Chương 948
Ông Sang giật mình khi nghe những lời đó, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Mặc dù cô ấy là người ít nói và thậm chí cố tình tránh nửa câu đầu, nhưng có thể nghe thấy rằng cô ấy đã không có một cuộc sống tốt đẹp, thậm chí là tuổi thơ của cô ấy không hạnh phúc. Một đứa trẻ mới tám tuổi đáng lẽ phải vô tư vô nghĩ.
Khẽ thở dài, ông Sang giọng điệu rất đáng thương: “Cháu ông, khổ cho cháu quát”
Lam Ngọc Anh chỉ cười, không để ý quá nhiều.
Ông Sang ra hiệu với cô, đưa cô ngồi xuống chiếc ghế kiểu Việt Nam bên cạnh, chậm rãi nói: “Ông rất cảm ơn cháu đã hiến gan cho bố cháu!”
Cơ thể, da thịt là do bố mẹ ban cho, có lẽ xét từ góc độ quan hệ giữa con người với nhau thì việc hiến gan cho bố là chuyện đương nhiên, nhưng cũng có nhiều người con trong gia đình có thể vì sợ hãi, ích kỷ không muốn hy sinh, huổng chỉ là cô, đứa con chưa từng được hưởng một ngày yêu thương của bố.
“Ông ấy là bố của cháu, cháu không thế không cứu”
Lam Ngọc Anh chỉ nhẹ nhàng nói Lúc đầu thật sự cô không nghĩ nhiều như vậy, đây có thể là quan hệ cực kỳ thân thiết Ông Sang rất hài lòng, gật đầu lialịa rồi nắm tay cô dù cách cái bàn ở giữa, dừng lại và nói: “Thật ra hồi đó ông suýt gặp lại mẹ cháu! Không lâu sau khí Hoài Lâm du học ở Đức về, nó chủ động bộc bạch với ông răng có một cô gái muốn kết hôn và bên nhau trọn đời, lúc đó gia đình thực sự đã sắp xếp cho nó, và sẽ lo liệu cho nó khi nó về!
Nhưng ông vẫn đồng ý gặp mặt, và tính chuyện nếu cả hai người họ thật sự không thế thiếu nhau thì cũng tác hợp cho hai đứa, không ngờ cuối cùng lại chia tay, Hoài Lâm ủ rũ một thời gian, rồi không lâu sau lại cưới Hồng Mai Lam Ngọc Anh hơi sững sở, dường như cô không ngờ rằng lại nhắc đến mẹ mình, và cô rất bất ngờ khi ông Sang cũng biết đến sự tồn tại của mẹ cô.
Ánh mắt của ông Sang tập trung vào cô: “Lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của cháu, ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng! Chỉ là Hồng Mai đã bước vào nhà họ Lê hơn hai mươi năm, luôn luôn nỗ lực. Đối với Hoài Lâm, đối với ông, làm mọi việc đều rất tốt, không có bất kỳ kén chọn nào, nên khi cháu đến nhà hôm đó, với tư cách là người quan trọng nhất trong gia đình này, ta cũng phải xem xét cảm nhận của mẹ con họ, thái độ đối với cháu cũng có chút lạnh nhạt, nói gì cũng sắc bén, sau này nhớ lại, ông cảm thấy khó chịu… “
“Cháu à, cháu có trách ông không?”
Lam Ngọc Anh cẩn môi, ngước mắt lên, nhìn thấy người đổi diện tóc bạc phơ, khuôn mặt già nua nhăn nheo, lúc này, tất cả những gì ông ấy thể hiện là một ánh mắt yêu đời,cô có thể nhận ra hình dáng này giống với người bà đã từng còn sống.
Cô không khỏi khẽ lắc đầu: “Không đâu ông…”
“Cháu gái ngoan!” Ông Sang vui vẻ nấm tay cô.
Lam Ngọc Anh đưa tay còn lại lên và nhẹ nhàng nắm theo cách tương tự.
Sau khi bị ông Sang kéo chơi cùng một ván cờ khác, nhìn đồng hồ, ông đã đưa cô đi cùng để gặp một người bạn cũ, mặc dù cô định từ chối, nhưng ông đã ở độ tuổi này và không yên tâm ông ra ngoài một mình và không có ai đi cùng, cho nên không có lựa chọn nào khác ngoài đồng ý.
“Thưa ông, cô Tuyết Trinh đến rồi!”
Đang từ thang máy bước ra thì có người đến báo.
Ngay khi vừa dứt lời, có một giọng nữ ngọt ngào vang lên: “Ông ơi!”
Lê Tuyết Trinh xách túi lớn túi nhỏ bước vào, vừa nhìn thấy cô thì đôi mắt hơi híp lại, sau khi giao mọi thứ trong tay cho người hầu, cô nhanh chóng bước tới nằm lấy cánh tay của ông nội Lê: “Mẹ cháu nhờ cháu mang tới cho ông một ít nhung hươu và đông trùng hạ thảo. Đợt lát nữa, cháu sẽ tự tay nấu thuốc cho ông. Không phải lần trước ông nói rằng ông không thích uống sao? Lần này cháu cho thêm một kỷ tử đỏ vào, ông thử lại lần nữa nhé? °
“Ông rất hạnh phúc khi có người cháu hiếu thảo thế này!” Ông Sang tươi cười Nhận thấy bước chân không phải hướng tới phòng khách, mà là hướng tới cửa ra vào, Lê Tuyết Trinh không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ông nội, ông đi ra ngoài sao?”
“ÙZ Ông Sang gật đầu, liếc nhìn Lam Ngọc Anh ở bên cạnh cười nói: “Ông có một người bạn cũ muốn gặp, một mình ra ngoài không tiện, vừa hay Ngọc Anh tới đi cùng ông”