Ôm Trăng Sáng

Chương 121: 121: Tin Tức





"Lương Diệp là tên điên" thuộc phạm vi nhận thức chung trong bốn nước.
Hắn chỉ điên thôi còn đỡ, đây còn tranh quyền hết lần này tới lần khác, giờ lại đích thân dẫn dắt quân đội chiến đấu thì tai vạ gieo rắc không chỉ dừng ở đám người trong hoàng cung Đại Đô nữa rồi.
Khách Thập Đa Lỗ là tướng quân lão làng của Lâu Phiền được sắp xếp tới thành Tử Nhạn.

Ông ta sở hữu vốn kinh nghiệm sa trường dày dặn, thông minh và tàn bạo.

Không riêng gì Bắc Lương, vô số danh tướng tại Đông Thần cũng từng chịu thua thiệt khá nhiều ở chỗ ông ta.
Ban đầu, Khách Thập Đa Lỗ chẳng coi Lương Diệp ra gì, bởi Hoàng đế này đến binh thư còn đọc chẳng hiểu, huống hồ là ngự giá thân chinh.

Nếu trí não vẫn hoạt động thì đối phương ắt sẽ ngoan ngoãn xem chiến tại doanh trại chủ soái.

Tướng lĩnh dưới quyền còn thua kém cả Ngụy Vạn Lâm.

Lý thuyết là thế.
Thế nhưng, vào trận chiến đầu tiên, khi Khách Thập Đa Lỗ lên xe chiến phóng mắt quan sát toàn cảnh chiến trường, ông ta đã thấy một vị tướng bên phe Lương vận áo đỏ giáp đen, cưỡi con ngựa xấu tệ với bộ lông pha tạp chạy xồng xộc tới xe tướng, đánh chém loạn xạ chẳng theo lề thói gì.

Những nơi đối phương chạy qua, máu thịt bay tứ lung tung.

Hành vi tàn nhẫn ấy khiến người ta sởn cả tóc gáy.
"Người đó là ai?" Khách Thập Đa Lỗ kéo cung tên, nhắm thẳng vào thứ quỷ ma khủng bố đang nổi khùng giết người kia.
"Bẩm đại soái, hắn là Hoàng đế Bắc Lương!" Người đằng sau hãi hùng thốt lên: "Đại tướng! Phó tướng!"
Hoàng đế Bắc Lương cưỡi ngựa chiến cắt phăng đầu tướng lĩnh tham chiến phe bọn họ, sau đó treo chiếc đầu đẫm máu tại ngọn giáo dài và khua múa, cười đầy khoái chí.

Mới đầu, các tướng sĩ Bắc Lương theo sau chém giết thoáng rơi vào khoảng lặng thinh bất thường.

Tuy nhiên ngay sau đó, tiếng gào rú rung chuyển đất trời cứ thế bùng nổ.

Tinh thần chiến đấu phút chốc được khuếch đại sục sôi đến tột đỉnh.
Giết người trên triều đình chỉ có nước bị người ta phản ánh là tàn nhẫn hống hách, Còn chém giết tại chiến trường thì khỏi phải nói.

Ấy chính là sự khích lệ lớn lao nhất với các tướng sĩ, hành vi tàn nhẫn trái lại khơi dậy sự tàn nhẫn trong lòng mọi người.

Toàn thân Lương Diệp cứ như mọc đầy những con mắt.

Hắn né được mũi tên Khách Thập Đa Lỗ bắn về phía mình rất dễ dàng, đôi mắt đỏ màu máu dò quét giữa núi đao biển máu hệt mắt ưng.

Sau khi khóa được mục tiêu tại xe tướng soái của Lâu Phiền, một nụ cười tươi vui thích tựa hồ tìm được con mồi nở trên môi hắn.

Lương Diệp cũng kéo cung tên, nhắm thẳng vào mắt Khách Thập Đa Lỗ.
Khách Thập Đa Lỗ đứng dưới lá cờ tướng soái, mặt mày sa sầm.

Mũi tên dài nhọn hoắt xé toạc không khí lao đến, ông ta vung kiếm chém đứt, nào ngờ mũi tên vậy mà lại tách làm đôi, bắn nổ luôn con mắt của phó tướng cạnh ông ta.

Phó tướng rú lên một tiếng xé lòng.
"Con ta!" Khách Thập Đa Lỗ nhất thời giận dữ.
Lương Diệp kiêu ngạo bật cười, hạ cây cung xuống rồi giơ tay làm thủ ngữ chửi bậy tại Lâu Phiền với ông ta.

Đoạn, hắn vừa lật tay đã xiên chết một binh lính Lâu Phiền hòng đánh úp mình, sướng rơn hét lên một tiếng: "Giết!"
Binh lính Bắc Lương theo sau gào thét: "Giếtttt!"
Khác với người Trung Nguyên như Bắc Lương và Đông Thần xưa nay ưa sử dụng binh pháp, thắng bằng trí khôn, lối đánh của người Lâu Phiền thiên hướng hung hãn tàn bạo.

Dẫu vậy, khi đối đầu với một tên Hoàng đế điên còn tàn bạo hơn cả mình, người Lâu Phiền cũng không khỏi hơi ngẩn ngơ.
Vào trận chiến đầu tiên, Hoàng đế Bắc Lương không hề ngoan ngoãn ở tại lều tướng soái mà giành luôn chức tiên phong, dẫn quân thực hiện một trận càn quy mô lớn, giết con trai ruột của đại soái Lâu Phiền đại soái thân con trai bằng một mũi tên, cắt đầu một tướng lĩnh Lâu Phiền, sau đấy còn kiêu ngạo treo xác người Lâu Phiền tại lầu gác tường thành ra oai.

Mẹ bà nó, rốt cuộc đứa nào mới là Thát Tử hống hách tàn bạo kia chứ?!
Lương Diệp lần đầu bung xõa giết người, áo giáp sũng máu lóe lên ánh đỏ.

Ánh mắt quân lính trên chiến trường nhìn hắn thay đổi từ kính cẩn sợ sệt thành ngưỡng mộ cuồng nhiệt, hét vang tiếng "Bệ hạ", hận không thể gào đến vỡ cuống họng để thể hiện sự kích động của mình.

Tại lều trại, Khách Thập Đa Lỗ đớn hận nhìn thi thể con trai mình, quyết tâm phải khiến tên điên Lương Diệp đền mạng cho người con trai trưởng.

Bên phe Lương, Lương Diệp đang nghe các tướng sĩ dưới quyền thảo luận lối đánh trong trận chiến thứ hai, chán ngán chà lau vết máu rửa chưa sạch tại kẽ tay.
"Báo cáo Bệ hạ, trận này bắt được 9368 tù binh phe địch, nên xử lý sao ạ?" Bên dưới có người hỏi.
"Chôn sống." Lương Diệp ngậm cười nói: "Trẫm thấy chỗ con hàng già kia đỗ xe tướng soái không tệ, chôn luôn tại đó đi rồi tìm đại một cái cờ đầu hàng cắm vào, cho Lâu Phiền đỡ mất công nghĩ cách tìm."

Có tướng lĩnh hiền hòa hơn, thận trọng nhắc nhở: "Chôn giết tù binh chỉ e không ổn thưa Bệ hạ, lỡ như chọc giận người Lâu Phiền..."
"Bọn chúng chôn một trăm nghìn quân phía Bắc của trẫm, sao lúc đấy không nghĩ là thiếu thỏa đáng, là không ổn đi?" Lương Diệp thản nhiên nhướng mi nhìn tới chỗ ông ấy, nở nụ cười khiến người ta sởn tóc gáy: "Chừng nào trẫm chôn đủ một trăm nghìn người Lâu Phiền thì ngươi nhắc tiếp chưa muộn."
Tướng lĩnh vừa lên tiếng bị nụ cười của hắn dọa cho toát mồ hôi lạnh, lúng ta lúng túng cúi đầu.
"Bệ hạ, ngài thân là chủ soái một phe, đáng lý nên trấn giữ đằng sau, tự lên chiến trường thực sự không ổn đâu ạ." Có tướng lĩnh đánh bạo can gián.
Lương Diệp không vui nhìn sang người này: "Ngươi là người phương nào?"
"..." Đối phương hơi nghẹn họng, chắp tay thưa: "Mạt tướng Lữ Thứ - tướng quân Vân Huy của quân cánh trái."
Các tướng lĩnh cho rằng hắn sẽ nổi giận, nào ngờ Lương Diệp chỉ nhẹ nhàng cho qua, hỏi: "Trước lúc xuất phát, trẫm nhớ mang máng rằng một tướng quân trẻ nhà họ Biện cũng tham gia trận này, hiện có đang ở trong lều không?"
Bấy giờ, một vị tướng trẻ tầm hơn hai mươi tuổi đứng ra từ hàng cuối cùng.

Đối phương vận áo bào trắng và giáp nhẹ tinh xảo đẹp đẽ, sở hữu diện mạo đoan trang lỗi lạc, khí chất liêm chính lẫm liệt, lúc này chắp tay quỳ xuống thưa: "Mạt tướng - Biện Phụng kính chào Bệ hạ."
"Biện Thương là gì của ngươi?" Lương Diệp cười hỏi.
"Bẩm, là ông nội của mạt tướng." Chất giọng của Biện Phụng lanh lảnh vang dội.

Thấy Lương Diệp khẽ híp mắt, y tự giác giải thích: "Mạt tướng được ông nội đón từ dòng thứ của nhà họ Biện tới ạ."
Lương Diệp cười một tiếng: "Ngươi gọi Biện Thương là ông nội, vậy Biện Thương đã nhận một đứa con thừa tự cho Biện Như Phong sao?"
Biện Phụng nói: "Vâng."
Mặc dù mọi người đều thầm rõ chuyện Biện Hinh là Biện Như Phong nhưng vẫn tuyên bố ra ngoài rằng Biện Như Phong và Biện Hinh là huynh muội.

Trước đây, Lương Diệp nghe nói Biện Thương nhận cho Biện Như Phong một đứa con trai thừa tự, mỗi tội ông già ấy giữ kỹ quá.

Bây giờ thế mà lại chịu chủ động đưa người ra chiến trường.
Biện Phụng quỳ dưới đất không dám nhiều lời, một lớp mồ hôi lạnh dày đặc túa ra trán.

Tướng lĩnh xung quanh cũng biết loáng thoáng những chuyện nhập nhằng mập mờ giữa nhà họ Biện và hoàng thất, thi nhau toát mồ hôi thay tướng quân trẻ này.
Lương Diệp cười giả lả: "Có câu là hổ phụ không sinh khuyển tử.

Nếu ngươi đã là con trai của Biện Như Phong thì giao trận tiếp theo cho ngươi đánh đi, tiện để trẫm mở mang tầm mắt."
"Mạt tướng tuân lệnh!" Biện Phụng hơi kích động đồng ý.
Lương Diệp khẽ nhếch môi, vẻ xấu xa nhoáng lên nơi đáy mắt.
——
Ra khỏi quận Đan Dương, Đại Đô gần ngay trước mắt, Vương Điền đã nhận tin về trận chiến thứ hai tại biên cương phía Bắc.


Tướng trẻ Biện Phụng của Bắc Lương lấy ít thắng nhiều, vậy mà khiến lão tướng Khách Thập bên Lâu Phiền thua to.

Một trận chiến tạo nên tên tuổi.
...!Cùng với đó là tin Lương Diệp chôn sống hơn mười nghìn tù binh Lâu Phiền, các tướng bại trận đều bị treo xác giễu chúng.

"Động thái này của Bệ hạ thực sự không ổn." Bách Lý Thừa An hơi lo lắng: "Tuy nói chiến trường tàn khốc...!nhưng dù sao thì Bệ hạ cũng nên quan tâm đến danh tiếng."
Về phần bá tánh, chắc chắn bọn họ sẽ mong bậc quân chủ của mình là người nhân từ lương thiện, chứ không phải tàn bạo hống hách.
Rõ ràng lấy danh nghĩa đánh trả nhưng kết quả Lương Diệp hành xử còn giống phản diện hơn, coi như chứng thực cái danh tàn bạo ưa giết chóc.
Không gì dễ khiến Lương Diệp phấn khích hơn cái chết và máu tươi.

Vương Điền xem thư Trường Doanh trình lên rồi đọc lướt lá thư thứ hai Lương Diệp gửi cho mình...!Trong thư, Lương Diệp miêu tả sống động với anh rằng mình bị thương nghiêm trọng, đau đến nỗi đêm mất ngủ, chỉ biết nhớ Vương Điền để giảm cơn đau.

Hắn muốn Vương Điền nghĩ giúp một đối tượng để hắn lôi ra chém.
"..." Vương Điền ngày ngày chìm trong nỗi lo mang tên "Bắc Lương sắp tiêu đời".
Không thể trách việc các đại thần trong triều ngăn tên thần kinh như Lương Diệp lên chiến trường làm chủ soái.

Đối với quân lính Bắc Lương, Lương Diệp lúc không nguy hiểm mới là mối nguy lớn nhất.
Còn về "vết thương nghiêm trọng" theo như lời Lương Diệp, Vương Điền thấy hắn viết thư hăng hái đến vậy thì khả năng cao lại bốc phét rồi.
Bên ngoài bỗng xôn xao, Vương Điền nhanh chóng cất thư đi, đẩy Bách Lý Thừa An chưa kịp định thần xuống xe ngựa.

Ở ngoài, vài chục thị vệ đang liều chết chống trả trước hơn trăm tên thích khách.
Mưa tên dày đặc xuyên qua rèm và cửa sổ xe.

Bách Lý Thừa An định ngẩng đầu xem, lại bị Vương Điền ấn gáy xuống.

Anh dẫn y trốn ra bên cạnh xe ngựa.
Vương Điền cười khẩy một tiếng: "Xem ra Đại Đô phải có nhiều hơn một người không muốn chúng ta trở về."
Chiêu dụ rắn khỏi hang này quả nhiên đã khều ra được không dừng tại một đợt người.
Đây là lần ám sát thứ ba bọn họ gặp trên đường.
Dẫu cách này dễ sử dụng nhưng việc lấy thân mình làm mồi, sơ sểnh chút thôi là sẽ mất mạng đòi hỏi Vương Điền phải có lá gan rất lớn, thậm chí đến độ không muốn sống nữa.

- Bách Lý Thừa An đang nghĩ vậy thì thấy anh lưu loát bắn mũi tên ngầm tẩm độc giết chết hai thích khách.
Máu ấm đỏ au bắn lên mặt Bách Lý Thừa An, cùng với đó là nửa con mắt vỡ toác ra đập vào mu bàn tay.

Y siết chặt bánh xe, mặt mũi tái mét, suýt ói luôn ra.
"Ngại quá." Vương Điền chu đáo đưa y chiếc khăn, cười áy náy: "Giết người chưa thạo lắm."

Bách Lý Thừa An nhận lấy khăn.

Trong thoáng bần thần, thấy vẻ dí dỏm và sự phấn khích nhoáng qua nơi đáy mắt anh, y còn cho rằng mình nhìn nhầm.
Vương Điền vừa dịu dàng, vừa mạnh mẽ kéo y dậy.

Bách Lý Thừa An nhìn thích khách lao thẳng tới từ đằng sau anh, đồng tử chợt phóng đại: "Vương đại nhân!"
Thế nhưng lưỡi kiếm rét lạnh chưa kịp đến trước mặt thì một sợi dây thừng dài bỗng phi ra từ bên cạnh.

Lưỡi kiếm của thích khách đứt lìa theo tiếng.

Ngay sau đó, gã đã bị dây thừng thít chặt cổ kéo ra xa cả chục mét.
"Giữ lại người sống!" Vương Điền quay lưng nói.
Song, còn chưa dứt lời, máu đã chảy ra từ thất khiếu sát thủ ấy.

Xác chết co giật, dần im hơi lặng tiếng.

Trường Doanh thu hồi dây thừng, hơi bối rối nhìn về phía Vương Điền.
"Không sao." Xưa giờ Vương Điền rất tốt tính.

Anh cầm khăn lau máu bắn vào mặt, dịu dàng cất lời giữa rừng bóng kiếm ánh đao: "Tra xem lần này là người bên nào cử tới nữa."
**
Vào ngày lễ Thượng Nguyên, cuối cùng Vương Điền cũng về đến Đại Đô phồn hoa lâu ngày không gặp.
Trong hàng loạt âm thanh ồn ào náo nhiệt, đội quân đen nghìn nghịt nhận lệnh chia ra bốn phía, bao vậy những phủ đệ rộng lớn hãy còn đang chìm đắm tại bầu không khí lễ hội.
"To gan! Ngươi theo lệnh ai mà dám bao vây Đàm phủ?!"
Cách đó mấy con phố, phủ đệ của vài nhà khác cũng bị những quân lính thình lình xuất hiện bao vây xung quanh, trông tựa một thùng sắt bọc kín.
Có người ỷ vào thân phận, vênh mặt chùng giọng nói: "Bảo chủ tử các ngươi đích thân tới đây!"
Thế nhưng quân lính mặc giáp cứ như điếc rồi, chẳng những không động đậy mà còn không nói lời nào, tựa hồ chỉ muốn bao vây phủ đệ vậy thôi.
Trong thời gian ngắn, khói mù phủ kín bầu trời Đại Đô, lòng người hoảng sợ.

Mọi sự náo động tươi vui đều chìm vào lặng thinh.
Gia chủ các nhà và trọng thần triều đình đều bị người ta "lịch sự" mới tới điện Nghị Sự trong cung.
Trên bậc thềm trước long ỷ tại đại điện, có người đứng quay lưng về phía họ, dường như đang chăm chú ngắm nghía long ỷ oai phong khí phách bên trên.

Nghe tiếng bàn tán xì xào, đối phương chầm chậm quay người lại, nở một nụ cười tươi thật khiêm tốn và dịu dàng với họ.
"Chào các vị đại nhân, đã lâu không gặp.".