Chương 757
“Đi thôi!” Lê Hoài Lâm thở dài, nắm tay cô ta đi về phía thang máy.
Bóng đêm càng thâm trầm.
Lam Ngọc Anh đợi ở bên cạnh Hoàng Trường Minh, cô ngồi ở trên ghế, dù là mí mắt trĩu nặng cũng không cảm thấy buồn ngủ, cô nhìn chằm chằm anh nằm ở trên giường bệnh đã ngủ mê man.
Tay phải anh cắm ống truyền dịch, lòng bàn tay trái bị nẹp lại, tầng tầng lớp lớp vải thưa quấn quanh.
Dù là đã ngăn cách lớp băng bó nên cô không thấy được, nhưng cũng có thể tưởng tượng được mà giật mình.
Bởi vì trước khi xe cứu thương đi tới, cô đã thấy, cây dao kia rơi từ trong tay của anh ra, mà máu thịt trong lòng bàn tay đã mơ hồ một mảnh, không thấy rõ hình dáng vốn có, sâu đến mức thậm chí có thể thấy được xương trắng.
Anh như vậy chỉ là sợ cô sẽ bị thương. Lam Ngọc Anh dè đặt dùng hai tay kéo lấy bàn tay của anh, chân thành giống như là tín đồ vậy.
Cả đêm không ngủ, vào buổi sáng thứ hai, khi ánh sáng mặt trời dần dần dâng lên, cô cảm giác được trong lòng bàn tay có hơi động tĩnh, vội vàng ngẩng đầu lên xem, Hoàng Trường Minh từ từ mở hai tròng mắt ra, đối diện với ánh mắt cấp bách của cô.
“Hoàng Trường Minh, anh tỉnh lại rồi!”
Lam Ngọc Anh nhìn anh, nước mắt từng hạt lớn từng hạt lớn mãnh liệt rơi xuống: “Anh làm cho em sợ hãi đó” Hoàng Trường Minh lại không lập tức nói chuyện, mà là nhìn cô hai giây, sau đó khàn khàn hỏi: “Cô là ai?”.
“Hoàng Trường Minh, anh… Cả người Lam Ngọc Anh cứng đờ.
Anh nhìn mình xa lạ như vậy.
Trên trán anh cũng quấn vải thưa, bởi vì trên đầu bị gậy sắt đập đến, không biết có phải là bởi vì nguyên nhân này mà lại giống như lúc gặp mặt lại sau bốn năm vậy, không nhớ nổi cô là ai. Lúc Lam Ngọc Anh đang kinh hoàng luống cuống thì nghe được tiếng cười trầm thấp của anh.
“Chọc em chơi thôi!” Hoàng Trường Minh giật môi một cái, nâng cái tay bị thương kia lên, cau mày, có chút cật lực lướt qua những giọt lệ nóng bỏng trên mặt cô: “Nhìn em khóc anh đau lòng lắm”
Sau khi Lam Ngọc Anh nghe được những gì anh nói, lồng ngực căng cứng của cô lập tức được thả lỏng. Nhưng cũng theo đó mà những giọt nước mắt thi nhau chảy xuống, cô cũng không thể khống chế nổi dòng chất lỏng mặn chát ấy, dường như muốn khóc hết nước mắt của cả cuộc đời mình. Cô nhận ra được là anh đang cố ý trêu mình, chẳng qua là nhìn thấy khuôn mặt khổ sở của cô nên muốn làm cảm xúc của cô được thả lỏng một chút.
Nhưng lúc này anh đang nằm trên giường bệnh, yếu đuối như vậy, toàn thân đều bị băng bó kín mít, sau khi tỉnh lại ắt hẳn toàn thân anh chỗ nào cũng đau đớn, nhưng anh lại không hề để ý, mà còn trấn an cô vì sợ cô lo lắng.
Lam Ngọc Anh hít hít mũi, nói: “Hoàng Trường Minh, sao anh lại có thể ngốc như vậy.”
“Em bảo ai ngốc!” Hoàng Trường Minh nguy hiểm híp híp mắt.
Cho dù đang mặc quần áo bệnh nhân, sắc mặt nhợt nhạt hơn cả màu ga trải giường, nhưng vẫn đầy vẻ uy hiếp.
“Đương nhiên là em nói anh rồi!” Trên lông mi của Lam Ngọc Anh vẫn còn đọng nước mắt, thanh âm nghẹn ngào nói: “Sao anh lại ngốc đến mức đứng im để bọn chúng đánh cơ chứ, bảo anh đứng im thì anh không động đậy thật à?”
“Rốt cuộc thì hai chúng ta ai mới là người ngốc đây?” Hoàng Trường Minh nghe thấy thế liền nhíu nhíu lông mày, liếc mắt nhìn cô, nói: “Khi ấy trên cổ em còn đang kề dao, nếu như anh cử động, nhỡ bọn chúng cắt thật vào cổ em thì làm sao bây giờ?”
“Nhưng nếu anh bị bọn chúng đánh chết thì phải làm sao! Biết trước như vậy, đáng lẽ khi ấy anh không nên xông tới, cứ đợi đến khi cảnh sát tới nơi là được rồi. Sau khi Lam Ngọc Anh nói xong, cảm giác kinh hoàng, khủng khiếp khi ấy lại quay trở lại.