Ôm Trăng Sáng

Chương 209: Phiên ngoại: Giao thừa - 4




“Ngươi bị bệnh phải không!?” Vương Điền tức giận nhìn tấm lưng trần của hắn.

Cơn điên cuồng hưng phấn đến mức toàn bộ gương trên trần nhà cùng với những đồ lặt vặt y thu thập trong tủ trưng bày đều bị đập vỡ, thằng ranh này còn rất tự giác bảo vệ y trong vòng tay để kính không đâm vào y, còn phía sau lưng hắn thì trầy xước rất nhiều, vô số vết thương nhỏ, một số còn đang rỉ máu.

“Đều là nội lực chặn lại, không đau.” Lương Diệp vui vẻ ngồi xếp bằng trên chiếc giường lớn tối tăm của Vương Điền, “Nếu không ngươi liếm cho trẫm một chút”.

“Liếm cái đầu nhà ngươi!” Vương Điền đè cổ hắn lại, đổ toàn bộ cồn vào người hắn.

Lương Diệp tức khắc cảm thấy phía sau lưng đau rát, cũng chẳng đau là bao, nhưng Vương Điền ở trước mặt hắn, cơn đau đó có thể bị hắn phóng đại đến mức hoàn chỉnh, hắn gào lên một tiếng, bắt đầu ôm người rê.n rỉ vì đau, bị Vương Điền đè xuống chăn, suýt chút nữa chết ngạt.

Mãi đến tận đêm khuya, Vương Điền cuối cùng mới nằm được xuống gối, trước khi đi ngủ, y hung ác cảnh cáo Lương Diệp đang nằm trên gối: “Ngày mai là giao thừa, ngươi không được đi ra ngoài, cũng không được làm chuyện gì để đánh thức ta, nhớ chưa?”

Lương Diệp ôm gối nghiêm túc gật đầu, sau đó Vương Điền tắt đèn.

Y vừa nhắm mắt lại, Lương Diệp liền chui vào trong chăn của y, quấn lấy y.

“…Vết thương của ngươi.” Vương Điền đột nhiên cảm thấy mình tận tâm bôi thuốc cho hắn, lấy ra một chiếc chăn riêng rồi trải băng gạc lên đó thật giống như kẻ ngốc.

Lương Diệp đưa tay che miệng y, hài lòng ôm y trong ngực mình, ngáp một cái: “Ngủ đi.”

Sáng sớm hôm sau, Vương Điền bị bịt miệng mũi buộc phải thức dậy, đặc biệt cáu kỉnh vì ngủ không đủ giấc, còn đá vào eo Lương Diệp.

Lương Diệp nắm lấy cổ chân của y, cách chăn đè lên người y: “Dậy đi, hôm nay giao thừa, chúng ta còn chưa mua đồ tết, còn phải dán câu đối, còn —— ái!”

Vương Điền vẻ mặt oán hận túm lấy mái tóc dài hắn không chịu cắt, giơ điện thoại lên cho hắn xem, tức giận nói: “Tổ tông, mới bảy giờ thôi! Tối qua con mẹ nó ngươi lăn lộn đến bốn giờ mới ngủ! Ngươi có thể để ta ngủ một giấc yên bình được không!”.

“Đón tết! Giao thừa!!” Lương Diệp giận dữ trừng mắt nhìn y, cao giọng: “Ngươi còn chưa từng đón giao thừa với trẫm, trước ngày đại hôn ngươi đã bỏ trốn! Trẫm ngàn dặm xa xôi đuổi đến Nam Triệu ngươi còn không về! Câu đối mua ở Nam Triệu trẫm còn chưa được dán! Hạt dưa còn chưa ăn xong!”

“Nếu không phải ngươi nhất quyết giam ta trong cung, ta đã không bỏ trốn! Ngay cả ở Nam Triệu, cũng là ngươi một vừa hai phải rời đi trước một ngày!” Vương Điền lỗ tai suýt chút nữa bị hắn rống hỏng, không cam lòng chịu thua cũng rống lại: “Ngươi cho rằng ta không muốn kết hôn với ngươi sao?!”

Hai người đều không chịu nhận thua, tuy rằng có đánh nhau cũng chẳng ai chiếm được phần hơn, cũng không có khả năng nhận lỗi, nhưng người nào cũng cho rằng mình có lý, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm nhau ở trên giường hồi lâu, cuối cùng không hẹn mà cùng quay đầu đi.

“Trẫm biết ngươi muốn kết hôn.” Lương Diệp lẩm bẩm, xuống giường đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Vương Điền nằm liệt trên giường một lúc, xác nhận cơn buồn ngủ của mình đã hoàn toàn biến mất, bực bội gãi đầu, thở dài, đứng dậy khỏi giường, cũng đi theo người chen vào phòng vệ sinh.

Bởi vì hôm qua Lương Diệp làm ra động tĩnh quá lớn, cũng kinh động cả bên bất động sản, Vương Điền đành phải để người lạ đặt chân vào lãnh địa chỉ có mình y trong nhiều năm, cuối cùng không ngủ được trên lầu, nửa đêm lái xe trở về biệt thự nơi bọn họ ở lúc đầu.

Lương Diệp nhất quyết muốn quay lại, có lẽ vì căn biệt thự này phía dưới có kho báu của hắn.

Bởi vì không có ý định ở lâu dài nên biệt thự này trang trí tương đối bình thường, Lương Diệp đại khái có âm mưu gì đó, khăng khăng cố chấp biệt thự này là căn biệt thự đẹp nhất trong tất cả những ngôi nhà của y.

Điều này cũng đúng. Vương Điền tức giận đánh răng, đẩy người về phía bên kia gương.

Lương Diệp trực tiếp đẩy y khỏi gương, yêu cầu quay vào tường đánh răng, Vương Điền miệng đầy bọt tức giận nói: “Nếu như ngươi có bản lĩnh, thì đập vỡ tất cả gương trên thế giới đi!”

“A.” Lương Diệp cười lạnh, không cẩn thận phun ra bọt kem đánh răng trong miệng.

“…Mẹ kiếp.” Lửa giận của Vương Điền vì bọt kem đánh răng này biến mất ngay lập tức, vừa tức giận vừa buồn cười, y dùng một tư thế khó xử dựa vào tường đánh xong răng, nhanh chóng giữ chặt bàn tay cầm bàn chải đánh răng của hắn, ý đồ đang muốn đập vỡ gương: “Tổ tông, tết nhất rồi, ngươi bình tĩnh lại đi”.

Lương Diệp lúc này mới miễn cưỡng bỏ qua.

Khi Vương Điền đang mặc áo khoác, Lương Diệp đã gấp không chờ nổi cầm chìa khóa xe đi vào gara, ra cửa liền nhìn thấy hắn lái chiếc xe thể thao mui trần màu đỏ đi ra ngoài, đeo kính râm, huýt sáo ngạo nghễ với y: “Lên xe đi.”

“Chúng ta đi mua đồ Tết, không phải đi dạo.” Vương Điền đối với chiếc xe này không có kí ức chút nào, vỗ nhẹ vào mông xe nói: “Quay lại đổi chiếc lớn hơn đi.”

“Ta đã sớm nói với ngươi, nên mua chiếc xe tải mà ngươi không nghe.” Lương Diệp quay người, thất vọng lẩm bẩm.

“…Mua hàng Tết cũng không phải chuyện gì to tát, mua xe tải ngươi đặt ở chỗ nào.” Vương Điền xua tay: “Đi nhanh.”

Thật vất vả mới đổi xe xong, Vương Điền lái xe thẳng đến siêu thị, Lương Diệp nóng lòng muốn thử lái xe, nhưng Vương Điền lấy lý do không có giấy phép lái xe mà từ chối: “Tết nhất đến nơi, ngươi đừng bắt ta vào đồn cảnh sát với ngươi”.

Lương Diệp đeo kính râm, lạnh lùng để lại cho y một cái gáy.

Hàng hóa trong siêu thị nhiều hơn so với khu chợ ở trấn nhỏ Nam Triệu rất nhiều, Lương Diệp vô cùng kích động khi lần đầu đến xã hội hiện đại thấy nhiều người như vậy, đặc biệt là khi có Vương Điền đi cùng. Hắn lại càng không có kiêng nể gì, đẩy xe đi, bỏ rất nhiều đồ uống cùng đồ ăn vặt vào trong đó, thậm chí còn muốn di chuyển một con vật nằm trong mười hai con giáp cao lớn và mũm mĩm mang về nhà.

“Xin lỗi thưa ngài, cái này không bán.”

“Các người mua nó ở đâu —Vương Điền!”

Vương Điền túm cổ hắn kéo lại: “Không mua, nhà quá nhỏ, không để được.”

Lương Diệp thất vọng chậc lưỡi: “Thật keo kiệt.”

“Ngươi nhìn hai xe đầy đồ này, cái nào giống như có thể ăn trong đêm giao thừa?” Vương Điền chỉ vào chiếc xe chất đầy trái cây, đồ ăn vặt và đồ uống, còn chiếm một nửa xe là giỏ hoa chúc phúc (1): “Ngươi ở trên xe nói gì với ta?”.

(1) Giỏ hoa chúc phúc: Đây là thứ không thể thiếu trong đêm giao thừa của người Trung Quốc, với ý nghĩa mọi chuyện tốt lành, may mắn, bình an, vui vẻ sẽ tới.

“Chỉ mua câu đối cùng nguyên liệu nấu ăn”, Lương Diệp cuối cùng cũng nhớ tới mục đích của chuyến đi này, kéo Vương Điền đến nơi bán câu đối: “Mau lên, không bọn họ cướp mất.”

“…Không ai cướp của ngươi.” Vương Điền nhếch khóe miệng, nhưng vẫn dùng sức đẩy chiếc xe đẩy đầy hàng, đi theo hắn phía sau.

Trong siêu thị vang lên tiếng nhạc ồn ào, sôi động, người người cùng gia đình già trẻ gái trai đi mua sắm đồ Tết, người lớn và trẻ em đều diện trang phục ngày lễ, rộn ràng chuẩn bị đón năm mới nhiều may mắn.

Lương Diệp chọn hai câu đối, cuối cùng ôm hai chiếc đèn lồng lớn, mỗi tay một chiếc, vui vẻ nói: “Treo chúng trước cửa nhà ngươi”.

“Được.” Vương Điền đưa tay sờ sờ lớp mồ hôi mỏng trên trán hắn: “Cứ từ từ rồi mua, vẫn còn sớm.”

“Gần trưa rồi.” Lương Diệp liếc nhìn thời gian, dùng bả vai đẩy y về phía trước: “Mau lên, đi tính tiền, buổi chiều chúng ta còn phải làm cơm, sao ngươi cứ chậm rì rì như ốc sên thế?”

Vương Điền nhìn bốn chiếc xe đẩy đầy ắp, vẻ mặt đờ đẫn nói: “Ta mẹ nó đang nghĩ xem làm sao nhét những thứ này vào xe.”

Trước khi rời khỏi siêu thị, Hoàng đế bệ hạ rất nhiệt tình chất đầy hàng lên một chiếc xe đẩy, cốp xe rồi hàng ghế sau chật cứng, Lương Diệp ngồi ở ghế phụ cầm một chiếc đèn lồng to tròn, trên đầu còn mang một chiếc che tai lông xù xù và một chiếc che tai hình tròn ở bên cạnh.

…Có chút đáng yêu. Vương Điền mặt không biểu tình dời mắt đi, cố nhịn suy nghĩ muốn xoa/ nắn mặt hắn: “Sao ngươi lại muốn mua che tai?”

Hắn gió lạnh thấu xương cũng không sợ, trong xe cũng không lạnh.

“Cách âm.” Lương Diệp ôm đèn lồng ăn kem ốc quế, cau mày nói: “Nơi này của ngươi tuy rằng náo nhiệt, nhưng lại quá ồn ào, đặc biệt là xe cộ.”

Lương Diệp giỏi võ, thính giác nhạy bén, đương nhiên khi mới tới hắn không thể chịu được quá nhiều tiếng ồn.

Vương Điền nhướng mày, khởi động xe, đồng ý: “Thật ồn ào, mang cái này đôi khi cũng có tác dụng, khi nào có thời gian ta sẽ mua thêm cho ngươi.”

Lương Diệp nghe vậy lên tiếng, đeo chiếc kính râm yêu thích của mình, kiêu ngạo cùng lạnh lùng đeo cái che tai lên rồi gặm kem ốc quế.

Chờ các túi đồ lớn nhỏ được chuyển từ gara vào phòng cũng đã gần hai giờ, Lương Diệp trên xe đã ăn không biết bao nhiêu đồ ăn vặt, lúc này hắn cũng không thấy đói, hăng hái mười phần yêu cầu Vương Điền cùng hắn dán câu đối.

“Ta uống chút nước đã.” Vương Điền mệt mỏi ngồi phịch xuống ghế, ra hiệu cho hắn rót cho mình chút nước.

Lương Diệp rót cho y một ly nước ấm rồi đưa cho y, ghét bỏ nói: “Chỉ là đi siêu thị mà thôi, ngươi thật quá yếu ớt”.

“Ngươi mẹ nó lang thang từ chín giờ sáng đến tận hai giờ chiều!” Vương Điền uống một cốc nước lớn, hiếm khi cảm thấy đói. Y lấy một miếng bánh mì tươi, ăn mấy miếng mới có sức để chửi người: “Ngươi chính là đồ súc sinh.”

Lương Diệp ôm giỏ chúc phúc trên tay tìm vị trí trong phòng khách để đặt, cuối cùng đặt nó ở giữa bàn trà, chán ghét mà ném những món đồ trang trí nhỏ trước đó lên tủ TV.

“Đừng tưởng rằng trẫm ở xa mà không nghe thấy.” Lương Diệp đứng dậy, chống tay lên hông ngắm nhìn kiệt tác của mình, sau đó quay đầu gọi y: “Vương Điền, nhìn có đẹp không?”

“Đẹp.” Vương Điền mí mắt cũng chẳng thèm nâng mở một hộp sushi, ăn từng miếng từng miếng giống như Lương Diệp.

“Ngươi còn dám nói ngươi ăn không ngon?” Lương Diệp đi tới, đang định nếm thử, nhưng thấy y không để lại cho mình một miếng nào, hắn kinh ngạc nói: “Trẫm thấy ngươi hình như vận động quá ít”.

Vương Điền đắc ý hướng về phía hắn lắc chiếc hộp không rồi ném nó vào thùng rác.

Lương Diệp tức giận đến mức lao về phía y, ôm lấy y bắt đầu gặ.m cắn, bằng sự kiên trì của mình, hắn cũng nếm được chút hương vị, mím môi đáp: “Hương vị cũng được.”

Vương Điền lau đi đôi môi đỏ hồng vì bị hắn hôn, cố gắng đẩy hắn từ trên đùi xuống: “Ngươi nặng như gấu vậy, xuống đi.”

Lương Diệp cười ôm y, tiến tới nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi hơi ẩm ướt của y: “Sao trẫm có cảm giác như mình đang mơ vậy?”

Vương Điền hô hấp dồn dập, ôm lấy eo hắn, ép hắn về phía mình: “Đầu óc ngươi như vậy không thể có giấc mơ đẹp thế này”.

Lương Diệp hôn khóe mắt y, lại cúi đầu hôn lên tai y, Vương Điền dùng sức xoa lưng hắn hai cái: “Đứng lên, đi dán câu đối”.