Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 876




Chương 876

Dứt khoát không ăn nữa, tức no rồi!

Sau khi rời khỏi nhà chính nhà họ Hoàng, Hoàng Trường Minh liền lái chiếc Land Rover đến một nhà hàng Tây Ban Nha.

‘Vốn dĩ đã đặt bàn trước, muốn làm một bữa ăn dưới ánh nến chỉ hai người, nhưng bây giờ lâm thời muốn kê thêm một ghế ngồi nữa cũng rất dễ dàng, bánh bao nhỏ và Lam Ngọc Anh mỗi người gọi một phần cơm hải sản, mặt Hoàng Trường Minh không cảm xúc, chỉ gọi một phần bít tết.

Cả đường đi, không khí trên xe đều rất yên tĩnh.

Bánh bao nhỏ ở nhà chính nhà họ Hoàng đã cảm thấy được phải bầu không khí không bình thường, vậy nên vẫn luôn ngoan ngoãn dựa vào trong lòng cô, lúc này cũng ưỡn thẳng lưng ngồi trên ghế ăn, trên cổ được vây bởi một cái khăn trắng, ‘Sau khi bê Salat và canh hầm lên thì món ăn chính cũng được đưa lên.

Lam Ngọc Anh chú ý tới, bò bít tết trong đĩa bên cạnh Hoàng Trường Minh anh gần như không hề đụng vào, vẫn luôn uống nước lê trong ly, cô nhịn không được mở miệng hỏi: “Minh, cơm hải sản ở đây cũng ngon lầm, anh có muốn nếm thử không?”

Hoàng Trường Minh nghe vậy liền trực tiếp cầm tay cô kéo đến bên cạnh miệng mình: “Mùi vị không tệ!

Thấy anh cố ý liếm thật sạch cái muỗng, chọc ghẹo trắng trợn như vậy khiến Lam Ngọc Anh hơi đỏ mặt, con trai còn đang nhìn đó…

Bánh bao nhỏ đúng là đang chớp chớp mắt nhìn bọn họ, tuy rằng trước kia khi mình không nghe lời thì bố cũng từng trầm giọng gọi mình bằng cả tên lẫn họ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên cậu bé thấy bố và ông nội cãi nhau…

Hung dữ quá địt Nhìn sắc mặt Hoàng Trường Minh vẫn luôn âm u, cậu bé liền cúi đầu múc cơm hải sản trên đĩa mình bỏ vào đĩa bố.

Bánh bao nhỏ mở miệng, mềm mại nói: “Bố, nếu bố thích ăn thì bé cưng chia bớt cho bố.”

Tuy Hoàng Trường Minh vui mừng vì con trai hiểu chuyện, nhưng khi nhìn thấy ngón tay trắng nõn đang cầm cái thìa kia dinh đầy dầu ăn bóng lộn, cùng với hai bên miệng còn dính hạt cơm thì anh hơi chau mày lại.

Trong cái nhìn chãm châm của đôi mắt đen tròn như quả nho kia, cuối cùng anh vẫn không ăn, mà là không nói gì thả dao rữa xuống, cầm khăn ăn lau lau miệng, Bánh bao nhỏ bïu môi, bị chê rồi!

Ăn xong bữa tối liền trực tiếp về nhà, Hoàng Trường Minh tắm xong bước ra liền nhìn thấy Lam Ngọc Anh đang năm trên giường ngơ ngác, anh trực tiếp duỗi tay kéo cô vào lòng: “Nghĩ gì đó?”

“Đang nghĩ những lời cuối cùng bố anh nói..” Lam Ngọc Anh trả lời sự thật, vẻ mặt cô có hơi nghỉ hoặc: “Anh nói xem ông ấy là có ý gì?”

“Ai biết” Hoàng Trường Minh lạnh lùng hừ một tiếng: “Nói không chừng đang che giấu điều xấu xa gì đó, hoặc là đang dùng kế hoãn binh!”

Kế hoãn binh sao?

Lam Ngọc Anh lắc lắc đâu, trực giác nói cho cô biết: “Nhưng em cho rằng không giống là..”

“Em cứ cảm thấy có lẽ ông ấy thật sự nghĩ thông rồi, với cái tính cách cứng đầu kia của ông, có thể chủ động nói ra những lời như vậy thì chắc là sẽ không cưỡng ép hôn sự giữa anh và cô Trinh nữa rồi!”

“Nghĩ thông?” Sau khi Hoàng Trường Minh nghe xong lại không cho là như vậy: “Ông ấy chỉ nói là không ép buộc hôn sự giữa anh và Sunny nữa, nhưng cũng đâu có nói chấp nhận em!”

Lam Ngọc Anh không khỏi hơi cần môi.

Cho dù biết rõ điểm này, nhưng cô vẫn nói: “Vậy đây cũng coi như là một chuyện tốt.”

Tuy Hoàng Kiến Phong vẫn không hề buông bỏ chuyện giữa hai người, nhưng ít nhất cũng đã không bức bách anh cưới Lê Tuyết Trinh nữa rồi, như vậy thì chướng ngại của họ sẽ được giảm bớt không ít, mà chủ động nhắc đến chuyện giữ anh lại Hoàng Oanh thì đã là một loại chịu thua rồi.

Càng huống gì, trong lòng cô căn bản không muốn để Hoàng Trường Minh rời khỏi Sài Gòn.

Lam Ngọc Anh tin người đàn ông của mình, cho dù là ra nước ngoài thì anh vẫn sẽ có năng lực, nhưng cô vẫn là không nỡ, anh từ một vị tổng giám đốc cao cao tại thượng, lại phải lưu lạc ra nước ngoài bắt đầu lại từ đầu, bởi vì anh là kẻ mạnh trời sinh, nên anh phải nên vĩnh viễn đứng ở nơi cao, tràn đầy hãng hái!

Hoàng Trường Minh không muốn dây dưa về vấn đề này, anh mím đôi môi mỏng: “Ông ấy muốn giày vò thế nào thì tùy, kệ đi”