Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 778




Chương 778

Nghe thấy như vậy, Hoàng Trường Minh lại xoay người ra nhìn bầu trời ở bên ngoài khung cửa sổ.

Nhìn thấy tâm trạng cô không tốt tí nào cả, thôi thì đành làm theo ý của cô vậy!

Vì vậy, rèm cửa ở trong phòng bệnh bị kéo lại kín mít. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân nằm ở trên giường, đôi mắt sâu thẳm nhắm chặt lại, phải làm cho bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu…

Sáng hôm sau, bác sĩ phụ trách bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện cho Hoàng Trường Minh. Sau khi kết thúc buổi kiểm tra, Lam Ngọc Anh cũng không vội vàng đi làm thủ tục xuất viện. Cô chỉ nói một câu: “Đợi một chút.” Sau đó, cô đứng ở trước cửa phòng bệnh nhìn về phía thang máy. Trông có vẻ như đang đợi ai đó vậy.

Khoảng tầm năm sáu phút gì đó trôi qua, bóng dáng mập mạp của thím Lý đang ôm lấy Đậu Đậu đã xuất hiện trong tầm mắt.

Sau khi Đậu Đậu nhìn thấy cô, cậu nhóc lập tức chạy ào tới.

“Ngọc Anh”

Lam Ngọc Anh cúi rạp người xuống, đón lấy thân hình nhỏ bé đang chạy về phía mình: “Cuối cùng cục cưng cũng tới rồi!”

Trong suốt mấy ngày này, mặc dù mỗi ngày cô đều quay về biệt thự một lần. Nhưng cuối cùng cũng chỉ lấy chút đồ ăn mà thôi. Gần như toàn bộ thời gian rảnh rỗi, cô đều ở bên cạnh Hoàng Trường Minh. Vì thế mà hai mẹ con cô cũng rất lâu rồi không được gần gũi với nhau.

Sau khi ôm chặt lấy nhau rồi thơm hết má trái đến má phải xong, Đậu Đậu mới nhớ đến người bệnh nhân đáng thương đang ở cạnh đó: “Bố!”

“Ừm.” Hoàng Trường Minh bĩu môi.

Anh lại không ngờ được rằng, thím Lý lại mang con trai tới đây. Vốn dĩ chuyện xuất viện cũng không cần làm to tát gì. Chỉ cần đến lúc đó, chủ Lý lái xe qua đón là được rồi.

Lam Ngọc Anh dắt Đậu Đậu quay người lại nói: “Cứ để cho thím Lý thu dọn đồ đạc cho anh. Em đưa Đậu Đậu đi làm thủ tục xuất viện nhé!”

“Ừm!” Anh lại bĩu môi đáp lại.

Ngay lập tức, bóng dáng hai mẹ con bọn họ đã rời khỏi phòng bệnh.

Bởi vì có khá là nhiều người làm thủ tục xuất viện, cho nên hai người bọn họ phải xếp hàng đợi một hồi lâu. Sau khi cầm lấy biên lai rồi vào trong thang máy, cô cũng không về thẳng phòng bệnh, mà đứng ở một góc cách trạm y tá không xa.

Lam Ngọc Anh ngồi xổm xuống ngang tầm mắt với

Đậu Đậu: “Cục cưng à! Cháu có còn nhớ cô đã dạy cháu như thế nào không?”

“Cháu nhớ ạ!” Đậu Đậu ngoan ngoãn trả lời.

“Ngoan lắm! Vậy bây giờ cháu qua đó đi!” Cô nở một nụ cười trìu mến rồi xoa đầu cậu nhóc.

Đậu Đậu gật đầu. Sau đó, cậu nhóc buông tay cô ra, nhanh chóng chạy về phía bàn y tá.

Lúc này, mấy cô y tá đang cúi đầu sắp xếp dụng cụ y tế. Bọn họ nghe thấy có tiếng động, thể là lần lượt ngẩng đầu lên. Trước mặt bọn họ là một cậu nhóc nhỏ nhắn. Bọn họ kinh ngạc hỏi: “Uầy! Từ đâu chui ra một cậu nhóc thế này!”

“Lại còn là một cậu nhóc xinh xắn, đáng yêu nữa chứ! Sao lại trông có chút giống ai đó nhỉ!” Y tá trưởng nghe thấy tiếng động cũng bước đến.

Hai tay của Đậu Đậu chắp ở đằng sau lưng, quả đầu nấm cong cong úp vào đầu. Khuôn mặt bánh bao hồng hào như ngọc, cái miệng nhỏ nở một nụ cười thẹn thùng trông cực kỳ đáng yêu.

“Dì ơi! Cháu tặng mấy dì kẹo que ăn a!”

Đậu Đậu đưa hai tay từ sau lưng xòe ra phía trước.