Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 886




Chương 886

“Sẽ không đâu!” Hoàng Trường Minh ôm cô vào lòng: “Em đã đi bệnh viện thì chắc là đã hiếu rõ tình hình bệnh rồi. Tuy nói tình hình hiện tại của chú Lâm có hơi tê, nhưng gan hoại tử đột phát cũng có cách cứu chữa, chỉ cần làm phẫu thuật cấy ghép gan là được rồi!”

“Ừm” Lam Ngọc Anh thấp giọng trả lời.

Những lời anh nói đều không phải để an ủi, lúc chiều cô có hỏi bác sĩ, về nhà cũng tra xem rất lâu trên mạng, thậm chí còn trò chuyện rất nhiều với bác sĩ phục vụ online, tiến hành phẫu thuật cấy ghép gan, là phương thức trị bệnh có hiệu quả nhất và cũng là triệt để nhất, vả lại tỉ lệ thành công cao, chỉ là chỉ phí phầu thuật cực kỳ cao, nhưng đối với nhà họ Lê nối danh giàu có thì đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì.

Bây giờ điểm mấu chốt duy nhất là, vẫn còn chưa tìm được ngưồn gan thích hợp.

Trên cầu thang thoáng truyền đến tiếng bước chân ‘bịch bịch bịch của bánh bao nhỏ, Hoàng Trường Minh đoán rằng con trai lên đây là để gọi bọn họ ăn cơm, nên anh lại bỏ laptop qua một bên, ôm cô đứng dậy khỏi sô pha, vén tóc mai bên tai cô: “Hình như cơm đã nấu xong rồi, đừng quá buồn phiền nữa, theo anh xuống lâu ăn cơm trước đi!”

Lam Ngọc Anh đáp một tiếng, cùng anh ra khỏi phòng ngủ.

Trên hành lang chỉ có ánh chiều ta nhẹ chiếu tới, trên mặt và cố cô đều bị ánh ráng chiều kia nhiễm lên.

Chỉ là hai tay buông lỏng hai bên lại đang nằm chặt, đuôi mày khóe mắt đều ẩn giấu đi không biết bao nhiêu là rối rắm, khóe môi cũng đần dân mím thành một đường thẳng, giống như trong lòng cô đang giãy dụa gì đó vậy.

Cuối cùng, dường như cô đã đưa ra được quyết định.

Bước chân ngừng lại, Lam Ngọc Anh ngẩng đầu nhìn bờ vai dày rộng phía trước: “Minh, em có chuyện muốn nói với anh!”

“Chuyện gÏ?” Hoàng Trường Minh không hiểu mà quay đầu lại Hai tay đang nằm chặt của Lam Ngọc Anh chợt thả lỏng ra, chằm chậm nói với anh: “Em quyết định…cung cấp ngưồn gan cho ông ấy!”

Bây giờ hai người họ không chỉ là người yêu, mà càng là người phải cùng nhau sống tới cuối đời, vậy nên cho dù cô làm ra bất cứ quyết định gì thì cũng nên cho anh biết mới được.

Hôm sau, chiếc Land Rover màu trắng dừng lại trước bệnh viện.

Lam Ngọc Anh tháo dây an toàn ra, nghiêng đầu nhìn Hoàng Trường Minh cũng đang làm động tác giống mình ở bên cạnh.

Tối qua sau khi cô nói quyết định cung cấp ngưồn gan, anh không nói gì, chỉ là trước khi đi ngủ nói một câu răng ngày mai anh cùng cô tới bệnh viện.

Lam Ngọc Anh cần môi, do dự hỏi: “Minh, anh sẽ ngăn cản em sao?”

Hoàng Trường Minh không cười, lòng bàn tay đặt sau đầu cô, kéo cô lại gần, hôn trên cô: “Em làm ra quyết định gị, thì anh cũng đều ủng hộ eml”

Trong lòng Lam Ngọc Anh tràn đầy cảm động.

uy Lê Hoài Lâm không biết đến sự tồn tại của cô, nhưng sau khi có được kết quả giám định quan hệ cha con, thì trong lòng cô cũng chưa bao giờ nghĩ muốn nhận lại đối phương hay là làm gì, thậm chí còn nghĩ, nếu như cả đời này ông ấy cũng không biết thì cũng không phải không được.

Mà trước đó, cô cũng không biết rằng ba ruột của mình còn có người khác, giữa hai người họ chưa từng có tình cảm cha con, cô cũng có thể buông tay mặc kệ, nhưng nhìn thấy bộ dáng suy yếu nâm trên giường bệnh kia của Lê Hoài Lâm, vào thời khắc đó, cô không thể không thừa nhận một giọt máu đào.

hơn ao nước lã Càng huống gì, người ba tuột này đối với cô mà nói, ông ấy vẫn luôn dịu dàng ấm áp khiến người khác muốn thân cận, nếu cô không làm thế này thì cô cảng sợ mình sẽ hối hận cả đời, rất hiển nhiên Hoàng Trường Minh cũng có cùng ý nghĩ như vậy.

Nhưng phải biết rằng, cấy ghép gan không phải phẫu thuật nhỏ , từ trong người cắt đi một phần gan nhất định, là một chuyện rất nguy hiểm, hoặc quá hơn thì có khi còn nguy hại tới sức khỏe của mình, anh thân là người cô sẽ nắm tay đi hết cả đời này nên cho dù có phản đối thì cũng là chuyện thường tình.

Giờ phút này trong hành lang bệnh viện đều bị bao phủ bởi một tầng mây sâu muộn.

Hai mẹ con Nguyễn Hồng Mai và Lê Tuyết Trinh cùng đứng đó, sắc mặt bác sĩ chủ trị đứng bên cạnh rất nghiêm trọng.