Chuyển ngữ: Trầm Yên
...........................................................
Vương Điền giữ chặt gáy Lương Diệp, sự uất nghẹn trong mắt dần bị thay thế bằng cơn giận, thành thử không kiểm soát được sức mình, mạnh tay hơn hẳn, như muốn bóp gãy cổ hắn: "Nói."
Lương Diệp liếm láp đôi môi khô, nghiêng đầu cọ vào cánh tay đanh ra của anh, thể hiện vẻ mặt vừa tủi thân, vừa vô tội: "Xương cổ gì cơ?"
"Đáng lẽ ta nên giết thứ ngu xuẩn nhà ngươi ngay khi vừa quay về." Vương Điền sa sầm mặt nói: "Không yên phận làm Hoàng đế đi, cứ nhất quyết phải vào vai dòng thứ si tình gì đâu. Thế nào? Ngươi nghĩ ta sẽ vui lắm khi thấy ngươi tới tìm ta sao?"
Lương Diệp gật mạnh đầu: "Vui mà, trẫm mới đi vắng một buổi sáng thôi mà ngươi đã không chịu đựng nổi rồi."
"... Thứ giả ngây giả dại." Vương Điền kìm nén hơi thở, chưa nguôi cơn giận: "Ta đã đi được một lần thì sẽ đi được lần hai. Ta lăn xả cỡ đó không phải để ngươi bước lên con đường cũ của ta."
Lương Diệp đắc chí nói: "Trẫm còn lâu mới vô tích sự như ngươi, trẫm vẫn sống."
Nhịp thở của Vương Điền chợt trở nên khó nhọc, túm cổ áo đè hắn dưới thân, cười u ám nhìn hắn gườm gườm: "Vậy ngươi thử mẹ nó xem mình có sống sót ra được khỏi đây không đi?"
Cơn giận của Vương Điền đã tích tụ từ khi ngửi thấy mùi hải đường tại cổ Lương Diệp, ngày ngày lượn lờ giữa phẫn nộ và sáng suốt. Lương Diệp ở cạnh từng phút từng giây thì anh còn chịu đựng được. Thế nhưng chỉ trong một buổi sáng Lương Diệp ra ngoài, lý trí anh liều mạng gom góp đã bung bét hoàn toàn.
Anh dốc cạn sức mình quay về không phải để Lương Diệp cũng trải qua nỗi đau tróc xương. Anh ghen tỵ với Lương Diệp hơn bất kỳ ai khác, song cũng mong Lương Diệp bình yên vô sự hơn bất cứ người nào.
Anh cần một Lương Diệp vẹn nguyên.
Lương Diệp của anh xứng đáng có được thứ tốt đẹp nhất trên đời.
Chứ không phải vì tình yêu mà không tiếc tự hủy hoại căn cơ... Vương Điền bóp chặt cổ hắn, thô lỗ hôn lên. Cúc áo sơ mi bung ra rơi lộp độp xuống đất, bắn tới gương rồi bị hắt ngược về, va chạm với xích kim loại lạnh buốt.
Lương Diệp cúi đầu nhìn chiếc vòng kim loại khóa tại cổ chân mình. Nó được giấu dưới lớp quần tây màu đen. Sợi dây xích dài chạy từ thềm gương tới sâu trong bóng tối. Hắn vui thích cử động cổ chân, hào hứng nói: "Ở cổ cũng... Ưm!"
Hắn bị Vương Điền đè lên sàn nhà lạnh căm. Vương Điền rủ hàng mi, nhìn hắn với gương mặt vô cảm. Dao phẫu thuật lóe ánh sáng lạnh dưới đèn: "Ngươi không nói thì ta sẽ mổ cổ ngươi ra xem nó còn ở đây không."
Lương Diệp do dự vài giây, sau đó nghiêng đầu để lộ cổ: "Vậy ngươi nhẹ tay chút nhé."
Dao phẫu thuật sắc lẹm sượt qua cần cổ yếu ớt, cắm ngập vào sàn nhà. Tấm sàn gỗ bị nứt thành hoa văn mạng nhện. Vương Điền nhìn hắn chằm chặp, từ từ nơi lỏng tay.
Lương Diệp quay mặt lại, thấy khóe mắt anh ửng đỏ. Hắn giơ tay muốn sờ vào mặt anh, lại bị anh vươn một bàn tay bóp cổ tay ấn lên đỉnh đầu.
"Thôi thì chịch chết vẫn hơn."
Tuy Vương Điền thích nói năng tục tĩu nhưng luôn dịu dàng, lại càng thích tra tấn người ta với tốc độ thong thả. Lương Diệp sớm đã quen với sự dịu dàng săn sóc của anh, giờ đột nhiên bị đối xử thô lỗ như thế thì suýt không kiểm soát nổi giọng mình.
Giận thật rồi... Lương Diệp nghĩ vậy giữa tiếng thở dốc và cơn sướng đứt quãng xâm chiếm lan tràn trong cơ thể. Xích kim loại va chạm với mặt gương tạo ra âm thanh lanh lảnh. Hàng mi bị mồ hôi tẩm ướt của hắn nâng lên, đôi mắt lơ đễnh nhìn chùm sáng trắng lóa mắt tại tầng hầm.
**
Ánh sáng trắng dần hóa thành một vầng thái dương trong mồ hôi, treo cao tại bầu trời vuông vức trước cung điện.
Bắc Lương năm An Định thứ mười chín.
Cuối xuân, tại Đại Đô.
Ngày thứ mười sáu từ khi Đan Dương Vương qua đời.
"Ngươi nói gì cơ?" Lương Diệp nhìn Vân Phúc đang nơm nớp lo sợ với ánh mắt rét căm.
"Bệ hạ..." Vân Phúc quỳ dưới đất, quẹt mồ hôi lạnh trên trán: "Hồi mới tới, đúng là Đan Dương Vương vận một bộ đồ có kiểu dáng rất quái lạ. Lúc đấy Thái hậu nương nương ra lệnh thay đồ khác nên chúng nô tỳ đã đặt gọn tại nhà kho, không ai động vào... Nhưng... nhưng hai hôm trước, lúc kiểm kê đồ trong kho, bộ xiêm y ấy đã biến mất."
Lương Diệp từng thấy bộ đồ đó rồi. Hồi mới vào cung, hắn vô cùng tò mò về thân phận của Vương Điền. Bộ đồ kỳ lạ kia như minh chứng thêm cho xuất xứ không rõ ràng của hắn (Vương Điền), tuy nhiên hắn (Lương Diệp) không để bụng. Về sau Vương Điền cũng chưa nhắc đến lần nào, thành ra hắn quên béng đi luôn.
Biến mất.
Vô duyên vô cớ bốc hơi... bởi vì người mặc nó cũng biến mất tương tự.
"Trẫm biết rồi." Lương Diệp vẫy lui các cung nhân quỳ đầy đất, nhìn tẩm điện quen thuộc nhưng thật trống vắng, bỗng thấy lòng hơi chênh vênh.
Vương Điền không mang đi... cũng không để lại bất cứ thứ gì.
•
Ngày thứ mười bảy sau khi Đan Dương Vương qua đời.
Nước trong hồ hoa sen nhuốm hơi lạnh. Tiếng quần áo bập bõm trong nước trở nên rõ rành rành giữa không gian thinh lặng.
"Chủ tử ơi, vết thương trên người ngài..." Sung Hằng đứng bên bờ với biểu cảm rất đỗi lo lắng, nhìn Lương Diệp mặt mày lạnh lùng trong hồ, muốn xuống giúp nhưng lại không dám, chỉ đành đứng bên bờ sốt ruột khuyên hắn: "Dưới hồ toàn bùn là bùn, đã qua một ngày một đêm, mấy thứ đó lại vỡ... Ca à!"
Lương Diệp ngó lơ cậu, lần mò những món đồ lặt vặt ấy trong hồ.
Cành cây dính bùn một nửa... nhưng không biết có phải của Vương Điền hay chăng.
Hòn đá nhỏ trơn láng, cái này chắc chắn đúng.
... Đồng xu, may mà mới qua một đêm, dây xỏ vẫn còn.
Lá cây ngân hạnh... Hắn miết mạnh quá nên nát rồi.
Khăn.
Sợi dây xỏ lá vàng.
Ngọc bội tua rua đỏ...
Cuối cùng Sung Hằng cũng hết nhịn nổi, nhảy xuống hồ tìm cùng anh. Đến khi mặt trăng thay thế cho mặt trời, họ vẫn chưa tìm được đủ.
Lương Diệp hơi lảo đảo trong hồ, mặc cho dòng nước ùa vào mũi miệng mình, sau đó được Sung Hằng vớt lên bờ.
Vết thương ngâm nước bùn bẩn nguyên ngày đau nhói. Hắn chống tay dựa vào lan can ngọc thạch điêu khắc, xòe bàn tay ra. Một phong thư đã bị ngâm mục nát từ lâu.
Rất nhiều thư, chủ yếu là thư hắn viết cho Vương Điền. Thỉnh thoảng Vương Điền nổi hứng sẽ chấp bút viết lại cẩn thận lần nữa bên cạnh. Nét chữ từa tựa nhau, chỉ quen thói để lại một đốm mực nhỏ bên cạnh.
[... Đây là dấu chấm câu.] Khi hắn hỏi, Vương Điền kiên nhẫn giải thích, tựa như đang chia sẻ bí mật nhỏ mà chỉ hai người họ biết.
[Ý nghĩa của dấu chấm câu là kết thúc.]
[Lương Tử Dục, chỉ có chữ của ngươi là nhìn nổi thôi.]
[... Lá thư ta ném xuống Vân Thủy kia sao? Càng tò mò, ta càng không nói cho ngươi đấy.]
[ Có một số thứ, mất là mất thôi. Ta có thuật lại cho ngươi cũng không thuật ra giống hệt được...]
[Mọi sự trên đời không thể như mong muốn của ngươi hết được. Dù ngươi là Hoàng đế cũng thế.]
Lương Diệp ướt sũng ngồi dưới đất, nắm chặt nhúm giấy Tuyên Thành đã ngấm nước đến nát tươm. Cơn đau từ vết thương sắp hành hạ hắn không thở nổi nữa.
"Sung Hằng." Hắn ngoảnh mặt nhìn sang thiếu niên cạnh mình: "Ta không muốn làm Hoàng đế."
Sung Hằng nghẹn đỏ viền mắt, mũi hít mạnh: "Ca, ca muốn làm gì cứ làm. Ta sẽ mãi đi theo ca.]
Lương Diệp toàn thân đầy bùn có thể coi là thê thảm cười rạng rỡ với cậu: "Ta không cần ngươi, ta cần Vương Điền."
Sung Hằng luống cuống tay chân nhìn hắn.
Lương Diệp nhấc tay ấn đầu cậu, bôi đầy bùn lên đầu Sung Hằng: "Đừng có học theo Lương Hoàn, hở chút là khóc."
Sung Hằng dụi mạnh mắt: "Ta muốn đi theo chủ tử."
"Sau này không phải chủ tử của ngươi nữa." Lương Diệp uể oải nhìn tường cung đen kịt cao vời vợi xung quanh và bầu trời bị cung điện cắt gọt thành những góc cạnh rõ rệt, ủ rũ nói: "Bao giờ thấu tỏ mọi chuyện thì hãy rời khỏi hoàng cung, đi ngắm bầu trời bên ngoài của Đại Lương giúp ta và Vương Điền."
•
Mùa Hạ năm An Định thứ mười chín.
Lương Diệp phủi bùn trên tay, ngoái đầu nhìn Sung Hằng đang đẩy quan tài: "Dựa núi gần sông, lần nào tới, sư phụ cũng nói phong thủy nơi này tốt."
Sung Hằng thở hồng hộc nói: "Chủ tử, đây là quan tài lớn nhất chủ tiệm đóng ra được, không có loại lớn như yêu cầu của ngài."
Lương Diệp vỗ quan tài đen như mực, tỏ vẻ hơi chê bai: "Cũng đúng."
Sung Hằng ngập ngừng nhìn hắn.
"Hoàng lăng ầm ĩ quá, cả trẫm và Vương Điền đều không thích." Lương Diệp vung cái xẻng, nó cắm thẳng vào bùn đất. Hắn nhìn chiếc quan tài cỡ lớn kia đáp xuống hố, xoa eo hài lòng nói: "Đủ cho trẫm với Vương Điền nằm rồi."
Sung Hằng lại rất thiếu ý chí phấn đấu đỏ viền mắt.
Lương Diệp ném hai chiếc long bào rách te tua vào quan tài, nhíu mày nói: "Bị ngâm nước xong không biết có nát nhanh hơn không."
"Chắc là có đó ạ." Sung Hằng ngồi xổm trước cái hố cùng hắn.
Lương Diệp lặng thinh hồi lâu, sau đó lấy hết những món đồ lặt vặt tìm được ở hồ sen hôm ấy ra ném xuống, bao gồm cả kiếm dẻo và binh khí yêu thích của mình. Hai con rùa đen nhỏ ngoan ngoãn nằm trên long bào, bên cạnh là hai đồng xu và hai chiếc ngọc bội giống nhau như đúc. Tua rua đỏ tươi đẹp đến lạ dưới nắng mặt trời.
"Cho hai chúng nó canh đồ." Lương Diệp tạm hài lòng, cúi đầu nhìn thoáng qua hai chiếc nhẫn vàng trong tay, mân mê một lúc, nhẫn bị bùn ở tay dính vào.
"Cái này bẩn rồi. Vương Điền thích sạch sẽ." Hắn nắm chặt cặp nhẫn, quay mặt lại hỏi Sung Hằng: "Hay là ta giữ lại nhé? Đỡ cho Vương Điền biết lại làm ồn với trẫm."
"Vâng." Sung Hằng đứng dậy đi lấy cái xẻng, không dám nhìn hắn.
Lương Diệp vui vẻ cất hai chiếc nhẫn.
Giấy vàng đầy trời, ánh nắng lóa mắt rọi xuống nấm mồ lẻ loi không có bia.
Lương Diệp ngồi xếp bằng trước mộ nghiêm túc đốt giấy, bên cạnh la liệt giấy vàng và hàng mã: "Trẫm đốt trước một ít để tích trữ. Vương Điền yếu ớt khó nuôi lắm."
Mộ hoang núi vắng, y quan chôn cùng, cũng coi như thanh tịnh.
•
Mùa Thu năm An Định thứ mười chín.
Các thiếu nam thiếu nữ hào hứng đứng quanh khu vực săn bắn, hò reo với bè bạn. Quan viên thì dẫn theo gia quyến. Bầu không khí vô cùng rộn ràng. Tiếng trầm trồ ngợi khen vang lên liên tục.
Lương Diệp hơi buồn chán nhấc tay chống đầu, nói với Thôi Kỳ: "Săn Thu này chán thật."
Thôi Kỳ ngồi trên xe lăn, gật đầu đạm nhiên, tỏ vẻ đầy cảm thông.
•
Mùa Đông năm An Định thứ mười chín.
Tại núi Thập Tải.
Tiếng nhạc buồn khi Hoàng đế về với cõi trời vang vọng khắp không trung Đại Đô. Bản thân Hoàng đế thì đang hào hứng quỳ trước điện Tam Thanh.
"Sư phụ, sư thúc!" Lương Diệp ngó lơ Hạng Mộng đang hòng khuyên can bên cạnh: "Ta biết hai người đang ở đây."
Không ai đáp lời.
Lương Diệp chẳng quan tâm, lấy phong thư ra khỏi tay áo, vui rạo rực nói: "Sư thúc để lại thư cho con, nói hễ gặp nạn thì có thể đến am Thái Cực. Giờ con được người ta đưa tang luôn rồi, có tính là gặp đại nạn không?"
Chỉ hai câu đã thành công chọc giận Nhạc Cảnh Minh phải xuất hiện, rút kiếm toan chém chết nghiệt đồ này. Tiêu Xuân Hòa và Hạng Mộng vội vàng tới cản. Đại điện gà bay chó sủa.
Lương Diệp bị phất trần quật cho chết khiếp, quỳ trên đệm hương bồ, nhe răng trợn mắt xoa cánh tay cười với Nhạc Cảnh Minh.
Nhạc Cảnh Minh lạnh lùng hỏi hắn: "Con có biết mình đang làm gì không Lương Diệp?"
"Con biết." Lương Diệp không dám cợt nhả tiếp, thu hồi nụ cười, quỳ thẳng lưng. Máu thấm đỏ băng vải dày trên cổ. Hắn không cúi đầu được, đành cụp mắt xuống.
Nhạc Cảnh Minh đang định đánh tiếp thì Tiêu Xuân Hòa ở cạnh vội vàng giữ chặt phất trần của y, thoáng nhìn Lương Diệp đầy tiếc hận: "Được rồi, ông cố này sắp tắt thở đến nơi kìa, mau mau cứu người đi."
"Chính ngươi chọn đường hồng trần, nói rằng phải làm Hoàng đế." Hiếm khi cơn giận xuất hiện trong mắt Nhạc Cảnh Minh: "Chín kiếp gian truân tích công đức, kiếp thứ mười đắc đạo thành tiên giữa muôn người. Con cũng biết trên đời có bao nhiêu kẻ khổ tu trăm năm mới gắng bước được qua bậc cửa, xiết mấy cơ duyên lớn lao đã rơi xuống người mình chứ?"
Lương Diệp ngước mắt nói: "Con không cần những thứ này."
Nhạc Cảnh Minh nhắm mắt lại: "Kiếp cuối cùng vượt hai lần vẫn không qua nổi kiếp nạn, con biết hậu quả không Lương Diệp?"
"Con tự lấy ra, nhân lúc còn nóng hổi." Lương Diệp nâng cánh tay, xòe lòng bàn tay ra, trên đó là một khúc xương cổ hãy còn dính máu thịt, trông thật máu me và thảm thiết. Mảnh vải dày trên cổ hắn đã ướt sũng máu, mặt cắt không còn một giọt máu, vậy mà lại cất tiếng cười phấn khích cuồng si: "Con muốn đi tìm Vương Điền."
"Vương Điền không còn tại nơi đây từ lâu rồi." Tiêu Xuân Hòa nhìn khúc xương ấy, không đành lòng: "Rốt cuộc ngươi có biết mình đang làm gì không Lương Diệp? Cốt tiên này có thể giúp ngươi bước thẳng lên con đường làm tiên đấy."
"Chưa từng thấy, không tin." Lương Diệp cười toe toét: "Con chỉ cần Vương Điền thôi."
Nhạc Cảnh Minh mở mắt, nhìn hắn đầy tiếc hận: "Con nghĩ kỹ rồi?"
Lương Diệp tung hứng khúc xương cổ trong tay: "Chưa nghĩ kỹ thì thứ đồ chơi này cũng chẳng thể về lại chỗ cũ."
Nhạc Cảnh Minh nhìn hắn với ánh mắt như muốn vung một kiếm đánh chết thứ nghiệp chướng này, lạnh lùng nói: "Suy cho cùng, các con là cùng một người. Hắn ở được đây trong thời gian dài như vậy đã là đi ngược ý trời rồi. Nếu con vượt qua tử kiếp, số mệnh quay về thì dù tới thế giới của Vương Điền, hắn sớm cũng đã không còn tồn tại."
Nụ cười chợt ngưng đọng trên gương mặt Lương Diệp, máu tại cần cổ thấm đẫm thêm: "Vậy con quay về cứu hắn."
Nhạc Cảnh Minh lặng thinh một lát, mới nói: "Hai con là một, nếu quyết tâm cùng tồn tại sẽ phải trả giá đắt."
Đôi mắt Lương Diệp lập tức sáng ngời.
"Kể từ nay về sau, cốt tiên không tồn tại. Hắn không còn kiếp trước, con không có kiếp sau." Nhạc Cảnh Minh vô hỉ vô bi nhìn hắn: "Chỉ còn mấy chục năm tại cõi trần gian."
Lương Diệp cười sáng rỡ: "Được ạ."