Ôm Trăng Sáng

Chương 101: 101: Nhận Lệnh





Căn phòng trống trơn, chỉ còn những thanh cửa sổ đứt đoạn nằm la liệt dưới đất.
Ông chủ nhà trọ và tiểu nhị chỉ biết đứng từ xa nhìn nam nhân đậm chất hung thần trong phòng, không dám mon men tiến đến.

Ông chủ lẳng lặng huých tiểu nhị, đưa mắt ra hiệu cho hắn đi báo quan phủ.

Tiểu nhị vắt chân lên cổ lao xuống cầu thang, bỗng bị một thanh đao chặn ngang trước mặt, thoáng chốc bị doạ đến quỳ phịch xuống đất, cuống quýt dập đầu xin đối phương tha cho mình một mạng.
Không biết do hắn cầu xin chân thành thống thiết quá hay do đối phương vốn chẳng định lấy mạng hắn mà chỉ túm lấy cổ áo tiểu nhị, nhấc hắn lên rồi quẳng xuống dưới gầm bàn.
Tiểu nhị vừa tiếp đất, loạt tiếng vỡ vụn bỗng vang lên trên tầng, nghe loáng thoáng tiếng khách các phòng khác xôn xao đóng chốt cửa...!Với tình hình xã hội hiện nay, hóng hớt chỉ tổ đi tong tính mạng.
Giường chiếu hãy còn vương hơi ấm, một con sâu độc nhỏ xíu nằm rạp trên tấm chăn hơi nhăn nhúm.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ngay con sâu này rất giống với sâu mẹ trong cặp sâu độc mẹ-con.

Dưới con sâu là một bãi máu nhỏ, ở rèm giường còn có ít giọt máu bắn vào.
Cạnh Vương Điền có một người cực kỳ am hiểu về sâu độc, lợi dụng một con sâu độc khác quả thực có thể tạm cắt đứt mối liên hệ giữa sâu mẹ và sâu con.
Điều này khiến hắn phẫn nộ hơn cả việc Vương Điền trốn chạy.
Con sâu độc quấy rối kia biến thành bột mịn, đầu ngón tay Lương Diệp dính chút máu.

Hắn nhìn chằm chằm vào đó một hồi lâu, kiềm chế sâu độc đang chộn rộn, tiếp theo vươn tay lấy ra một đồng xu sáng láng từ dưới chiếc gối đầu.
Hắn đã phát hiện từ lâu rồi, rằng lúc ngủ, Vương Điền luôn thích nhét đồ xuống dưới gối.

Đôi khi là cục đá nhỏ láng mịn, đôi khi là một nhánh cây dài cỡ ngón tay cái được cắt gọt vô cùng nhẵn nhụi, đôi khi lại là ngọc bội hắn tặng,...!Tóm lại, phải có thứ gì đó thì mới yên tâm.

Hắn đã từng mò lấy chúng vô số lần, sau lại lặng lẽ nhét về cho anh.
Có thể thấy lần này đối phương đi rất vội, đến đồng xu dưới gối cũng quên mang theo.
Sư phụ cho hắn ba đồng xu, lúc mua hoa đăng đã dùng một đồng, còn lại hai đồng bị Vương Điền lấy đi hết.

Hắn mắt nhắm mắt mở, không quan tâm.
Vương Điền luôn thích sưu tầm một số món đồ lặt vặt, gióng hệt hắn hồi nhỏ, ấu trĩ nhưng không khiến người ta thấy phiền ghét.

Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhân lúc người ta không chú ý hoặc ngủ để sờ thử, kiểu gì cũng phát hiện một số món đồ chơi nhỏ mới mẻ.

Có đợt hắn còn lẳng lặng nhét thêm vào hoặc đổi hai cục đá nhỏ ra, Vương Điền không hề hay biết.
Khí lạnh nhuốm trên đồng xu luồn thẳng vào tận xương tủy.

Vương Điền đi rồi thì sẽ không bao giờ quay về nữa.


Lương Diệp hiểu rõ hơn ai hết.
"Chủ tử." Sung Hằng đứng bên cửa sổ thận trọng gọi hắn một câu.
Lương Diệp ngẩng đầu lên, ánh mắt âm u, ánh trăng tựa sương giá, khiến toàn thân hắn toát ra hơi lạnh thấu xương: "Trẫm sẽ không tha cho hắn."
Sung Hằng hé miệng, ngập ngừng rồi lại thôi.
Lương Diệp siết chặt đồng xu kia trong lòng bàn tay, con mắt vô hồn từ từ di chuyển một cách quái gở.

Hắn chầm chậm nhếch khoé môi: "Dù hắn có chết thì hài cốt cũng phải nằm cạnh trẫm."
Rõ ràng là lời nói trong lúc cười nhưng lại khiến Sung Hằng không rét mà run.
...
Vương Điền bị mùi ẩm mốc rét căm làm cho sặc, ho sù sụ vài tiếng, vị ngọt tanh xộc lên trong cổ họng.

Quyền Ninh thổi mồi lửa, chiếu sáng một góc con đường bí mật.

Hắn ngoảnh đầu nhìn Vương Điền: "Sâu độc ngừng rồi, xem ra là Lương đế không muốn ngươi chết thật."
Cả tay lẫn chân Vương Điền đều tê liệt, không cảm nhận được bất kỳ cơn đau nào khác.

Anh hơi chán nản "Chậc" một tiếng.
"Sao vậy?" Quyền Ninh căng thẳng hướng mắt về anh.
Vương Điền lục tìm trong tay áo lần nữa, xác nhận hai đồng xu trước đây giờ chỉ còn lại một, rầu rĩ nói: "Vừa nãy đi vội quá, lạc mất một đồng xu."
Quyền Ninh cố ngăn mình không trợn trắng mắt: "Dân kinh doanh các ngươi keo kiệt thật đấy, ta cho không ngươi một đồng này."
"Khác chứ." Vương Điền chưa từ bỏ ý định, lục tìm thêm lần nữa: "Đồng đó là của Lương Diệp, hắn mang theo bên người hơn mười năm nay rồi."
Khuôn mặt Quyền Ninh ngập tràn sự khó hiểu: "Ngươi tỉnh táo chút đi, ban nãy suýt nữa Lương đế đã lấy mạng ngươi đấy."
"Ừm." Vương Điền hơi tiếc nuối ngoái đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ thấy con đường tối đen như mực: "Thôi vậy."
Chưa rõ con đường bí mật này đã được đào bao nhiêu năm, vừa dài vừa lạnh, khí lạnh chen thẳng vào tận khe xương.

Không biết đi bao lâu, cuối cùng Vương Điền cũng cảm nhận được cơn đau sót lại sau khi sâu độc quấy phá, tuy nhiên cường độ khá nhẹ.

Thậm chí anh còn có tâm trạng hỏi về nguồn gốc của con đường bí mật này.
"Năm ấy, triều Đại An nội loạn, chiến tranh diễn ra mấy năm liền khiến dân chúng lầm than.

Thành Thanh Tùng vừa hay nằm tại vùng giao tranh, bên nào đánh trận cũng tiện đường đánh trúng nó được.

Thê thảm lắm luôn.


Bá tánh trong thành hết chịu nổi, bắt đầu đào vô số con đường bí mật ở lòng đất.

Những con đường đó thông khắp bốn phương, ngoài thành có đầy rẫy cửa ra.

Tuy về sau Hoàng đế đã cho người lấp đi kha khá nhưng vẫn có chỗ bị bỏ sót." Quyền Ninh nói.
Vương Điền bừng tỉnh ngộ ra: "Khó trách ngươi lại chọn nơi đây để tạm thời nghỉ ngơi."
"Lương đế có giỏi cách mấy thì suy cho cùng, mánh khóe của hắn cũng chẳng lật được trời." Quyền Ninh đắc chí: "Trong thời gian ngắn, chắc chắn hắn chưa thể nghĩ được đến chi tiết nhỏ như con thỏ này.

Đợi mình ra khỏi con đường bí mật, dẫu lật tung cả thành Thanh Tùng lên, hắn vẫn không thể tìm thấy chúng ta."
Vương Điền chỉ nghĩ đến dáng vẻ nhíu mày giận đùng đùng của Lương Diệp khi không tìm thấy anh.

Có điều, anh nhanh chóng dằn sự thương xót tới sai thời điểm ấy xuống.

Tác phong làm việc của anh luôn mạnh mẽ dứt khoát, ngờ đâu lại có một ngày đích thân trải nghiệm được cảm giác do dự thiếu quyết đoán.
Tuy nhiên, sự do dự ấy chỉ lướt qua.

Chỉ cần không gặp Lương Diệp, lý trí sẽ luôn trên cơ.
Ra khỏi con đường bí mật, hai người vừa tai qua nạn khỏi đồng thời thở hắt ra một hơi dài.

Con đường bí mật này không được tu sửa nhiều năm rồi, mùi trong đó chẳng thơm tho là bao.

Có điều, chưa kịp thở hết một hơi, mười mấy người mặc đồng phục Hắc Giáp Vệ thình lình lao về phía họ.
"Mọe!" Quyền Ninh mắng một tiếng tục tĩu, tóm lấy túi sâu đang đeo trên lưng, gieo rắc sâu chứa độc ra ngoài.

Khói độc tím đen nhoáng cái xộc ra và lan rộng.

Nào ngờ những ám vệ ấy đã chuẩn bị sẵn trước khi đến, dứt khoát lấy ra đồ che mũi miệng phòng độc được thiết kế riêng, hành động lao tới chẳng mảy may bị ảnh hưởng, thậm chí không thèm dài dòng thêm một câu dư thừa.
Trong lúc vội vàng, Vương Điền bị nhét một viên thuốc vào miệng.

Tiếp theo, Quyền Ninh kéo anh chạy bên trái né bên phải.

Vương Điền không mất một sợi tóc nào giữa cuộc so chiêu nhoang nhoáng đến hoa cả mắt của hắn với một dàn ám vệ.
Quyền Ninh nhìn ra những ám vệ này dè chừng, không dám làm Vương Điền bị thương.


Hắn cười gian xảo, đẩy thẳng anh tới chỗ lưỡi đao của những người đó.

Các ám vệ vội vã rụt đao lại, ngay giây sau đã bị Quyền Ninh đánh lén ngã gục.
"Đờ mờ! Quyền Ninh!" Vương Điền chứng kiến lưỡi đao sắc lẹm xẹt ngang qua cổ mình, lông tơ dựng đứng hết cả lên.

Và rồi, anh lại bị kéo mạnh về sau, đập người vào tảng đá, đau đến độ suýt nôn cả dạ dày ra.

"Người của đệ đệ ngươi khó xử lý quá!" Quyền Ninh vừa đánh, vừa dứt khoát lấy anh ra chắn đao ngăn kiếm: "Ta chỉ hộ tống ngươi chứ không muốn quẳng cả mạng sống vào đâu! Xin lỗi, xin lỗi nha!"
"Xin lỗi cái ông cố nhà ngươi!" Vương Điền chỉ biết dốc cạn sức nương theo lực kéo của hắn để trốn tránh, nổi giận: "Ngươi xong chưa đấy!? Kéo dài thời gian thêm nữa là Lương Diệp tới mất!"
"Sắp!" Quyền Ninh chợt túm gáy anh, đè khuỷu tay lên lưng anh, tung mình bay lên, đạp nứt đồ che mũi miệng của các ám vệ xung quanh.

Ngay sau đó, khói độc bốc lên bốn phía.

Vương Điền chỉ nghe được một loạt tiếng ngã uỳnh uỵch.

Chưa kịp nhìn kỹ đã nghe một tiếng huýt sáo lanh lảnh.

Con ngựa khỏe họ ngồi cứ thế lao nhanh tới.

Anh bị Quyền Ninh quăng lên lưng ngựa: "Đi mau! Lương Diệp đến rồi!"
Giữa không gian loạn lạc, Vương Điền chẳng thấy nổi bóng dáng Lương Diệp, lập tức túm dây cương thét lớn: "Giá!"
Hãn Huyết Bảo Mã chở theo anh lao vút vào rừng núi tựa một cơn gió.
Mây đen che khuất vầng trăng, cây cối khẳng khiu trụi lá như bóng ma lay động giương nanh múa vuốt bao vây người ta kín kẽ.

Gió rét rít gào lướt qua hệt dao cứa vào mặt.

Một tay Vương Điền nắm chặt dây cương, tay còn lại quất roi, mặc cho con ngựa điên cuồng lao trên con đường vô định phía trước.

Ánh mắt anh khóa chặt vào vùng bóng tối đặc quánh, vẻ mặt lạnh lùng buốt giá.
Tiếp theo, tiếng xé gió vang lên.

Anh gần như nằm rạp ra lưng ngựa theo phản xạ.

Mũi tên sượt qua tai anh, ghim vào thân cây, vết nứt lan khắp xung quanh.

Trong tiếng gió rít mạnh, Vương Điền nghe thấy một tiếng cười cực khẽ.
Anh bất giác ngừng thở, kìm nén động lực thôi thúc mình quay đầu lại, tàn nhẫn quất thêm một roi lên mông ngựa.
Lương Diệp nhìn con mồi nhất định phải về trong tầm tay trước mắt, nhếch môi vô tình.

Thế nhưng ngay sau đó, một thanh đao cong màu vàng kim chợt chắn trước mặt hắn.

"Lương đế, tại hạ không có ý đối đầu với ngài." Nụ cười tươi hiện lên tại nửa khuôn mặt lộ ra ngoài của Quyền Ninh: "Có điều đã nhận tiền của người ta rồi, vị mà ngài đang đuổi theo chính là khách hàng lớn của lầu Phi Tiên bọn ta, xin thứ lỗi!"
Nói xong, vô số sâu chứa độc bay thẳng tới chỗ Lương Diệp từ bốn phương tám hướng.
Lương Diệp cười lạnh lùng một tiếng, vung tay áo hất những con sâu chứa độc kia ra, khinh thường rẻ rúng nói: "Chỉ bằng ngươi?"
Quyền Ninh không giận mà còn cười hì hì: "Quả thực võ công của ta không thể sánh bằng ngài, tuy nhiên để cầm chân chừng nửa khắc thì không thành vấn đề."
Lương Diệp hờ hững liếc hắn, mấy chục con dao lá liễu bay từ tay áo ra.

Quyền Ninh vung đao lên nhưng ngay lập tức, đao của hắn đã bị thứ gì đó cuốn lấy và bắt đầu rạn nứt.

Hắn híp mắt, chỉ thấy một sợi tơ trong mờ lóe ánh sáng lạnh dưới trăng, hàng loạt câu tục tĩu bỗng xộc lên trong tâm trí.
"Đường đường là Lương đế mà lại giao du với ma đầu tiếng xấu vang dội.

Không dễ gì để Diệp Trạm Hoa tặng người ta tơ Đoạn Hồn này." Quyền Ninh thầm vận lực tránh vội khỏi kết cục bị tơ Đoạn Hồn quấn quanh.

Thấy lưỡi đao của mình bị lủng một lỗ, hắn đau lòng đến méo mặt, cất giọng quái gở: "Dù gì ngài cũng là một Hoàng đế, người ta không muốn ở bên ngài thì chạy thôi, ngài lại còn vô liêm sỉ đuổi theo, đúng là mất mặt mà."
Kiếm dẻo trong tay Lương Diệp lao thẳng tới chỗ cổ họng hắn.

Quyền Ninh gập eo về sau, lắc đầu chép miệng: "Không hổ là Hoàng đế, lấy bừa một binh khí cũng là thần binh trên thế gian."
"Om sòm." Lương Diệp lạnh lùng cử động cổ tay, khều lấy luôn mặt nạ của hắn.

Quyền Ninh khiếp đảm, vội vàng nhấc tay che đi.

Giây tiếp theo, kiếm dẻo đã đâm xuyên qua vai hắn.
Lương Diệp bực bội vặn một phát, mũi kiếm đảo một vòng trong da thịt.

Quyền Ninh đau đến mức mắt đỏ ngầu, nghiến răng điều đồng sâu chứa độc lần nữa, cắn rách đầu ngón tay rắc vào không trung.

Cơn mưa sâu cứ thế bao trùm hai người họ.
Đằng kia, ám vệ đuổi theo Vương Điền càng ngày càng gần.

Khi họ sắp đuổi tới nơi, một đội nhóm vận xiêm y trắng như tuyết đột ngột cưỡi ngựa xông ra từ rìa bên, ngăn chặn toán ám vệ ấy.
Theo tiếng huýt sáo vang dội, tuấn mã anh đang cưỡi bỗng dừng bước.

Anh siết chặt dây cương, cảnh giác nhìn về phía nguồn âm, chỉ thấy một nữ tử mặc trang phục gọn gàng thoải mái, diện mạo tựa tranh vẽ đang đứng trên ngọn cây, tà áo choàng đỏ rực bị gió thổi phất lên.
Đối phương đáp xuống trước mặt Vương Điền nhẹ như bẫng, thực hiện một lễ chào chuẩn chỉnh với anh, đoạn ngẩng đầu nói: "Tại hạ là Tùng Ánh Thu – lâu chủ lầu Phi Tiên.

Xin hỏi, các hạ chính là Vương công tử - Vương Điền sao?"
"Đúng vậy." Vương Điền rủ hàng mi nhìn nàng.
Nụ cười của Tùng Ánh Thu càng sâu sắc hơn: "Lầu Phi Tiên đã nhận đơn chữ Thiên của Vương công tử, có điều tốn chút thời gian để đi từ Nam Triệu tới, mong công tử chớ trách."
"Không sao.".