Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 895




Chương 895

Sau khi Hoàng Trường Minh cởi áo khoát tây trang ra, ống tay áo sơ m cũng bị anh vén lên đến khuỷu tay, dưới ánh đèn màu vàng, làn da màu nâu đồng của anh càng thêm mê người, sợ chen đụng vào cô nên thân thể to lớn của anh chỉ nắm nghiêng người lại ngoài ném giường, Thấy mắt cô sáng ngời nhìn lên trần nhà, anh dùng ngón tay lau khóe mắt cô: “Không bưồn ngử?”

“Chắc do lúc sáng ngủ nhiều quá rồi” Lam Ngọc Anh cười hì nói “Vậy đợi bưồn ngủ rồi hãy ngủ” Hoàng Trường Minh mím mí Lam Ngọc Anh gật đầu, lại lân nữa ngước mắt lên nhìn trần nhà, nghĩ đến những vị khách đến phòng bệnh hôm nay, cô nhịn không được nói nhỏ: “Ông Lê thật đúng là một ông cụ kỳ quái!”

Cô với đối phương chỉ gặp qua hai lần ngắn ngủi, hơn nữa cùng đều vì chuyện của Hoàng Trường Minh, cũng chưa từng nghĩ sẽ có mối quan hệ gì khác, không ngờ sau khi đối phương từ Cà Mau tới Sài Gòn, người đầu tiên nghĩ tới lại là cô, hơn nữa còn tự mình đến bệnh viện.

Hành động thế này, thật sự khiến cô được chiều mà sợ.

Mắt Hoàng Trường Minh híp lại: “Vẫn còn đang nghĩ đến chuyện làm cháu dâu cho người ta?”

Ngữ khí u oán này.

Lam Ngọc Anh lệch mắt nhìn về phía anh, nhịn không được cười lên, quả nhiên thành công tóm được một ông chồng u oán!

Sợ liên lụy đến vết thương, cô cẩn thận từng chút mà lật người qua, sau đó duỗi tay chọc vào cơ ngực cứng ngắc của anh, bưồn cười nói: “Nè, ông Lê chỉ nói đùa mà thôi, anh còn tưởng thật à!”

Hoàng Trường Minh hừ lạnh một tiếng, Thấy vậy Lam Ngọc Anh liền vội vàng dời chủ đề: “Được rồi, không nghĩ tới ông ấy nữa, em ngược lại có hơi nhớ Đậu Đậu rồi!”

Ai ngờ anh lại âm u nói bên tai cô: “Ở trong lòng anh không được nhớ đến tên đàn ông khác!”

Khóe miệng Lam Ngọc Anh co giật, thật hết sức phản bác: “Nào mà tên đàn khác hả, là con trai chúng ta…”

“Con trai cũng không được!” Hoàng Trường Minh trầm giọng.

Được thôi.

Không bá đạo như vậy thì không còn là anh nữa!

Lam Ngọc Anh dứt khoá nhằm mắt lại, vẫn là ngủ an toàn hơn.

‘Sáng hôm sau, y tá đến, treo lên cây chuyền nước hai túi thuốc, cô dựa vào đầu giường, trên mu bàn tay còn đang ghim kim, nước thuốc cứ cách mỗi giây lại nhỏ một giọt vào ống dân.

Cửa phòng bị gõ vang, Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn qua.

“Thứ đầu tiên đập vào mắt là một bó hoa ly to đùng, sau đó mới là một khuôn mặt anh tuấn.

“Anh Nam?” Lam Ngọc Anh bất ngờ.

Lê Văn Nam ôm bó hoa bước vào: “Cô Anhf”

“Sao anh lại đến rồi?” Lam Ngọc Anh kinh ngạc hỏi, ý thức được bản thân trực tiếp như vậy dường như không tốt lầm, cô liền vội vàng đối thành một cách hỏi uyển chuyển hơn: “Ờ, ý của tôi là, anh đến có việc gì không?”

“Tôi không có việc gì, chỉ là muốn tới thăm cô lần nữa thôi!” Lê Văn Nam không thèm để ý, sau khi vui vẻ cười trả lời xong, anh liền đưa bó hoa ly trong tay ra đẳng trước: “Hoa này tặng cho cô đó, thích không?”

“Rất đẹp…” Lam Ngọc Anh không trả lời trực diện vào câu hỏi “Vậy tôi giúp em cảm vào bình hoa nhét” Lê Văn Nam cười lên liền giống như ánh mặt trời ngoài cửa sổ, sưởi ấm cho cả căn phòng: “Lúc tôi đến tiệm hoa thì cảm thấy chỉ có hoa ly trắng mới hợp với em, hoa ly tượng trưng cho sự, thuần khiết, hơn nữa mùi hoa cũng rất tự nhiên, rất trang nhã thoải mái, hơn nữa ý nghĩa của nó là tình yêu vĩ đại mà thuần khiết, giống như em vậy!”

Lam Ngọc Anh gượng gạo cười cười “Nói thật, từ sau khí em rời khỏi Cà Mau, tôi vẫn luôn cảm thấy chấn động vì những chuyện em làm cho tổng giám đốc Minh Trước kia tôi đã nói với em, tôi chưa từng gặp qua cô gái nào như em, em thật sự không giống với những cô gái khác! Từ sau ngày chia tay ở sân bay Cà Mau, thật ra tôi vẫn luôn không nhịn được mà nhớ về em, cảm thấy em là cô gái mà cả đời này tôi muốn tìm…”

Lam Ngọc Anh cảng nghe cảng thấy không đúng, cô vội vàng lên tiếng cắt ngang: “Anh Nam, ông Lê cũng thôi đi, anh đừng đùa nữa!