Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 997




Chương 997

Cụ thể là dụ dỗ như thế nào, đương nhiên cô không nói ra.

“Ngọc Anh, chồng sắp cưới của chị có phải rất đẹp trai, gia cảnh lại giàu có có đúng không?” Triệu Vân hiếu kỳ hỏi, nhìn thấy ánh mắt của cô tràn đây sự sỉ mê, tự nhiên sẽ liên tưởng ngay đến đối phương rất đẹp trai, với lại từ chiếc nhẫn kim cương trên tay cô cũng có thể đoán được giá trị không nhỏ.

“Ừ…” Lam Ngọc Anh rất thành thật gật đầu.

Triệu Vân ôm mặt nhìn ánh mắt như ánh sao nhìn chấm chấm nói: “Đối với chị chắc chán là rất tốt! Oa, thật là ghen tị!”

Khóe miệng Lam Ngọc Anh nhếch lên, nụ cười trên môi pha chút ngọt ngào, nụ cười trên khóe miệng cong lên như trăng lưỡi liềm: “Thật sự cũng khiến người ta ngưỡng mộ, chị cũng rất may mắn, có thể gặp cho anh ấy!”

‘Vào cuối giờ nghỉ trưa, các bộ phận khác nhau nhận được thông báo rằng có người từ tổng công ty sẽ đến họp vào buổi chiều.

Tổng công ty mà nơi này nói đến đương nhiên chính là nhà họ Hoàng, chuyện liên hệ trong công việc là chuyện bình thường, Lam Ngọc Anh nghe n cũng không ngạc nhiên, các cuộc họp cũng có lãnh đạo tham gia, cô không tham gia.

Chỉ khi quay lại văn phòng, cô mới thấy ngoài chị Lan và cô ra, ba nữ đồng nghiệp khác trong phòng đều lấy gương nhỏ ra để trang điểm.

Tình cảnh này, bốn năm trước cô mô hồ đã từng nhìn thấy qua cảnh tượng y hệt vậy.

Lam Ngọc Anh nhíu mày, vội hỏi: “Chị Lan, chị có biết, hôm nay tống công ty sẽ cho ai đến vậy?”

“Chị nghe nói rằng ông chủ lớn nhất đã đích thân đến đây!” Chị Lan nói.

“Là anh Minh” Triệu Vân ở bên cạnh cũng nghiêng người, trên tay cầm một thỏi son môi mờ: “Từ nhỏ đã đi du học, hai năm liền đến Harvard học MBA. Sau khi trở về nước, anh đã quan lý toàn bộ Hoàng Oanh. Anh là một trong số ít đối tượng mà tất cả trong trái tìm phụ nữ Sài Gòn đều muốn kết hôn nhất, cho đến này anh ấy vẫn còn chưa kết hôn! ° “Triệu Vân, sao em biết chuyện này?” Chị Lan ngạc nhiên hỏi.

Triệu Vân cười đắc thẳng nói: “Hihi, năm nhất anh ấy từng đến trường của của em thuyết giảng, trên báo trường có lí lịch của anh ấy, lúc đó em và mấy bạn học khác còn đến xin chữ ký của anh ấy, anh ấy là thần tượng của em đó!”

Sau khi xác định người sắp đến chính là Hoàng Trường Minh, Lam Ngọc Anh lấy điện thoại trong túi ra.

Cô đặc biệt nhân cho anh ấy một tin nhân nhắc nhở anh ấy nếu gặp nhau ở công ty thì phải giả vờ như không quen biết và không được nói với người khác về mối quan hệ của hai người Hoàng Trường Minh ngồi trong xe nhận được tin nhản, sau kh đọc tin nhần trực tiếp cau mày, Phan Duy ngồi ở ghế phụ xe trước mặt cũng cẩn thận hỏi có chuyện gì, anh lắc đâu đáp: ‘Không sao”

Anh đặt điện thoại đã trở lại trong túi quân của anh, phía trước chính là tòa văn phòng rồi Từ trong chiếc xe Bentley bước ra, Hoàng Trường Minh bước vào cùng Phan Duy bước vào.

“Trụ sở chính tuy rắng có rất nhiều việc kinh doanh, nhưng thường chỉ từ bên dưới chạy tới, ngay cả Phan Duy cũng rất ít khi tới, lân này không chỉ có Phan Duy mà ngay cả Hoàng Trường Minh cũng đích thân đến, ngày lập tức mang lại sự chấn động nhỏ đến công tự.

Tổng giám đốc sợ sơ suất, suýt chút nữa động viên cả công ty ra chảo hỏi Hoàng Trường Minh một tay đút túi, anh bước đi hiên ngang từ ngoài vào trong, lướt nhanh đám đông, người hai bên đều kính cẩn gọi anh là “Tổng giám đốc MinhÏ, ánh mắt anh lặng đi, nhưng chỉ nhàn nhạt gật đầu, nhìn đi chỗ khác.

Vừa bước vào, thoạt nhìn liền đặt tầm mắt ở một góc nào đó.

“Tất cả mọi người đều ở đó nhưng trong mắt anh chỉ nhìn thấy cô.

Gần như trong tiềm thức, anh muốn đi thẳng về phía cô.

Chỉ vì tin nhãn gửi trước đó, Hoàng Trường Minh có thể không biết xấu hổ nói rằng anh không nhìn thấy, nhưng lúc sáng nghĩ lại câu mình nói ra trong lòng sẽ không vui, hơn nữa còn ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Hai ngày nay anh cũng đọc rất nhiều sách báo về thai kỳ và trẻ sơ sinh, đúng là tâm trạng của phụ nữ mang thai dễ lên xuống thất thường, cần phải để ý nhiều hơn.

Vi vậy, anh dừng lại đột ngột và chỉ nhìn từ xa.

Tổng giám đốc đích thân chào hỏi, dẫn đầu chỉ đường đi vào phòng họp, sau khi hai cánh cửa hai bên đóng kép, mọi người giải tán.

Chị Lan kéo Triệu Vân vẫn đang nhìn chảm châm: “Được rồi, đừng nhìn, cửa đã đóng rồi, quay lại làm việc đi”

Lam Ngọc Anh không khỏi lắc đầu cười.