Ôm Tôi Nhé Cô Gái Bé Nhỏ

Chương 743




Chương 743

“Bà câm miệng cho tôi, đúng là hồ đồ!” Giọng nói tức giận của Lê Hoài Lâm vang lên đầu tiên.

Nguyễn Hồng Mai châm chọc: “Ông thẹn quá hóa giận cái gì? Hoài Lâm, tôi thấy ông già rồi, bắt đầu để ý gái trẻ rồi!”

“Cô Ngọc Anh người ta cùng tuổi con gái chúng ta, bà lại đang nói hươu nói vượn cái gì vậy! Tôi là hạng người gì chẳng lẽ bà còn không rõ, đừng để tôi nghe thấy mấy câu không nên nói từ miệng của bà, có phần!” Lê Hoài Lâm từ vị trí đứng lên, hơi tức giận.

“Ông là ra sao đương nhiên tôi biết rõ, kết hôn được hơn hai mươi năm, Lê Hoài Lâm, ông có lỗi với tôi!” Nguyễn Hồng Mai nói mãi không dứt, trong miệng liên tục thốt ra những lời khó nghe: “Bây giờ ông lại còn bị gái trẻ mê hoặc! Chạy đến cái loại quán cà phê tình cảm này hẹn hò. Phì, hai người đúng là không biết xấu hổ! Cô Ngọc Anh, xem ra trẻ con không có mẹ dạy có khác, không có liêm sỉ!”

“Nguyễn Hồng Mai!” Lê Hoài Lâm tức giận gào lên.

Không thể ở lại lâu hơn, vì sợ vợ mình càng nói càng khó nghe, nên ông ấy lúng túng nhìn về phía Lam Ngọc

Anh: “Xin lỗi cô Ngọc Anh, hôm nay trước hết cứ như vậy đã, sách tôi xem xong sẽ trả lại cho cô!”

“Được… Lam Ngọc Anh gật đầu một cách miễn cưỡng.

Nguyễn Hồng Mai không tiếp tục kêu gào nữa vì mục đích của bà đã đạt được, bà không muốn chồng mình và Lam Ngọc Anh ở cùng nhau.

Bà cứ mặc cho Lê Hoài Lâm dắt cánh tay mình ra khỏi quán cà phê rồi ngồi lên xe rời đi.

Lam Ngọc Anh đợi vài phút rồi mới đứng dậy đi xuống tầng.

Cô không gọi điện thoại cho chú Lý, vì cô nghĩ nơi này gần chung cư nên có thể tiện thể đến nhà bạn thân của cô Trương Tiểu Du. Vì vậy cô ra đường thì vẫy xe.

Hành động vừa rồi của Nguyễn Hồng Mai khiến cô rất khó chịu, nhưng cô không muốn để ý tới vì cây ngay không sợ chết đứng, mà là cô đang nghĩ đến chuyện khác.

Giống như lần cô đụng mặt ở cửa nhà hàng ngày hôm đó, phản ứng của Lê Tuyết Trinh khi nhìn thấy cô và Lê Hoài Lâm rất giống Nguyễn Hồng Mai. Hai mẹ con họ đều rất giật mình và còn hơi hoảng hốt…

Trong lúc đang ngây ngẩn, một chiếc xe ô tô lặng lẽ mà dừng lại bên cô.

Lam Ngọc Anh nghĩ mình chắn đường xe nên cô định đi về phía trước hai bước để đón xe. Nhưng vừa mới bước được bước, một bản tay đột nhiên vươn ra từ cửa xe kéo cổ vào trong xe rất thô lỗ, sau đó còn dùng khăn tay bụm miệng cô lại.

Động tác rất nhanh chóng Lam Ngọc Anh thậm chí không kịp phản ứng.

Đối phương đẩy vào cửa xe đồng thời ra sức ép cô ấy ngồi vào ghế, ngay lúc đó chiếc xe con mau chóng đi theo.

Trong quá khứ đã có một trải nghiệm giống như vậy, lúc đầu khi lần đầu tiên gặp Hoàng Thanh Thảo, cô ta . cũng đã cử mấy người đàn ông mặc đồ tây màu đen bắt cô ấy đi, đến bây giờ vẫn còn nhớ như in.

Nhưng cô ấy lại biết rõ lần này không phải cô ta, vì người mà cô ta cử đến tuy thô lỗ bắt người giữa ban ngày, nhưng hành động lại rất bình thường, không làm cho cô ấy đau, mà người đàn ông bắt cô ấy lên chiếc xe này toàn thân cũng là một bộ quần áo màu đen, khuôn mặt toát ra vẻ hung hãn.

Lam Ngọc Anh dùng hết sức để vùng vẫy, khăn bịt mồm rơi xuống đất.

Cô ấy muốn lao ra mở cửa xe, nhưng tên lái xe đã sớm khóa cửa xe lại, bất kể cô ấy cạy bẻ cũng chẳng có ích gì.

Cô ấy kiều mạng dùng tay đập lên cửa kính xe, ven theo dọc đường muốn thu hút sự chú ý của người đi đường xung quanh hoặc sự chú ý của những chiếc xe đi qua, chỉ tiếc là cô ấy lại phí công vô ích, vì của sổ kích được dán một lớp ni lông màu đen để chống nắng, nên chỉ có thể nhìn từ bên trong ra, mà không thể nhìn từ ngoài vào trong.

Người đàn ông vẻ mặt hung hãn thấy thế liền đưa tay lôi cô ấy trở lại.

“Anh làm gì thế, thả tôi ra!”

“Anh là ai, rốt cuộc anh muốn gì chứ? Các người có biết làm như này là phạm pháp hay không?”