Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 994




Chương 994

Hoàng Trường Minh chậm rãi nói: “Nếu như em không đồng ý vậy thì xem như anh chưa từng đồng ý làm những việc kia cho em”

“Sao anh có thể như vậy chứ!” Lam Ngọc Anh lập tức nóng nảy.

Rõ ràng đêm qua cô đã dùng mỹ nhân kế, gần như là dung hết tất cả vốn liếng, hơn nữa đó còn là loại chuyện làm cho cô cảm thấy thẹn thùng nhất chính là dùng miệng…Rõ ràng anh đã đông ý với cô mà sao người đàn ông này có thế nói rằng không tính chứ!”

Đèn giao thông ở phía trước thay đổi Hoàng Trường Minh vừa khởi động động cơ vừa lười biếng nói: “Cũng may là còn một đoạn đường nữa nên anh sẽ cho em thời gian đế suy nghĩ thật kỹ”

“….” Lam Ngọc Anh cần môi.

Quãng đường cũng không được tính là xa lầm, chiếc xe Land Rover màu trắng nhanh chóng chạy vào trong sân rồi dừng hẳn.

Hoàng Trường Minh rút chìa khóa xe rồi đi vòng qua đầu xe mở cửa giúp cô sau đó nhíu mày hỏi: “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Lam Ngọc Anh thẹn thùng đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, không tự chủ được đưa tay sờ lên miệng rồi lại nghĩ tới cảnh tượng kia thì cảm thấy thẹn thùng không chịu được, giọng nói của cô nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Em suy nghĩ kỹ rồi, em làm cho anh là được chứ gì…”

‘Vốn đĩ ở phương diện kia cô rất ngượng ngùng, loại chuyện làm cho người ta cảm thấy khó xử kia cô cũng chỉ mới làm có hai lần, lần đầu tiên là vào bốn năm trước khi hai người quyết định hẹn hò cô đã làm theo lời chỉ dẫn của cô bạn thân Trương Tiểu Du chỉ vì muốn dỗ cho anh vui vẻ. Về lần thứ hai thì lại không có cách nào chỉ có thể dùng đòn sát thủ, ai ngờ anh được một tấc lại muốn tiến thêm một tấc.

Hoàng Trường Minh hài lòng ôm con trai và nắm tay cô bước nhanh vào trong biệt thự.

Buổi tối Lam Ngọc Anh vẫn chưa hết hy vọng muốn qua loa, cô cố ý ở trong phòng của bánh bao nhỏ canh giữ ở bên giường liên tiếp đọc cả quyển truyện cố tích cho cậu bé nghe, cuối cùng bánh bao nhỏ thực sự không chống đỡ được nữa nên ngồi gật gù.

Cô sao có thể không cho cậu bé ngủ chứ, vì vậy cô vội vàng đặt cậu bé năm trên gối đầu, bánh bao nhỏ bèn lập tức ngủ.

Lam Ngọc Anh không còn cách nào đành phải lề mà lề mề quay về phòng ngủ. Cô nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì Hoàng Trường Minh đã năm nghiêng người chống tay hướng về phía cô, anh đã tắm xong từ lâu thậm chí trên người cũng không quấn khăn tắm, anh nói với cô bằng giọng trầm tĩnh và khàn khản: “Ngọc Anh, anh đang đợi em đấy!”

Ánh mắt anh nhìn về phía cô giống như lửa nóng làm cho đáy lòng của cô như bị phỏng, Lam Ngọc Anh liếm môi đành phải kiên trì bước từng bước đi tới.

Thứ hai, ánh nắng sáng sớm rực rỡ như nai tơ.

Lam Ngọc Anh ngồi ở ghế phụ trên chiếc xe Land Rover, vẻ mặt Hoàng Trường Minh chăm chú lái xe, khoảng cách hai công ty cách nhau không phải là tất xa, vừa vặn có thế lái xe đưa cô đến đó rồi lại trở về Hoàng Oanh.

Trước khi bọn họ xuất phát đã đưa bánh bao nhỏ đến nhà trẻ, là nhà trẻ tư nhân Song Nhân, hoàn cảnh lẫn điều kiện giáo dục vô cùng tốt, lúc đi vào, bởi vì vẻ ngoài mềm mại dễ thương mà bánh bao nhỏ được các bạn bè vây quanh, lúc đầu Lam Ngọc Anh còn lo lắng cậu bé sẽ dọa người hoặc không vui vẻ, không ngờ là cậu bé lại thích ứng rất nhanh.

Có một bé gái chủ động chạy tới dắt tay cậu bé, nhưng mà bánh bao nhỏ lại có chút thẹn thùng né tránh, nhưng mà lại nhanh chóng vụng trộm nhếch miệng lên cười, cẩn thận đưa tay mình ra, cô bé kia vô cùng hoạt bát, không hề tức giận chút nào mà trực tiếp nắm lấy tay cậu bé dắt vào bên trong, Lam Ngọc Anh nhìn bóng dáng be bé kia, tâm trạng giống như là một bà mẹ, vừa kích động vừa chua chát. Cô đưa tay sờ chiếc bụng dưới phẳng lỳ. mặc dù biết sinh mệnh bên trong mới chỉ lớn bằng một hạt đậu, nhưng cô phảng phất lại nhìn thấy cảnh tượng về sau bánh bao nhỏ nắm lấy tay em gái cùng nhau đi học, đẹp đẽ như một bức tranh khung vàng.

Cũng giống như bánh bao nhỏ lần đầu tiên đi học, một lần nữa được trở lại với cương vị công việc, trong lòng cô ít nhiều cũng có sự vui vẻ.

Chiếc xe Land Rover màu trắng dừng trước cửa văn phòng, sau khi Hoàng Trường Minh mở cửa xe cho cô xong thì không lập tức rời đi, mà bộ dagj giống như muốn cùng cô tiến vào trong văn phòng, Lam Ngọc Anh không hiếu đưa tay giữ chặt lấy anh: “Hửm?”