Giọng nói của Hoàng Trường Minh nhàn nhạt, bóng tối ngược sáng không che giấu được sự lạnh nhạt nơi đôi mày anh.
Lam Ngọc Anh chưa bao giờ thấy dáng vẻ này của anh.
Cô trở nên mẫn cảm hơn, cô dùng giọng nói dịu dàng nói với anh: "Rồi sẽ có một ngày cha anh sẽ hiểu, có lẽ ông ấy chỉ tạm thời không vượt qua được cái hố sâu ấy mà thôi...
“Hạ ha." Hoàng Trường Minh cười chế giễu.
Trong đôi mắt thâm sâu ấy như có một tòa lâu đài cô độc đã nằm một mình ở đó mấy thế kỷ
Bởi khoảng cách gần nên Lam Ngọc Anh có thể cảm giác rõ cơ thịt ở tay anh đang gồng lên, cô khá cong miệng cười nói: “Hoàng Trường Minh, thực ra anh tốt hơn tôi rất nhiều, tôi thấy cha anh vẫn còn cần anh nên đã giao cả cơ nghiệp cho anh quản lý, lúc tám tuổi tôi đã bị cha đuổi khỏi nhà họ Lam rồi...
so với tôi thì anh vẫn còn rất may mắn, đúng chứ?"
Hoàng Trường Minh nghiêng đầu nheo mắt nhìn
Cô đang vạch nổi đau của mình ra để an ủi người cô.
khác sao?
Đây không phải là ngốc nghếch sao?
Nhưng đôi mắt ấy trong veo như nước khiến thần hồn anh dần quay trở lại, dần dần yên bình hơn.
Còn giọng nói dịu dàng của cô như đang vuốt ve trái tim của Hoàng Trường Minh, điều đó rất ấm áp.
Anh vươn tay kéo cô ngồi lên chân mình.
Tư thế này không lịch sự cho lắm, Lam Ngọc Anh giằng co một lúc nhưng bị tay anh đè vào sau cổ hỗn để hôn lấy cô.
Có thể do cảm xúc trong lòng bị khơi dậy nên Hoàng Trường Minh hôn không giống như bình thường.
Lúc nhanh, lúc chậm.
Lam Ngọc Anh không kháng cự mà đáp lại anh.
Cảm giác mất thăng bằng càng mãnh liệt, cô vô thức ôm lấy vai anh, những đồ dùng trong nhà đều chuyển động theo bước chân của Hoàng Trường Minh.
Cho đến khi cô nằm trên chiếc giường nhỏ trong phòng ngủ.
Rèm cửa vẫn kéo kín từ tối hôm qua, nhưng vẫn không cần được ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài.
“Hoàng Trường Minh: Lam Ngọc Anh tóm lấy tay "ƠI?" Hoàng Trường Minh chống tay xuống "Bây giờ đang là ban ngày mà..." Cô cắn môi, mặt đỏ bừng, hơi thở nóng rực.
Hoàng Trường Minh nhưởng mày, nhẹ nhàng gỡ tay cô ra rồi thẳng thừng nói: "Ai quy định ban ngày không được làm chứ?"
Khi Lam Ngọc Anh mở mắt thì nhìn thấy Hoàng Trường Minh nằm bên cạnh, lúc này cô có hơi hoàng hot.
Cô suýt nữa quên chuyện hôm qua hai người làm giữa thành thiên bạch nhật, sau khi làm xong thì anh vẫn không rời đi.
Không giống như đang ở nhà anh trong căn phòng nhỏ bé của cô có thêm một người đàn ông đang ngủ nên suy cho cùng vẫn có chút cảm giác là anh.
lầm, chủ yếu là không khí vẫn còn vương vẫn sự hoàn lac.
Điều ấy khiến cho Lam Ngọc Anh suýt chút nữa quên mất quan hệ giữa hai người...
Tấm chăn màu hồng thường được dùng đang đắp lên ngực anh, đôi tay của anh lộ ra bên ngoài, cho dù là ở trạng thái thả lỏng thì đường múi cơ của anh vẫn hiện rõ mồn một.
Yết hầu nổi rõ, chiếc cằm nhọn và cái mũi cao thẳng...
“Nhìn đủ chưa?"
Hoàng Trường Minh vẫn nhắm mắt, anh chỉ khẽ mở miệng.
“Hả!” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng hoảng loạn dời tầm mắt đi: "Ai nhìn anh chứ, tôi vừa tình..." “Thế à, sao tôi thấy trong mơ cứ có người nhìn trộm tôi nhỉ?" Hoàng Trường Minh nhắc tay lên gối sau dáu.
"Dù sao cũng không phải tôi!” Lam Ngọc Anh bắt đầu đỏ bừng mặt, cô thấy vô cùng mất tự nhiên nên với vắng vén chặn xuống giường: "Hơn tám giờ rồi, dậy đi, tôi đi nấu ăn
Hoàng Trường Minh nói một câu: "Ăn cháo.
“Biết rồi!" Lam Ngọc Anh nói.
Bảng có nhớ ra hôm qua bác sĩ có dặn ba ngày nay cô phải cố gắng ăn đổ nước.
khi nấu cháo xong thì Hoàng Trường Minh đang kéo ghế ngồi vào bàn, anh đã tắm xong nhưng tóc chưa khô, giọt nước nhỏ xuống trần rơi xuống.
Hôm qua ở bệnh viện cô đã nhìn thấy cắm anh mới mọc râu, ở đây không có dao cạo râu nên qua hai tối mà râu của anh đã mọc nhiều hơn, nhưng trông không hề nhếch nhác chút nào mà ngược lại rất quyền rü.
Hoàng Trường Minh đặt bát cháo xuống hỏi: “Hôm nay có đi đâu không?" “Đi bệnh viện thăm bà ngoại." Lam Ngọc Anh đáp.
“Sau đó thì sao?" Hoàng Trường Minh lại hỏi, “Tôi muốn đi lên miếu dâng hương." Lam Ngọc Anh nghĩ rồi trả lời,
Vừa nãy khi tỉnh dậy cô đã xem lịch, hôm nay là mùng một âm lịch, hồi trước mẹ còn sống đã bảo cô là một đứa trẻ có duyên với phát, vậy nên mỗi khi đến mùng một và mười lăm âm lịch mẹ đều đưa cô tới chùa dâng hương, sau khi mẹ cô qua đời thì thi thoảng có van di.
Nhưng bình thường chẳng có thời gian máy, hôm này vừa khéo lại là cuối tuần rành ràng nên có muốn di.
Hoàng Trường Minh không nói gì, anh ăn nốt một nửa bát cháo còn lại.
Lam Ngọc Anh thu dọn trong bếp rồi ra ngoài, lúc này đã chin giờ rồi, cô bất ngờ khi thấy anh chưa rời đi, áo khoác vest của anh vẫn vắt trên tay ghế sô pha, anh vắt chân hút thuốc, nhưng không có gạt tàn nên anh gầy tàn thuốc vào thùng rác.
Khi nhìn thấy cô Hoàng Trường Minh đứng lên dập điếu thuốc rồi nói: “Tôi đi cùng em."
Đến chiều, con Land Rover băng băng trên đường ngoại ô, cho đến khi nó dừng lại ở chân núi nào đó, khi ngước nhìn lên thì giữa lưng chừng chúi có một ngôi miếu.
Lam Ngọc Anh còn tưởng anh bảo muốn đi thăm bà ngoại cùng mình, nhưng không ngờ anh còn đi đến miếu cùng cô.
Hơn nữa trông anh dường như không định đưa cô tới đây rồi rời đi luôn, cô hỏi: “Hoàng Trường Minh, hôm nay anh không phải làm việc à?" “Nghỉ ngơi.
Hoàng Trường Minh xoay chìa khóa xe.
Lam Ngọc Anh 8" một tiếng rồi không hỏi thêm Tòa miêu xây ở lưng núi nên phải đi thêm một đoạn bậc thang nữa.
Hoàng Trường Minh lấy điếu thuốc trong túi quần ra theo thói quen sau đó bật bật lửa định châm thuốc.
Lam Ngọc Anh thấy vậy thì với nhắc nhờ: "Vào miêu không được hút thuốc.
"Viết ở đâu đấy?" Hoàng Trường Minh nhíu mày.
“Sẽ không thể hiện sự kính trọng..." Lam Ngọc Anh cắn môi, tuy không có quy định rõ ràng rằng không được hút thuốc, nhưng phật giáo quy uống rượu, ma túy, hút thuốc vào điều cầm, vậy nên khi vào trong miếu thì không được phạm vào máy điều này.
Cô do dự hỏi: “Hay là...
tôi tự lên, anh quay về trước đi?"
Nhưng Hoàng Trường Minh lại liếc xéo để đáp lại lời cô.
Khỏe môi anh bĩu lên như thể không cam lòng nhưng anh vẫn cất điều thuốc đi.
Bởi vì giờ là mùng một nên có rất nhiều người tới dâng hương, còn có người lớn đưa theo trẻ con tới, đi một đường dài như vậy nên chúng than rất mệt, chúng cu doi duoc cong moi chiu.
Lam Ngọc Anh nhìn từ đẳng xa không kìm được nhớ lại mình thuở còn bé, lúc ấy mẹ vẫn luôn dùng giọng nói dịu dàng bảo cô rằng đi thêm máy bắc nữa là đến rồi, kiên trì là chiến thắng, Phật tổ sẽ phù hộ cho cô.
Hồi ức ùa đến khiến cô không khỏi cất tiếng: “Mỗi người mẹ của một đứa trẻ sẽ xin bùa bình an, hồi bé mẹ tôi cũng thường đưa tôi tới xin bùa bình an cho tôi" “Ừm." Hoàng Trường Minh nhàn nhạt đáp.
Lam Ngọc Anh nghiêng đầu nhìn ánh mắt anh ảng có cảm xúc gì, hơn nữa rất tối.
Bỗng cô ngưng thở, giọng nói trầm thấp của anh tối qua vẫn vang vọng bên tai: "Lúc sinh tôi ra mẹ tôi đã mất nhiều máu nên qua đời, cha tôi luôn cho rằng do tôi hại chết mẹ..."
Lam Ngọc Anh nhẹ kéo tay anh, đưa anh đi về phía trước.
ngay trước mặt rồi, chúng ta vào thôi!”
.