Chương 907
Hoàng Trường Minh tiếp tục hỏi chỉ tiết, cô không còn cách nào khác là thuật lại nội dung một lần nữa.
Khi nghe thấy cuộc nói chuyện và ý định cạnh tranh công bằng của Lê Văn Nam, Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, ném quả táo trong tay vào thùng rác, giọng nói anh lớn hơn một chút Lam Ngọc Anh thích thú giúp anh nhặt vỏ táo rơi bên đĩa: “Sao anh lại quan tâm đến anh ấy như vậy! Dù sao em cũng không có ý nghĩ gì với anh ấy. Dù anh ấy có nói thế nào thì cũng chỉ là mơ tưởng thôi. Kệ anh ấy đi, anh ấy không có làm ảnh hưởng gì tới anh đâu!”
Hoàng Trường Minh liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: ‘Anh ta nhỏ tuổi hơn anh”
Anh nghĩ về ngoại hình thì sẽ không có gì phải lo lắng, nhưng nếu anh ta đứng cùng cô thì lại trông vô cùng phù hợp.
Lam Ngọc Anh bị lời nói của anh làm cho choáng váng, Lê Văn Nam quả nhiên nhỏ hơn anh vài tuối, nếu bằng tuổi anh thì có lẽ anh sẽ không cảm thấy anh ta là một mối đe dọa, vì vậy cô không nhịn được cười mà ôm lấy cánh tay anh nhẹ nhàng nói: “Nhưng anh ấy không hấp dẫn bắng anh!”
“Thật sao?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“Thật đó!” Lam Ngọc Anh rất chắc chắn: “Hơn nữa, anh không biết rằng thực ra em không thích người trẻ tuổi chút nào”
Hoàng Trường Minh biết cô đang nhắc tới chuyện lúc trước, khóe môi giật giật. Nhưng anh đã sớm cảm thấy vui vẻ hơn rất nhiều, điều này cho thấy cho dù Lê Văn Nam năm nay đã ngoài hai mươi tuổi thì cũng vô dụng. Không có khả năng cạnh tranh với anh.
“Hoàng Trường Minh, anh đừng có ghen tuông nữa!” Lam Ngọc Anh không khỏi mỉa mai nói: “Nếu cứ tiếp tục như vậy thì về già anh sẽ trở thành ông già hay ghen đấy!
Hoàng Trường Minh đồng ý với điểm này.
Cho dù là bây giờ hay mười năm sau, hay bảy mươi tám mươi, chỉ cần ai đó muốn chiếm lấy người phụ nữ của mình, thì về già anh nhất định sẽ là một ông già ghen tuông, điều này tuyệt đối không thế nghỉ ngờ được.
Lam Ngọc Anh cảm thấy bất lực khi nghĩ về sự trùng hợp ngày hôm nay. Cô sợ điều đó sẽ xảy ra lần nữa. Sau khi nghĩ về điều đó và cô không thể không nói: “Em cảm thấy mình ổn rồi. Em sẽ xuất viện và về nhà dưỡng bệnh dưới sự điều trị của bác sĩ riêng. Chờ hai ngày nữa sẽ đến bệnh viện khâu lại!
Ừ Hoàng Trường Minh nghe xong liền gật đầu: “Anh đi tìm bác sĩ rồi nói sau.”
Điều này có thế giải quyết được rất nhiều rắc rối. Cô không thể ngăn chặn nó trong bệnh viện thì ít nhất cô có thể không bị quấy rầy khi trở về nhà n Lam Ngọc Anh biết tại sao anh lại hạnh phúc như vậy, sau nghĩ suy nghĩ, cô khẽ nói nhỏ với anh: Nhưng em nghĩ nếu anh làm như vậy thì vị thiếu gia họ Lý kia sẽ rút lui và từ bỏ đó…
Chỉ một lần nữa, sự thật lại chứng minh rằng anh đang rất hạnh phúc.
Điện thoại bên giường đột nhiên rung lên hai lần, Lam Ngọc Anh bước tới và cầm lên, đó là một số lạ.
Cô mở mắt rồi cảm thấy sững sờ, nội dung tin nhân không dài cũng không ngắn: “Cô Ngọc Anh, đừng lo. Tôi không phải là người hời hợt như vậy. Tôi sẽ không thu mình lại chỉ vì cô có con. Tôi thích cô. Rồi sẽ không thay đổi dù quyết định của cô có như thế nào!
Sau khi đọc đến chữ cuối cùng, Lam Ngọc Anh cảm thấy đầu đau như búa bổ, Mặc dù số điện thoại không quen thuộc, nhưng nghĩ bãng ngón chân thì cô cũng biết người gửi là ai Thấy cô nhất thời không nhúc nhích, Hoàng Trường Minh bước tới hỏi: “Làm sao vậy?”
“Khụ, tin rác thôi!” Lam Ngọc Anh vàng đem điện thoại sau lưng, “Để anh xem!” Đôi mắt của Hoàng Trường Minh hơi nheo lại.
Lam Ngọc Anh liếm môi dưới và nói một cách khôn ngoan: “Em đã xóa nó rồi…
Nghe vậy Hoàng Trường Minh không nói gì thêm, anh đặt đĩa hoa quả bên cạnh giường bệnh, đặt hai chiếc nĩa hoa quả cho cô và con trai ăn Lam Ngọc Anh lặng lẽ giấu điện thoại lại dưới gối và ôm lấy bánh bao nhỏ, tâm trạng vẫn chưa hết chột dạ.
Sau khi rèm cửa được mở ra, ánh ban mai bên ngoài tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Bánh bao nhỏ chỉ mặc áo vest và quần đùi đứng dậy, cái miệng nhỏ ngáp dài, hai con mắt to đen như quả nho còn dính đầy nước mắt, đặc biệt mềm mại dễ thương.