tựa cá nằm trên thớt, bị đám lính truy bắt kia chôn vùi.
"Bệ hạ đi mau!" Ngụy Vạn Lâm lại gầm lên tiếng nữa, vác thanh đao đứng dậy, trường đao trong tay khua vùn vụt, đụng ngã hàng loạt người: "Đi!"
"Giá!" Vương Điền kẹp mạnh bụng ngựa, xông vào trong rừng.
Gió gào thét bên tai, tiếng vó ngựa dần áp sát, âm thanh lưỡi kiếm sắc bén xé rách không khí đột ngột vang lên khiến sống lưng anh chợt lạnh lẽo.

Vương Điền thình lình khom lưng tì người vào lưng ngựa.

Thậm chí anh không kịp nghĩ nhiều, lập tức khởi động tên ngầm tại cổ tay.

Con ngựa đuổi theo hí dài một tiếng, cả người lẫn ngựa ngã văng ra đất.
Vương Điền chẳng dám rề rà.

Đường đi phía trước hẹp dần, cuối cùng tới luôn điểm cuối.


Anh quay ngoắt dây cương, xông thẳng vào cánh rừng rậm bên cạnh, bị nhánh cây tầm thấp cắt qua mặt và cổ.

Thế nhưng, anh mặc kệ tất cả những vết thương nhỏ này, chỉ mong con ngựa mình đang cưỡi có thể chạy trốn nhanh thêm chút nữa.
Mũi tên dài sượt qua mặt Vương Điền.

Anh đột ngột kéo dây cương.

Vô số người bỗng dưng xuất hiện trên những cái cây xung quanh.

Bọn chúng đều mặc đồ màu nâu đen, tay cầm đao, kiếm hoặc nỏ, nhảy xuống xông thẳng về phía anh luôn không nhiều lời.
Vương Điền tránh đi tên nỏ bay đến, lăn xuống khỏi lưng ngựa, bắn tên ngầm ra.

Song, võ công của những người này cao vượt thấy rõ, tỉ lệ ăn điểm của anh cực thấp, chẳng bao lâu sau đã dùng hết chỗ tên.

Người lao đến nhanh nhất cứ thế chém một đao thẳng hướng cổ anh.

Vương Điền hơi lảo đảo, ngã ra đất.

Thân đao xẹt qua cổ anh, cuốn theo hơi lạnh buốt giá.

Lông tơ toàn thân dựng đứng, anh gần như sử dụng tốc độ phản ứng nhanh nhất cả đời này, vốc nắm đất ném lên mặt đối phương rồi nhấc chân chạy biến.

Tuy nhiên, chưa chạy được bao xa, anh đã bị một người sút trúng ngực, cơ thể đập mạnh vào thân cây, nôn ra một ngụm máu.
Những người khác chỉ yên lặng đứng nhìn chứ không làm gì.
Khả năng cao đây là sát thủ chuyên nghiệp muốn kiếm tiền thuê, hoa hồng khi cắt được đầu anh chắc chắn sẽ cao lắm...!Vương Điền cũng hơi nể bản thân vì lúc này rồi mà còn lơ đễnh được.

Giây phút đối phương đâm kiếm tới, tốc độ bản ứng của cơ thể đã không theo kịp bộ não, anh nhắm mắt theo phản xạ.
Kenggg!
Một thanh nhuyễn kiếm cuốn lấy trường kiếm đâm tới, vừa lật lại đã khiến trường kiếm đứt thành từng mảnh rơi rụng xuống đất.
Vương Điền hoảng sợ trợn mắt, chỉ thấy Lương Diệp đã hóa trang đang ngậm cười đứng trước mặt mình.

Hắn vươn tay quẹt đi máu ở vết thương trên má anh, nói: "Ai cho ngươi rạch rách mặt hả?"
Vương Điền chưa thoát khỏi cơn khiếp hồn, cơ miệng cũng vuột khỏi tầm kiểm soát: "Nhánh cây rạch, ngươi san phẳng cánh rừng này đi."
"..." Lương Diệp liếc anh đầy oán trách: "Xem kìa, hễ ta không ở đây cái là đến bọn tép riu này cũng bắt nạt được ngươi."
Khóe môi Vương Điền giật giật: "Ngươi tới muộn chút nữa thì tha hồ mà rải tro cốt của ta chơi."
"Đừng giận, lát nữa cắt đầu bọn chúng cho ngươi đá." Lương Diệp vuốt v e gương mặt anh rồi quay người sang chỗ khác, cười đầy chết chóc với toán sát thủ đang bao vây: "Một đám nhãi nhép."
Đây không phải lần đầu tiên Vương Điền thấy Lương Diệp giết người.

Tuy nhiên lần trước, anh nấp sau chiếc bàn tại tẩm cung, xung quanh lại tối om nên không nhìn kỹ được.

Lần này là giữa ban ngày ban mặt, anh thấy rõ mồn một biểu cảm hưng phấn tột độ hơi dị hợm của Lương Diệp.

Nhuyễn kiếm hắn cầm tựa lưỡi hái gặt mạng, tay nâng kiếm rơi, gần tới độ một chiêu kiếm xin một cái đầu.

Đầu rơi xuống, phần thân vẫn còn co giật.

Vương Điền đứng giữa vũng máu, siết chặt thanh kiếm trong tay, vô thức lui về sau một bước.
Lương Diệp vặn mạnh lưỡi kiếm đâm vào tim sát thủ một phát, máu bắn tung tóe, đỏ nửa khuôn mặt hắn.

Non nửa số sát thủ còn lại kiêng dè nhìn hắn rồi lại chộn rộn.

Lương Diệp nhếch môi, nụ cười khát máu nở rộ trên mặt: "Nào, lên hết cả đi."
"Giết gã!" Có người lạnh lùng quát một tiếng, những người còn lại lập tức xông lên bao vây.
Vương Điền đứng cạnh xem đến tê da đầu.

Võ công của những sát thủ còn lại càng cao hơn nữa, cộng thêm điệu bộ như đang dàn trận gì đó, mỗi chỗ tấn công đều theo trật tự riêng.

Sức chiến của Lương Diệp bị phân tán, rất khó giết được người chỉ bằng một chiêu, trái lại nhiều lần đã sơ sểnh bị thương.

Lúc mũi đao sượt qua cổ Lương Diệp, trái tim Vương Điền suýt nữa nhảy ra khỏi cổ họng.
Giây phút Lương Diệp bị một đao chém trúng vai, Vương Điền bắt đầu hơi bứt rứt.

Anh nhặt chiếc nỏ mà kẻ xui xẻo nào đấy ném xuống, cúi đầu nghiên cứu một lát, sau đó nhắm thẳng vào đám người đang di chuyển cực nhanh tại khu vực chiến đấu.
Về cơ bản, dựa vào thị lực và tốc độ phản ứng của mình, anh không thể nào ngắm bắn chuẩn.

Vì vậy, Vương Điền từ bỏ việc nhắm đến sát thủ, thay vào đó, anh phóng một mũi tên tới chỗ Lương Diệp.

Lương Diệp né đi, trái lại tên sát thủ bị hắn ngăn chặn tầm nhìn gặp tai ương.

Lương Diệp nắm được cơ hội, lao ra khỏi vòng vây, một tay cầm kiếm, một tay vác Vương Điền lên vai rồi tung thứ gì đó ra sau.

Chỉ nghe vài tiếng nổ rầm rầm, thoáng chốc khói bốc nghi ngút khắp xung quanh.
——
Lúc được thả xuống, Vương Điền suýt phun cả dạ dày ra.
Lương Diệp khẽ thở gấp, bộ đồ trắng đã bị máu nhuộm đỏ thắm, đồng thời không thể nhận rõ rốt cuộc trên người hắn có bao nhiêu vết thương.

Hắn quăng bừa nhuyễn kiếm sang một bên, ngồi quỳ dựa lưng vào mặt khuất phía sau của sườn núi, cười toe toét với Vương Điền.
Vương Điền không yên tâm ngoảnh lại quan sát: "Bọn họ không đuổi theo sao?"
"Đuổi không kịp." Lương Diệp vươn tay về phía anh, không biết mặt hắn bị kiếm hay đao rạch ra một đường máu dài ngoằng, bung da lộ thịt khiến người ta sợ hãi lạ thường.

Lông mi hắn bị máu tẩm ướt thành nhúm.

Khí thế chết chóc và điên cuồng trong đôi mắt ấy vẫn chưa tan đi.

Dẫu vậy, giọng hắn nghe lại thật biếng nhác: "Qua đây, cho trẫm ôm cái nào.".