Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 961




Chương 961

“Ai vậy?”

Cô không kìm được mà hỏi Thím Lý trả lời cô: “Anh ta nói mình họ Lê!”

Lam Ngọc Anh sợ hãi một lúc: “Văn Nam?”

Lê Văn Nam lại tới nữa rồi?

Không phải chứ! Cô vội vàng ló đầu ngó ra ngoài cửa số, thực sự nhìn thấy một chiếc A8 màu hạt dẻ đang đỗ trước cửa, còn một người đàn ông khôi ngô tuấn tú đang đứng bên cạnh, người đàn ông đang xoa hai tay vào nhau không phải Lê Văn Nam thì là ai nữa!

Lam Ngọc Anh cần môi, vội vàng nhìn sang Hoàng Trường Minh, đang muốn mở miệng bảo thím Lý nhanh chóng đuổi người đi, đã thấy anh mở miệng nói: “Lần này không phải là tìm em”

“Hả? Vậy thì tìm ai?” Cô ngơ ngấn ra.

“Anh Hoàng Trường Minh buông ra một chữ.”

Đôi mắt Lam Ngọc Anh lập tức trợn tròn.

Hoàng Trường Minh đã khoanh hai tay lại, sau khi thay xong đôi giày da liền đi ra khỏi biệt thự, bóng lưng cao lớn băng qua sân với những ánh chiều tà còn sót lại, đi đến trước mặt Lê Văn Nam.

Lúc anh gần đóng cửa lại Lam Ngọc Anh đã nhanh chóng chạy vào trong phòng khách, lén lút ngồi bên cửa số sát đất mà nhìn ra ngoài, vô cùng căng thắng mà phân tích tình hình, nhưng cách qua một tấm kính, căn bản không thể nghe được cài gì cả, hơn nữa ngay sau đó bọn họ đã cùng nhau ngồi trong xe rồi, cô ngay cả nhìn thôi cũng không nhìn được.

Cô thực sự là đứng ngồi không yên.

Mỗi hai, ba giây, hai tay lại nắm chặt một lần, cuối cùng nhịn không được nữa, lúc muốn chạy đi nghe lén, lại nhìn thấy cửa xe mở ra, Hoàng Trường Minh bước xuống xe.

Cửa vừa mở ra, Lam Ngọc Anh đã chạy ra đón: “Hoàng Trường Minh, các anh không có đánh nhau chứ?

“Không có” Hoàng Trường Minh nhíu mày, đối giày.

Lam Ngọc Anh thở phào nhẹ nhõm, thấy anh vẫn nguyên vẹn, cũng xác thực không dó dấu vết ẩu đả.

“Vậy… anh ta tìm anh làm cái gì vậy?” Cô nuốt nước bọt hỏi.

Hoàng Trường Minh lại trả lời một nẻo: “Em đi đi, anh ta còn muốn nói chuyện với em”

Lam Ngọc Anh giật mình sợ hãi, bàn tay để ở sau lưng cứ cọ xát vào nhau “Ách, anh khẳng định là muốn em đi sao?”

“Đi đi” Hoàng Trường Minh gật đầu, lập tức đi qua cô, vừa đi lên tầng vừa nói: “Anh có mấy cái mail cần gửi đi, lát quay lại đưa ly cà phê lên cho anh, cho nhiều đường bạch nha một chút!”

Sau khi Lam Ngọc Anh nghe anh nói xong, không quay đầu lại mà đi thẳng lên tầng, Cô chớp chớp mắt, do dự mà xoay người, theo lời anh nói mà đi ra khỏi biệt thự.

Đọc đường, Lam Ngọc Anh vẫn ngoảnh đầu lại nhìn lên tầng hai mấy lần, phòng sách ở hướng khác, trước mặt toàn là phòng ngủ, vì vậy không có bóng hình nào đang di chuyển trước bóng cửa cả, chứng tỏ anh thực sự rất yên tâm mà để một mình cô đi gặp Lê Văn Nam, hay là tại đang ở trước cửa nhà mình?

Cô cảm thấy được sự kỳ lạ Buồn bực mà bước đến cửa, Lê Văn Nam đang dựa lưng lên xe, sau khi nhìn thấy cô liền đứng thẳng dậy.

“Văn Nam, anh có chuyện gì muốn nói với tôi vậy?”

Lam Ngọc Anh nhíu mày, bởi vì chuyện hôm qua ở khách sạn, nên cố gắng duy trì khoảng cách.

Ánh mắt Lê Văn Nam chăm chú nhìn cô, mở miệng thở dài một hơi, lắc đầu cười nói: “Tôi bỏ cuộc rồi!”

Lam Ngọc Anh ngẩn ra Lê Văn Nam sợ cô không tin tưởng, lại nhấn mạnh một câu: “Tôi không phải là cố ý lấy lùi mà tiến, là thực sự bỏ cuộc rồi!”

“Văn Nam, anh nghĩ thông suốt rồi?” Giọng nói của Lam Ngọc Anh vui vẻ.

Mặc dù rất kinh ngạc khi đột nhiên nghe được một câu như thế, nhưng đây là một chuyện tố “Không phải là nghĩ thông suốt, là nhận thức được thực tế!” Lê Văn Nam lắc đầu, hai tay chấp sau lưng: “Thực ra hôm nay tôi qua đây, chủ yếu là vì chuyện ngày hôm qua! Tôi không biết tin nhân đó không phải do cô gửi cho tôi, nếu như tôi biết được, tôi sẽ không đi đến nơi hẹn, làm ra sự hiểu lầm như vậy. Sau khi quay về, trong lòng tôi cảm thấy có lỗi cũng cảm thấy rất bất an, cứ chân chừ mãi mới quyết định tự mình đi giải thích cho tổng giám đốc Minh!”