Chương 910
Cô tắt TV và đứng dậy, Lam Ngọc Anh nhìn vào đông hồ, đã gần 9 giờ rưỡi.
Anh nói qua điện thoại rằng anh sẽ trở về nhà vào khoảng thời gian này.
Cô nghĩ đến việc đó, vừa cầm điện thoại vừa đi lên lâu vừa gọi cho anh.
Không ngờ lại nhận được giọng nữ của hệ thống tổng đài thông báo đầu dây bên kia đang tất máy.
Lam Ngọc Anh cau mày đi đến phòng bánh bao để đắp lại chăn cho cậu bé rồi trở lại phòng ngủ tắm rửa, lau khô người rồi nắm ở trên giường đọc sách, cứ vậy một lát trôi qua, đồng hồ đã hiện mười một giờ.
Cô bước xuống giường nhìn ra ngoài cửa số, vẫn không có chiếc Land Rover màu trắng nào trong sân.
Hoàng Trường Minh vẫn chưa quay lại…
Lam Ngọc Anh không đợi được anh về thì làm sao có thể ngủ say, liền nhịn không được gọi điện thoại lại cho anh. Cô vốn nghĩ nếu lần này gọi mà vẫn tắt máy thì sẽ gọi điện thoại trực tiếp cho Phan Duy, nhưng lần này đã được kết nối.
“Xin chào. Bạn là ai?”
‘Đầu dây bên kia, một giọng nữ quyến rũ vang lên.
Lam Ngọc Anh sửng sốt, không nhịn được liếc nhìn màn hình điện thoại, bất đầu nghĩ ngờ mình gọi nhầm số, nhưng ba chữ “Hoàng Trường Minh” hiển thị trên đó là chính xác.
“Cô là ai?” Cô lập tức ngồi thẳng người hỏi: “Hoàng Trường Minh đâu?”
Giọng nữ mỉm cười hai lần, nhàn nhạt trả lời cô: “Anh Minh đã đi vệ sinh, hiện tại không có thời gian để trả lời điện thoại!”
Lam Ngọc Anh nghiến răng, trực tiếp câm điện thoại lên.
Cô nhắm mắt nẫm xuống giường, tiếng động lớn tới mức phát ra tiếng *rầm”. Nhưng cô lại cảm thấy không đúng, cô cũng tin tưởng Hoàng Trường Minh không phải như vậy, sau hai lần hít thở sâu liên tiếp, cô ngôi dậy bấm điện thoại lại, chuấn bị cùng bên kia nói chuyện một lần nữa. Gần như cùng lúc cô gọi đi thì đã nhận được một cuộc gọi tới, cô nhấc máy, một giọng nam trầm ổn vang lên: “Ngọc Anh!
“Bây giờ anh ở đâu?”
“Tôi đang ở Câu lạc bộ Ánh Dương”
Khi Lam Ngọc Anh nghe thấy, thái dương của cô nhanh chóng giật tới hai lần Thảo nào cô nghe rõ đẳng sau có tiếng nhạc và giọng phụ nữ, thêm vào đó là rất nhiều tiếng ồn. Hoàng Trường Minh tiếp tục giữ máy và nói: “Anh sẽ gọi tài xế, đợi anh về nhà rồi nói chuyện nhé”
“Em biết rồi!” Lam Ngọc Anh mím môi Khi nghe thấy trong sân có tiếng động cơ xe, cô trực tiếp giơ tay tắt đèn, đem chãn đắp lên mặt.
Không bao lâu trên lầu có tiếng bước chân, rồi šng động của cửa đóng mở.
Hoàng Trường Minh bật đèn lên và bật cười khi nhìn thấy khuôn mặt phồng lên trên giường. Anh đi tới nghiêng người ngồi ở bên giường, kéo chăn bông xuống xấu xa nhéo nhéo mũi của cô: “Anh biết em không ngủi”
Lam Ngọc Anh không thể thở được, cũng không thể giả vờ ngủ, vì vậy cô từ từ mở mắt.
“Xong rồi?” Cô cau mày, mờ mịt gạt tay anh ra, không kìm lòng được mà hỏi: “Không phải tăng ca sao? Ngoài giờ làm thì có thể vào câu lạc bộ ư? Người phụ nữ trả lời điện thoại là ai? “
“Chỉ để đi tiếp rượu khách mà thôi” Hoàng Trường Minh giải thích.
Sau khi đến câu lạc bộ, anh phát hiện điện thoại bị hết pin nên yêu cầu tiếp viên sạc pin giúp. Anh vừa sạc vừa đi vào nhà vệ sinh, không ngờ cô gọi sau khi máy tự động mở nguồn, anh quay lại thì cô gái đi cùng phòng đã nhanh chóng bắt máy rồi.
Cô gái cứ trừng mắt nhìn anh chảm chảm nhưng anh cũng không thèm nhìn thẳng, sau khi tỏ thái độ không hài lòng, anh định gọi lại cô thì đúng lúc cô gọi lại Đã đoán được rằng cô đang vô cùng tức giận khiến anh không thể không mỉm cười.
“Anh….”
Lam Ngọc Anh đang tức giận muốn nói, anh lại đột nhiên lên tiếng: “Phong Sinh đã trở lại”