Chương 822
Trên đường đi, lái xe luôn giữ nguyên một tư thế ngồi, không dám thở mạnh dù chỉ một lần. Thỉnh thoảng tài xế lại lén nhìn vẻ mặt của người ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu.
Cuối cùng cũng tới nhà họ Lê, tài xế vội vội vàng vàng chạy xuống mở cửa xe ở ghế sau ra. Đợi tới khi Lê Tuyết Trinh xách túi xuống xe, khuất bóng vào trong biệt thứ thì tài xế mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc cô ta đang đổi giày để vào nhà, Lê Hoài Lâm đang đi từ phòng khách lên lầu. Sắc mặt ông ấy lộ rõ vẻ ốm yếu, hình như Lê Hoài Lâm đang định về phòng để nghỉ ngơi.
“Tuyết Trinh về rồi hả con!”
Lê Tuyết Trinh thấy bố mình thì lập tức bước về phía trước, lên tiếng hỏi: “Bố à! Bố đã biết chuyện Trường Minh muốn vứt bỏ chức tổng giám đốc của Hoàng Oanh từ lâu rồi, có phải không?”
“Ừ” Lê Hoài Lâm gật đầu, ông ấy trả lời không hề giấu diểm: “Lần trước khi bố tới nhà họ Hoàng, bố đã nghe chính miệng nó nói với bác Phong của con”
“Vậy sao bố không nói cho con biết?” Lê Tuyết Trinh nghe xong vội nói.
Mẹ của cô ta là Nguyễn Hồng Mai nghe thấy vậy khế nhíu mày, bà ta tỏ ra không vui măng con gái: “Tuyết Trinh, sao con có thể nói như vậy với bố con! Con không thấy mấy hôm nay bố con không khỏe à? Ông ấy gầy đi trông thấy rồi kìa! Sao con vẫn không hiểu chuyện như vậy?”
Lê Tuyết Trinh nghe thấy vậy cũng ý thức được giọng điệu của mình không đúng chừng mực. Cô ta vội cúi đầu xuống: “Bố, con xin lỗi”
Lê Hoài Lâm cười cười, sao có thể so đo với đứa con gái mà ông ấy coi là viên ngọc quý lúc nào cũng nâng niu trong lòng bàn tay của được. Hơn nữa, Lê Tuyết Trinh lại ngoan ngoãn, nghe lời từ nhỏ. Khi lớn lên cô ta cũng là một người ưu tú, luôn là đứa con khiến ông ấy tự hào. Ngữ khí vừa rồi không đúng mực cũng vì dính líu tới chuyện của Hoàng Trường Minh mà thôi, ông ấy có thể hiểu.
Lê Hoài Lâm thở dài, chân thành nói: “Tuyết Trinh à, dù sớm hay muộn thì kết quả cũng như vậy thôi!”
Mấy hôm nay sức khỏe của ông ấy không ổn, không hề bước chân ra ngoài, ngay cả công ty Lê Hoài Lâm cũng không tới. Ông ấy cố gắng lùi hết lại lịch trình của mình, những chuyện còn lại đều giao cho thư ký đi làm. Hôm nay là ngày họp về việc hợp tác với Hoàng Oanh, ông ấy vốn đã sắp xếp cho thư ký của mình có mặt ở đó. Không ngờ rằng Lê Tuyết Trinh lại chủ động xin đi.
Sau khi Lê Hoài Lâm biết được cũng không ngăn cản. Ông ấy biết con gái mình muốn mượn cơ hội này để đi gặp Hoàng Trường Minh. Nhưng Lê Hoài Lâm cũng hiểu, dù con gái mình có làm nhiều đến đâu cũng không thể thay đổi được bất cứ chuyện gì, đặc biệt là chuyện tình cảm.
Lê Tuyết Trinh không nói thêm gì nữa, cô ta chủ động tiến tới dìu bổ mình lên lầu. Lê Hoài Lâm cũng hy vọng con gái mình có thể ngộ ra. Vì thế ông ấy không nói thêm câu nào nữa. Hơn nữa, ông ấy thực sự cảm thấy không khỏe nên đi thẳng về phòng ngủ để nằm nghỉ.
Gần đây, sức khỏe của chồng không tốt nên Nguyễn Hồng Mai đích thân xuống bếp nấu canh bồ câu. Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, bà ta cũng chậm rãi đi lên lầu. Lúc Nguyễn Hồng Mai lên lầu, bà ta thấy đám người giúp việc nhà mình đang đứng ở trước cửa phòng ngủ của con gái mình với vẻ nơm nớp lo sợ, không dám đi vào trong.
Nguyễn Hồng Mai tiến đến gần thì nghe thấy tiếng “choang” vang từ trong ra, giống như có thứ gì đó bị ném xuống đất. Bà ta vội vàng nhìn về phía một phòng ngủ khác, sau khi chắc chắn chồng mình không phát hiện ra, bà ta mới vội vàng tiến lên phía trước mở cửa ra.
Trong phòng vô cùng bừa bộn, tấm gương trên bàn trang điểm bằng gỗ kiểu dáng Châu Âu bị nứt chẳng chịt, tất cả chai lọ vốn nằm trên bàn thì giờ lại nằm la liệt trên mặt đất. Rất nhiều lọ thủy tinh bị vỡ, chất lỏng bên trong chảy đầy trên mặt đất. Nguyễn Hồng Mai thấy vậy cũng không ngạc nhiên lắm, bà ta nhanh chóng đóng chặt cửa lại. Bà ta nhíu mày ra lệnh cho người giúp việc theo vào ở phía sau: “Xuân Lan, mau dọn dẹp đi.
“Vâng thưa bà chủ!” Người giúp việc vội đáp lại.
Lúc đi ngang qua Lê Tuyết Trinh, người giúp việc tỏ ra vô cùng cẩn thận. Từ đầu tới cuối, Xuân Lan không dám ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn dọn dẹp đống bừa bộn kia.