Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 898




Chương 898

Hoàng Trường Minh nhìn khuôn mặt tươi cười của cô liền biết mình đã bị lừa, anh lập tức muốn rút cánh tay mình ra.

“Này, anh có thể nói lý chút không hả!”

Lam Ngọc Anh bị anh lạnh nhạt làm cho sốt ruột, vừa tủi thân nói: “Trời đất chứng giám, em chỉ đi Cà Mau có hai ngày, hơn nữa còn là vì chuyện của anh, một lòng chỉ muốn thuyết phục ông Lê rút đơn kiện, em nào biết được cậu ấm nhà họ Lê này lại đối với em..”

Tâm trạng Hoàng Trường Minh rất phiền muộn.

Sao anh không biết chuyện này không liên quan tới cô chứ, chỉ là không ngờ vì chuyện của mình, mà giờ đột nhiên không hiểu sao lại nhiều thêm một tình địch Cởi áo bệnh nhân của cô ra, kiểm tra vết thương thấy không có dấu vết nứt, Hoàng Trường Minh mới kéo ghế ngồi bên cạnh giường, sắc mặt cũng hòa hoãn không ít, cầm quả lê vừa rửa sạch xong gọt vỏ.

Lâm Ngọc Anh thở ra một hơi, thấy sau khi anh gọt lê xong tiếp tục cầm táo lên liền không nhịn được hỏi: “Ờ, anh không đi công ty sao?”

“Đuổi anh đi?” Hoàng Trường Minh nâng mắt lên.

“Em không…” Lâm Ngọc Anh lắc đầu.

Hoàng Trường Minh cắt lê và táo xong thì đưa qua cho cô, buồn bực nói “Lát nữa anh bảo Phan Duy đem văn kiện qua đây, trực tiếp làm việc ở đây!”

Ai biết anh đi rồi thì sau đó có ai tới cướp vợ mình không chứ!

Anh phải ở lại giữ vợ mình!

Thấy cô nhìn về phía bình hoa, Hoàng Trường Minh cần răng: “Thích hoa này?”

“Không thích!” Lam Ngọc Anh lập tức läc đầu như trống bởi, lấy lòng nói: “Em chỉ thích hoa hồng!”

Hoàng Trường Minh vừa lòng cong môi, nhấc tay rút hết tất cả hoa ly trắng trong bình ra ném vào thùng rác, dường như còn thấy chưa đủ, lại cầm lên ném ra cửa sổ, rất nhanh dưới lầu liền vang lên một tiếng kêu đau, không biết đập phải tên xui xẻo nào rồi.

Mãi cho đến hôm sau Hoàng Trường Minh cũng không rời khỏi phòng bệnh.

Nói được làm được, anh thật sự bảo Phan Duy đem tất cả văn kiện cần phê duyệt đến bệnh viện, bàn trà bị anh sắp xếp lâm thời trở thành một bàn làm việc, ngược lại khổ cho Phan Duy, một ngày phải vào bệnh viện ba chuyến.

Hết cách, khuyên không được, anh cứ nhất quyết muốn tự mình đề phòng Lê Văn Nam tới.

Lam Ngọc Anh cũng không dám nói gì, sợ sơ ý nói lỡ lời khiến anh nghỉ ngờ.

Tâm mắt liếc đến bình hoa đặt trên bệ cửa số, hoa ly hôm qua đã sớm bị anh ném đi, bây giờ trong bình được cảm đây hoa hồng đỏ như lửa, mùi hoa nồng nặc khắp phòng Cửa phòng bệnh lại được đóng lại, Hoàng Trường Minh vừa tiễn y tá tới đối thuốc đi Anh không quay lại sô pha mà là kéo chiếc ghế bên cạnh giường bệnh ra, đầu mày hơi cháu lại nói với cô: “Ngọc Anh, chú Lâm tỉnh rồi”

Không giống như cô, sau khi Lê Hoài Lâm phẫu thuật xong thì bị đưa vào phòng ICU quan sát 48 tiếng đồng hồ, đợi xác định không còn nguy hiểm gì nữa thì mới được ra ngoài, tính tính thời gian cũng cỡ khoảng đó.

“Ông ấy không sao rồi chứ?” Lam Ngọc Anh mím môi.

“Phẫu thuật cực kỳ thành công, bác sĩ nói đến tận hiện tại vẫn chưa có hiện tượng bài xích, sau này chỉ cần phối hợp uống thuốc trị liệu thì chức năng gan sẽ dần đần hồi phục lại như thường!” Hoàng Trường Minh trầm giọng nói với cô, sau đó hơi ngừng lại, rồi tiếp tục nói: “Chú Lâm biết chuyện cấy ghép gan, muốn gặp em!”

‘Sau khi Lam Ngọc Anh nghe xong thì đột nhiên yên lặng.

Cô chỉ là tiến hành hiến gan, lại còn trẻ, hôm qua là đã có thể xuống giường hoạt động được rồi, nhưng Lê Hoài Lâm thì không giống vậy, thân thể suy yếu lại cộng thêm vấn đề tuối tác, hiện tại cũng chỉ có thế nằm trên giường, nên không cách nào tới đây gặp cô được.

Trong lòng chần chừ hồi lâu, cô mới chầm chậm gật đãi hai bịch thuốc này thì anh cùng em qua đó đi…”

“Ừm” Hoàng Trường Minh mím môi.