Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 890




Chương 890

“Chuyện này mọi người cứ thương lượng đi” Lam Ngọc Anh chau mày nói Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, chắc là bác sĩ báo cho y tá gọi hai mẹ con nhà họ Lê tới Rất nhanh bọn họ liền xuất hiện trong phòng làm việc của bác sĩ.

“Bà Mai, cô Trinh, vừa nãy đã làm kiếm tra xong rồi, ngưồn gan của cô Anh phù hợp để làm phẩu thuật cho bệnh nhân!” Bác sĩ chủ động bước qua nói: “Vừa nãy tôi đã thương lượng xong với cô Anh rồi, ngày mai liền có thể tiến hành phẫu thuật, bây giờ chỉ cần bà ký vào hai tờ giấy này nữa là được!”

Nguyễn Hồng Mai đứng đó lại chậm chạp không nhận lấy bút.

Tâm mắt bà ta vượt qua bác sĩ, thẳng tấp nhìn vào Lam Ngọc Anh đang ngồi bên trong.

‘Sao Lam Ngọc Anh có thể không cảm nhận được hai tầm mắt tràn đầy bức bách đang đặt trên người mình chứ, chỉ là cô làm như mình không phát hiện, nghiêng đầu nhìn áng mây lơ lửng ngoài cửa sổ, mà Hoàng Trường Minh ở bên thì lại trực tiếp đứng dậy, thân hình cao to đứng trước mặt cô.

Tấm lưng dày rộng, giúp cô ngăn đi hết thảy.

Lam Ngọc Anh ngấng đầu, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của anh.

‘Sâu như một cái giếng cổ, cô liên ngọt ngào cười lên.

Thật ra suy đoán của Lam Ngọc Anh không hề sai, Nguyễn Hồng Mai đã sớm biết thân thế của cô, từ lần gặp đầu tiên vào bốn năm trước trong tiệc sinh nhật của Hoàng Kiến Phong ở nhà chính nhà họ Hoàng, thì bà ta đã bị đôi mắt tương tự kia làm cho hoảng hốt.

Nguyễn Hồng Mai vẫn luôn tin tưởng trực giác của mình, càng huống gì còn liên quan tới người phụ nữ tận sâu trong lòng của chồng mình, vậy nên sau chuyện đó, lúc gặp lại lần nữa bà ta đã hỏi thăm về tình huống trong nhà cô cảm thấy đáng ngờ liền tìm người điều tra, không ngờ kết quả lại giống với những gì mình đoán, cô là con gái của chồng mình!

Chuyện này bà ta không hề giấu Lê Tuyết Trinh nên cô ta cũng biết chuyện, đây cũng là một trong những nguyên do mà năm xưa cô ta không chịu buông Tay.

Nguyễn Hồng Mai cầm bút qua nhưng lại chậm rìrì không thể ký tên lên giấy đồng ý được.

Phải biết rắng trên đời này người bà ta không muốn cho tới hiến gan nhất chính là Lam Ngọc Anh, thậm chí bà ta còn nghĩ muốn tiếp tục đợi ngưồn gan thích hợp xuất hiện, nhưng bà ta không thể lấy sức khỏe của chồng mình ra cược, cho dù trong lòng không thoải mái với không tình nguyện đến đâu thì lại không thể không chấp nhận.

Tuy bác sĩ chủ trị không hiểu rõ mọi chuyện nhưng cũng từng to gan suy đoán, hai mẹ con nhà họ Lê này đối với chuyện chồng mình đột nhiên có thêm một cô con gái mà trong lòng cảm thấy không thoải mái, nên ông khuyên: “Bà Mai, thân thể của người bệnh không thể kéo dài thêm nữa, bắt buộc phải mau chóng làm phẫu thuật!”

“Mẹ.” Lê Tuyết Trinh đứng bên cạnh gọi bà ta.

Khóe miệng Nguyễn Hồng Mai cứng đờ như đá, cuối cùng chỉ có thể ký tên vào, “Được rồi, bây giờ chỉ chờ phẫu thuật nữa thôi!” Bác sĩ chủ trị thở ra một hơi Lam Ngọc Anh đợi được kết quả mình muốn liên đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Lê Tuyết Trình lại vừa lúc đi về phía Lam Ngọc Anh, ánh mắt có hơi phức tạp nhìn vào cô, cô ta thở dài một hơi, bộ dáng chân thành mở miệng nói: “Cô Anh, vậy thì đành nhờ vào cô r Lam Ngọc Anh chau mày.

Còn chưa đợi cô lên tiếng thì tâm mất của Lê Tuyết Trinh đã rời khỏi người cô, dừng lại trên mặt Hoàng Trường Minh ở bên cạnh, mặt cô ta lộ ra hai lúm đồng tiền, dịu dàng nói: “Trường Minh, nếu cô Anh cần điều gì thì anh cứ nói với em, em sẽ dùng hết toàn lực làm cho cô ấy!”

Rõ ràng cô mới là đương sự, đối phương lại nói những lời như vậy với Hoàng Trường Minh.

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt không nói gì, chỉ giật giật cái tay đang bị anh nắm, sau đó hai người liền đi ra phòng làm việc của bác sĩ.

Sau khi Hoàng Trường Minh đưa cô về biệt thự thì liền quay lại Hoàng Oanh xử lý công việc, sau đó định chiều tối về nhà ăn cơm rồi lại đến bệnh viện.

Bởi vì sau phẫu thuật còn có thời gian điều dưỡng nên Lam Ngọc Anh cũng phải ở bệnh viện mấy ngày, vì thể cô phải thu xếp một ít đồ dùng quần áo thay đổi hãng ngày, còn có chính là, nếu không về nhà thì phải vỗ về an ủi bánh bao nhỏ thật tốt, bảo cậu bé ngoan ngoãn ở nhà chờ mình.