Ôm Trăng Sáng

Chương 217: Con Trẻ (2)




Chuyển ngữ: Hoa Hoa nè

- ---

Tám năm trôi qua, dường như Đại Đô vẫn là Đại Đô quen thuộc trong trí nhớ của hắn, nhưng lại như đã thay đổi hoàn toàn.

Phường Ứng Tô vẫn nhộn nhịp như xưa, phủ Đan Dương vương năm ấy đã thay tên đổi họ, cũng chẳng biết là tân quý nhà ai. Sung Hằng dắt ngựa, mua một gói bánh ngọt treo lên yên, năm xưa anh hắn và Vương Điền đều thích ăn bánh của nhà này nên hắn cũng thường ghé mua. Giờ con trai của chủ quán đã lên làm ông chủ, hương vị thì thua xa.

Chẳng ngon, ọe.

Trên đường người đi đông đúc, hắn đang muốn đi tìm một nhà trọ để dừng chân thì bỗng nghe có tiếng vó ngựa phi đến, sau đó là tiếng hô to hưng phấn: "Tin chiến thắng từ quận Hoa Đông! Tin chiến thắng từ quận Hoa Đông!"

Người đi đường đều né sang hai bên, bắt đầu hào hứng bàn luận. Đúng lúc này, một quả bóng đồ chơi không biết của trẻ con nhà nào lăn ra, đứa bé với hai búi tóc tròn xoe lon ton chạy ra nhặt.

"Em bé!" Có người hét lên.

Sung Hằng lao lên định chộp lấy đứa bé, nào ngờ lại có người còn nhanh hơn hắn. Tướng quân trong bộ giáp sắt nghiêng người xuống nhấc bổng nó lên, lại còn giơ chân ra đạp vào vai hắn.

Người lính báo hỉ đã giục ngựa phi thẳng đến hoàng cung.

Sung Hằng nhìn chằm chằm kẻ có mắt như mù kia với gương mặt u ám.

"Hí!" Con chiến mã giơ vó lên cao bị dây cương ghì lại, tướng quân mặc giáp đen ôm đứa bé xoay người xuống ngựa. Thoạt nhìn gã chỉ khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, mắt kiếm mày sáng rất tuấn tú, oai phong lẫm liệt.

"Bác ơi, trông em bé này". Gã một tay đưa đứa trẻ đang khóc to cho bà của nó.

"Cảm ơn tướng quân! Cảm ơn tướng quân!" Người bà kích động ôm chầm lấy đứa cháu.

"Là tướng quân một tay!" Trong đám đông có tiếng người kích động hô.

"Dương tướng quân khải hoàn về triều, vậy là đã đánh xong rồi sao?"

"Nói thừa! Lúc nãy chẳng nghe tin quận Hoa Đông thắng trận rồi còn gì!"

"Nguyên soái đâu rồi? Tiêu Viêm nguyên soái sao không về?"

"Xin lỗi nhé ông anh, vừa rồi lỡ đạp vào vai ngươi!" Tướng quân cụt tay này lại có tính tình cởi mở, gã cười nói xin lỗi với Sung Hằng. Đôi mắt sắc bén đối diện với ánh mắt của Sung Hằng, gã chợt sửng sốt, "Ngươi là... Sung Hằng?"

Sung Hằng nhìn gã một hồi, cuối cùng cũng nhìn ra bóng dáng của thiếu niên năm ấy từ giữa hàng lông mày, "Dương Vô Cữu?"

Nửa canh giờ sau, tại quán rượu Trường Vận.

"Chúng ta cũng đã nhiều năm không gặp rồi nhỉ?" Dương Vô Cữu nâng chén lên chạm ly với hắn.

Sung Hằng lãnh đạm đáp: "Chín năm".

"Chà". Dương Vô Cữu cười, uống một hớp rượu, "Đúng là đã nhiều năm thật".

Sung Hằng chỉ lẳng lặng uống rượu.

Tính ra mối quan hệ của hai người chẳng thân thiết gì cho cam, nhưng có lẽ do người xưa chẳng còn mấy ai, sau nhiều năm nhìn lại mối giao tình nhạt nhẽo ấy cũng có thể khiến hai người vốn không ưa gì nhau cùng ngồi xuống uống vài chén rượu nhạt.

"Năm năm trước cha ta đã qua đời, mai là ngày giỗ của ông ấy, ta đã xin đại soái cho về gấp". Nhìn Dương Vô Cữu chững chạc hơn nhiều, người ta rất khó có thể liên hệ gã và thiếu niên nhút nhát ồn ào của chín năm trước với nhau.

Tất nhiên, bản thân Sung Hằng cũng thay đổi rất nhiều, đến mức Dương Vô Cữu cũng không khỏi cảm khái: "Thực sự ngươi đã thay đổi nhiều quá".

Sung Hằng nhếch môi.

Sau ba tuần rượu, chẳng thể tránh khỏi việc nhắc đến chuyện cũ, nhớ đến người xưa.

Dương Vô Cữu đã uống nhiều Thiêu Đao Tử, chút rượu nhạt này hoàn toàn không thể khiến gã say, nhưng những niềm tiếc nuối trong lòng không ngăn được, "Nếu không có vương gia và tiên đế thì ta và cha có lẽ đã chết từ lâu rồi".

Sung Hằng im lặng uống rượu.

"Năm ấy vốn dĩ ta muốn vào cung cùng các ngươi, nhưng cha ta kiên quyết ngăn cản, ông ấy còn quỳ xuống với ta..." Dương Vô Cữu nhăn mày cúi đầu, giơ tay ôm trán, "Ta không thể để cha quỳ với ta được, nên ta không đi".

"Ngươi có đi cũng vô dụng". Sung Hằng vô tình nói.

"Ngươi đúng là vẫn gợi đòn như xưa". Dương Vô Cữu nghiến răng, nhăn nhó nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng cũng có vài phần bóng dáng của tiểu công tử ăn chơi năm xưa, nhưng lại nhanh chóng biến mất không dấu vết. Gã thở hắt ra, cầm chén rượu lên chạm ly với Sung Hằng rồi cười nói: "Thực ra ta... chỉ muốn nói thêm vài câu với Vương Điền mà thôi".

Sung Hằng không nói mỉa lại gã, khi đó Vương Điền bị trúng tên, anh hắn ôm chặt lấy người không cho ai chạm vào. Đừng nói là Dương Vô Cữu dù có đi theo cũng không lại gần được, ngay bản thân hắn cũng chẳng thể gặp Vương Điền nhiều hơn.

Các sĩ tử tân khoa đang vui vẻ chè chén ở ngoài quán rượu, tiếng cười nói rôm rả không ngừng, chẳng biết triều đình lại có thêm bao nhiêu gương mặt mới. Người mới đến người cũ đi, một đời thiên tử một đời thần, những chuyện xưa oanh liệt đó đã sớm bị chôn vùi trong dòng thời gian, ở Đại Đô này chẳng biết còn mấy ai còn thực sự nhớ đến họ.

Lại thêm vài năm nữa, có lẽ ngay cả hai người họ cũng chỉ mỉm cười bỏ qua khi nhớ lại chuyện năm ấy.

Ly chén chạm nhau, mặt nước sóng sánh, hiện ra hai gương mặt lặng im không nói gì.

"Lần này về còn đi nữa không?" Dương Vô Cữu hỏi.

Sung Hằng đáp: "Vài ngày nữa là đi".

"Cũng tốt". Dương Vô Cữu gật đầu, cười nói: "Tối nay ta phải vào cung diện thánh, ngày mai đi tảo mộ cho cha ta rồi quay về quận Hoa Đông. Haiz, nhắc đến quận Hoa Đông, ngươi biết chỗ đó có rất nhiều mỏ vàng ha?"

"Ừ". Sung Hằng gật đầu.

Có đôi lần hắn có nghe Lương Diệp nhắc đến.

"Chuyện này rất là thú vị, quận Hoa Đông có vài mỏ vàng không rõ sở hữu của ai, nguyên soái cử người đi tra cả nửa ngày, sau ngươi đoán xem?" Dương Vô Cữu cười nói tiếp: "Bảy tám mỏ vàng đó đều thuộc sở hữu của Đại Lương ta, vàng khai thác từ đó được vận chuyển đến Đông Thần, sau đó rẽ vào Nam Triệu đi qua Vân Thủy, chảy vào thương đội của chúng ta, đoàn thương này chắc chắn ngươi có biết".

"Đoàn thương Vương thị?" Sung Hằng nhướng mày.

Dương Vô Cữu vỗ bàn, "Đúng, chính là đoàn thương do vương gia lập ra ngày trước, hiện giờ quy mô cực kỳ lớn mạnh, là đoàn thương số một số hai ở cả ba nước. Đại đương gia của họ bây giờ là Vu Lang, nghe nói ngày trước chỉ là một tên sai vặt trong vương phủ... Đoàn thương hoạt động công khai dưới sự giám sát của Nhiếp Chính vương, là hoàng thương đích thực... Nếu không sao năm nào quốc khố cũng được lấp đầy..."

"Ngươi biết Lữ Thứ không? Khi còn tại thế tiên đế đã ném hắn vào quân đội phía tây, mà hắn chê bên đó không được đánh nhau nên tìm đủ mọi cách để đánh sang Tây Vực, hai quận mới sát nhập của chúng ta ở phía tây đều do hắn kéo về..."

"... Chà, chuyện bên quan văn ta không rõ lắm, ta không đấu nổi với mấy cái đầu đó... Giờ người nổi tiếng hơn cả hẳn là Lục Kiệt, Bách Lý Thừa An, Sở Canh, Lưu Tân Bạch, Tuân Diệu... Còn cả trạng nguyên tân khoa chấn động mấy năm trước nữa... Còn ai nữa đâu... Nói chung đều là học trò xuất thân từ thư viện Trường Lâm... chẳng nhận ra ai..."

"Ta cũng không quay về, đều nghe bọn trẻ nó nói..."

"Giờ bệ hạ khác hoàn toàn với ngày xưa bé, trưởng thành không có chút gì là giống một đứa trẻ mười mấy tuổi, Bách Lý đại nhân làm thái phó thực sự rất giỏi... Vài năm gần đây sức khỏe Nhiếp Chính vương không được tốt, đang dần ủy quyền, theo ta là đang muốn cho bệ hạ có thể sớm ngày chấp chính..."

Lâu rồi không uống rượu ở Đại Đô, bất chợt uống một lần lại thấy chếnh choáng. Sung Hằng nghe Dương Vô Cữu kể chuyện về người và việc ở Đại Dô, vậy mà cũng hơi say.

Tiếc rằng ở đời không có thứ gì không đi đến hồi kết, sắc trời mờ tối, hắn và Dương Vô Cữu đã đến lúc từ biệt.

"Có thời gian thì đến quận Hoa Đông tìm ta!" Dương Vô Cữu cười vỗ vai hắn, "Đến lúc đó ta mời ngươi uống loại rượu ngon nhất! Anh em ta tất phải uống cho thỏa thích!"

"Được". Sung Hằng ôm kiếm gật đầu, đứng nhìn gã lắc lư trèo lên lưng ngựa.

"Đi!" Một người một ngựa khuất bóng trên đường cái phường Ứng Tô.

Sung Hằng dắt ngựa đi ngang qua cổng hoàng cung, nương theo ánh trăng ngắm nhìn cổng thành uy nghiêm. Từ ngoài nhìn vào trong, là những cung vàng điện ngọc rộng lớn nguy nga, nhưng từ bên trong nhìn lại, chỉ thấy một bầu trời bị cắt xẻ trong khoảng sân nhỏ hẹp, con đường hẹp dài dường như không có điểm cuối, bên dưới là vô số lừa lọc bị chôn giấu.

Điện Nghị Sự trong hoàng cung, dưới ánh nến.

Thiếu niên trắng trẻo anh tuấn ngồi thẳng lưng trên ghế, cụp mắt nhìn chiến báo trong tay. Nhìn cậu mới chỉ mười bốn mười lăm tuổi nhưng uy nghi của đế vương đã hiển hiện, cả điện Nghị Sự chìm trong im lặng.

Thôi Kỳ lẳng lặng ngồi trên xe lăn, cầm khăn che miệng, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng, khiến gương mặt vốn tái nhợt có thêm vài phần khí sắc.

Lương Hoàn nghe tiếng quay sang nhìn, Thôi Kỳ lại chỉ lắc đầu.

Bách Lý Thừa An đứng ở một bên, mặc lại áo váy nữ trang khiến nàng càng thêm dịu dàng trang nhã, nhưng bất kể là quân hay dân cũng không dám coi thường nàng vì thân phận nữ nhi. Vị thiên tài hiếm gặp ở đời này đã trở nên mạnh mẽ đến mức khác biệt giới tính đã không còn là vũ khí để người ngoài công kích nàng được nữa. Nàng cố sức đề nghị kiến thiết trường tư và khoa cử dành cho nữ giới, sau lại quay về mặc nữ trang vào chầu, nàng muốn cho nữ giới trong thế gian không cần giả nam cũng có thể đạt được điều mình muốn.

Quân tử ở đời, xưa nay vốn không nên phân biệt nam nữ.

Yến Trạch - người chuẩn bị cáo lão về quê, một lần nữa xin từ chức, nhưng bị Thôi Kỳ từ chối. Trong lòng họ đều hiểu lý do vì sao ngày trước Hứa Tu Đức phải quay về quận An Hán: Lương Diệp không ngại là bởi với năng lực và tính cách của mình gã sẽ chẳng quan tâm đến người dưới quyền kết bè kết phái thế nào, chỉ sợ kết phường còn không nhanh bằng gã phá hoại. Nhưng Thôi Kỳ là người cẩn trọng, nhất là kỵ việc bè phái đấu đá nhau, Yến Trạch và Hứa Tu Đức là thầy trò, cùng vào Nội Các chắc chắn không được, nhất là khi quan viên mới trong triều hiện giờ có rất nhiều người là học trò Trường Lâm. Gần đây hắn đã dứt khoát thuyên chuyển quan viên hệ Trường Lâm ra ngoài, Sở Canh và Lưu Tân Bạch liền đứng mũi chịu sào.

Dù Bách Lý Thừa An không tán thành nhưng vì nàng đã từng nhậm chức ở huyện Quảng Viễn ở Hà Tây nên cũng không tiện nhiều lời, chỉ có thể cố gắng ở giữa điều hòa.

Thôi Vận sống cả đời trong sạch ngay thẳng, cuối cùng lại bị liên lụy vì cháu ruột phạm sai lầm, suýt nữa không giữ được mặt mũi tuổi già. Ông từ quan về quê, ít nhiều gì cũng giữ được mạng của cả nhà, nhưng trên phố lại nói với nhau là vẫn thấy Nhiếp Chính vương nhỏ mọn, có khi vẫn đang ghi thù việc nhà họ Thôi đánh gãy hai chân của y.

Thôi Kỳ chẳng để tâm đến những lời đồn đãi đó, giờ đây thời gian của y đã không còn nhiều, chỉ muốn nhanh chóng dọn đường giúp cho Lương Hoàn, để con đường về sau của cậu có thể bằng phẳng hơn chút.

Tuy Lương Hoàn còn trẻ nhưng đã thầm hiểu rõ tất cả những việc này. Từ năm năm tuổi cậu đã được a thúc dắt vào điện Nghị Sự để nghe, a thúc đi rồi đến lượt chú thập cửu dắt cậu theo khi lên triều, còn bắt cậu phải nói ra được gì đó. Sau nữa khi chú thập cửu băng hà, cha cậu và Bách Lý thái phó lại càng nghiêm khắc hơn, không cho phép cậu ngừng lại dù chỉ một khắc, có lẽ khắp hoàng cung này không đâu là không có vết nước mắt của cậu.

Nhưng khi cậu dần lớn lên, cậu cũng không còn khóc được nữa.

Năm xưa a thúc và chú thập cửu cố hết sức kéo lại tòa nhà đang dần sụp đổ, cứu về được một Đại Lương thủng trước hụt sau. Chú thập cửu tình nguyện đeo trên người ô danh mấy đời, không từ thủ đoạn mà thay cậu trừ khử thế gia tiêu diệt huân quý, quét sạch cho cậu một con đường đi thẳng đến ngôi vị hoàng đế. Cha cậu Thôi Kỳ và người thầy Bách Lý Thừa An, còn cả những cựu thần như Yến Trạch cũng gắng sức liên thủ giúp cậu ngồi vững trên ngai vàng khi sáu tuổi. Trong lúc cậu vẫn còn ngây thơ chỉ biết khóc lóc tủi thân họ đã từ từ lấp đi những vết thủng của Đại Lương. Giờ khi họ đều đã đi đến cuối con đường, cuối cùng quyết định chính thức giao Đại Lương vào tay cậu.

Phần nhiều những người ấy cũng chỉ có thể đi cùng cậu đến đây, so với a thúc và chú thập cửu không thể nói lời từ biệt thì ít ra lần này cậu có thể nhìn họ rời đi.

Lương Hoàn chậm rãi gấp cuốn sổ con trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía các thần tử mỗi người một vẻ mặt trong đại điện, trầm giọng nói: "Quay về nói cho Tiêu Viêm, Đại Lương tuyệt đối không nghị hòa".

"Trẫm muốn quận Hoa Đông".

Chúng thần đồng loạt quỳ xuống.

"Bệ hạ vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!"

Bắc Lương năm Nguyên Hưng thứ chín, Lương Hoàn tự mình chấp chính. Mùa đông cùng năm, thế gia cuối cùng là nhà họ Tăng bị chém đầu cả nhà, thủ phụ Yến Trạch cáo bệnh về quê.

Bắc Lương năm Nguyên Hưng thứ mười, mùa xuân, Lữ Thứ lại đánh thêm ba trăm dặm phía tây, Bắc Lương có thêm một quận.

Bắc Lương năm Nguyên Hưng thứ mười, mùa thu, đại nguyên soái Bắc Lương Tiêu Viêm dẫn quân hoàn toàn thu phục quận Hoa Đông.

Mùa đông cùng năm, Nhiếp Chính vương Thôi Kỳ hoăng tại Đại Đô, Bách Lý Thừa An nhậm chức tại điện Ngô Đồng.

Bắt đầu từ năm Nguyên Hưng thứ mười Bắc Lương thu phục được quận Hoa Đông, đế vương thiếu niên cuối cùng đã hoàn toàn nắm được toàn bộ bộ máy quốc gia trong tay, mở ra tấm màn Nguyên Hưng thịnh thế. Hắn và người thầy Bách Lý Thừa An của mình, cùng nhau phát động một cuộc cải cách mạnh mẽ ở Bắc Lương, trong hơn hai mươi năm sau đó lần lượt tiêu diệt Lâu Phiền, Đông Thần, Nam Triệu. Hơn trăm năm sau khi triều Đại An diệt vong, mảnh đất Trung Nguyên cuối cùng đã nghênh đón thống nhất một lần nữa.

Và tên của Lương Hoàn đã trở thành trang sử rực rỡ nhất của Bắc Lương, thế nhân trăm ngàn năm sau vẫn dành hết lời ca ngợi cho vị hoàng đế trẻ tuổi này. Chỉ tiếc hắn lại sớm băng hà khi mới hơn ba mươi tuổi, để lại một mình lão tướng Bách Lý Thừa An chống đỡ thịnh thế, cũng khiến không biết bao nhiêu văn nhân mặc khách phải tiếc thương.

Tiền giấy ố vàng cháy dở vờn quanh cành cây khô nhô ra khỏi vách đá vài vòng, rồi lững thững bay về phía chân trời xa.

"Anh, em định đến Tây Vực, chẳng biết bao giờ mới quay về gặp hai người được, anh và Vương Điền giữ gìn sức khỏe".

Mặt trời ngả về tây, vó ngựa lộc cộc trên con đường mọc đầy rêu xanh. Dây leo bò trên vách đá, đung đưa trong gió giữa nắng chiều.

Sung Hằng dắt con ngựa già lông đốm cực xấu nhưng đã gầy trơ xương, một tay ôm kiếm, tay còn lại lấy bánh trong túi ra ném vào miệng.

Vẫn chẳng ngon, ọe.

Một người một ngựa dần dần biến thành hai chấm đen nhỏ, rồi biến mất ở cuối con đường dài đằng đẵng.

Non nước bao la, đường đi còn dài, phải tự mình bảo trọng.

- Hết truyện -

- ---Tác giả có lời muốn nói:

Ngoại truyện có liên quan đến nội dung chính truyện đến đây là kết thúc, cảm ơn các tình yêu đã bầu bạn bên tui trong suốt chuyến hành trình này, khom lưng!

Chúng ta có duyên gặp lại! Chắp tay!

- ---

Ai không thích cái dynamic bái thiến bẻ gãy mầm non tổ quốc có thể dừng lại ở chương này được rồi, dù sao 5 chương sau cũng chỉ là If, không tính vào nội dung chính đâu nè