Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 828




Chương 828

“Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”

Hoàng Trường Minh không trả lời, củi đầu nhìn cô bằng ánh mắt tràn đầy ái muội.

“Anh nhìn em như vậy làm gì?”

Lam Ngọc Anh có chút mất tự nhiên, thì thầm nói, đột nhiên bị anh ôm lấy eo, môi mỏng dán bên tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào tai cô nói: “Anh thích em hôn vào chỗ khác hơn.

Nhìn theo tầm mắt anh, hướng về phía bụng dưới.

Ngay lập tức, cô hiểu ý của anh, có chút xấu hổ, cả người run lên.

Lưu manh!

Thấy cô giãy giụa trong ngực mình, anh cũng không tiếp tục trêu cô nữa, dù sao cũng không vội, mấy tiếng nữa là đến buổi tối rồi, ở trên giường vào ban đêm không phải anh muốn lăn lộn thế nào thì lăn lộn thế đấy sao.

“Không cần lo lắng, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ bị bỏng nhẹ thôi, bôi chút thuốc mỡ là ổn rồi!” Hoàng Trường Minh ôm lấy cô vào lòng, nhíu mày hỏi: “Nhưng mà em đang có tâm sự gì thế?”

Lam Ngọc Anh lắc đầu, biết rằng anh sẽ không dễ dàng buông tha cô nên nhẹ nhàng nói: “Em chỉ đang nghĩ không biết Trương Tiểu Du thế nào rồi”

Nhưng thật ra đó cũng phải chỉ là câu trả lời cho có lệ, trong lòng cô thật sự rất lo lắng cho bạn thân.

Mất đi con mình là chuyện đau khổ nhất trên đời đối với bất kỳ bà mẹ nào trên thế giới này.

Hoàng Trường Minh nghe vậy, sắc mặt hơi trầm xuống nói: “Chắc cô ấy còn chưa xuất viện, nếu em lo lắng thì ngày mai tới thăm đi”

“Vâng” Lam Ngọc Anh gật đầu.

Cánh tay cường tráng của anh vẫn ôm lấy eo cô, trong phòng bếp ngập tràn hơi thở nóng bỏng khiến trái tim cô dần dịu xuống sau những cảm giác mông lung mơ hồ từ khi cô trở về từ nghĩa trang, cô thở dài một hơi, chậm rãi nói: “Ngày mai em còn muốn về nhà họ Lam một chuyến”

“Có chuyện gì thế?” Hoàng Trường Minh củi xuống nhìn cô.

“Không có gì” Lam Ngọc Anh lắc đầu, suy nghĩ một chút rồi nhẹ giọng nói: “Chỉ là đã lâu không về nhà, không biết sức khỏe bố em gần đây thế nào, em cũng muốn về thăm bố một chút.”

Cuối cùng, khi nói tới từ “bố”, cô rõ ràng cảm nhận được trái tim mình đang co thắt lại.

Cô lặng lẽ dùng sức nắm chặt tay lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình.

“Được rồi, xong việc anh sẽ tới đón em. Hoàng Trường Minh khế nói.

“Vâng!” Lam Ngọc Anh củi đầu đồng ý. Có chút nghi ngờ bị chôn chặt dưới đáy lòng, cũng nên đến lúc phải có một đáp án rõ ràng rồi!

Lam Ngọc Anh mở cửa phòng bệnh, nhìn thấy Trương Tiểu Du đang ngồi trên giường, nét mặt ngẩn ngơ xuất thần, trong lòng cô không khỏi đau nhói.

Bộ đồ bệnh nhân trên người rộng thùng thình, cô ấy mới chỉ nằm viện có mấy ngày thôi, ấy thế mà mỡ thịt trên người dường như rơi đi đâu hết cả, khuôn mặt bầu bĩnh tròn trịa trước đây lúc này lại lộ rõ chiếc cằm chữ V nhọn hoắt, đôi mắt đen to tròn, nhưng chỉ là một đôi mắt vô hồn.

Trong lòng Lam Ngọc Anh cảm thấy rất khó chịu.

Trước đây bất kể là lúc nào Trương Tiểu Du cũng luôn lạc quan thoải mái, nét mặt lúc nào cũng vui vẻ yêu đời. Thế nhưng hiện tại, giống như thể ai đó đã rút hết toàn bộ sinh khí trên người cô ấy vậy.

“Cá nhỏ!”

Nghe thấy giọng cô, Trương Tiểu Du lập tức nở nụ cười: “Ngọc Anh, cậu đến rồi à!”

“Hồi phục đến đâu rồi?” Lam Ngọc Anh bước tới bên cạnh cô ấy.

Trương Tiểu Du nhún nhún vai, nói với giọng điệu vô cùng thoải mái: “Tớ khỏe hơn nhiều rồi, có điều bác sĩ vẫn khuyên tớ nên nằm viện thêm hai ngày nữa!”

“Ừa!” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô biết đó là vì cơ thể của Tiểu Du vẫn còn yếu, cô nhìn quanh phòng bệnh, không nhịn được mà lên tiếng hỏi: “Sao chỉ có một mình cậu ở đây thể, bác sĩ Sinh đâu?”