Lam Ngọc Anh bị đau, tức giận mà không dám nói gì.
Vào lúc anh hơi rời đi, vuốt vuốt lỗ tại mình, do dự nhỏ giọng hỏi, “Vậy......
Em về khách sạn?” “Hừm!” Hoàng Trường Minh lại đưa điều thuốc vào trong miệng một lần nữa.
Lam Ngọc Anh quan sát mấy giây, thấy anh thật sự không có muốn muốn thả mình đi, mới vặn cây son môi trong tay ra.
May mà lúc gần đi chuyên viên trang điểm đã đưa cho cô, vừa rồi bị anh hôn đã trôi mất, vừa đúng lúc có thể tô lại một lần nữa.
Không có gương mini, cô dùng màn hình di động thay thế.
Có hơi tối, hơn nữa ngày thường rất ít trang điểm, tốc độ tô son của Lam Ngọc Anh rất chậm.
Hoàng Trường Minh vẫn luôn hút thuốc nhả khói ra ngoài cửa sổ xe, nhưng tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên người cô không rời đi, bao gồm cả động tác cô đang tô son môi.
Váy trễ vai, không có tay áo, hai cánh tay tuyết trắng lộ ra bên ngoài, vải bằng tơ lụa màu đen như mực, càng làm tôn lên làn da trắng nõn của cô, hướng lên trên, gương mặt được trang điểm tinh tế.
Không đẹp đến mức kinh hãi, nhưng tuyệt đối không thể dời mắt.
Đặc biệt là đôi môi ướt át xinh đẹp, giống như là nụ hoa giờ giờ phút phút mê hoặc người ta ngắt xuống......
Yết hầu Hoàng Trường Minh có chút khô khốc, anh lại hung hăng hút một hơi thuốc lá, mới phát hiện không biết điều thuốc đã cháy hết từ bao giờ.
May là Phan Duy ở phía trước quay đầu lại, cung kính nói một tiếng: “Tổng giám đốc Hoàng, tới rồi!”
Hoàng Trường Minh mượn cơ hội dập tắt đầu mẩu thuốc lá, nhàn nhạt gật đầu.
Xe dừng lại bên phía Lam Ngọc Anh, cô lại giấu son môi vào trong lòng bàn tay một lần nữa, Phan Duy đi tới kéo cửa sau xe ra cho cô.
Mới vừa nhấc làn váy lên chuẩn bị xuống xe, cảm giác cánh tay bị người khác túm lại.
Cửa xe cũng “Rầm” một tiếng rồi bị đóng lại.
Lam Ngọc Anh khó hiểu quay đầu lại, nụ hôn của Hoàng Trường Minh đánh úp lại lần nữa.
"Um......"
Toàn bộ đầu óc cô bị xoay vòng vòng.
Năm phút sau, cửa xe bị đẩy ra lần nữa.
Hoàng Trường Minh và Lam Ngọc Anh lần lượt đi xuống, sắc mặt người xuống trước vẫn bình tĩnh như thường, nhưng người phía sau đỏ bừng mặt cúi thấp đầu.
Từ trong thang máy đi ra, tay Lam Ngọc Anh không tự giác được sở ở bên môi.
Vừa rồi tô son quá vội vàng, cho nên hơi tô lệch ra bên ngoài.
Lam Ngọc Anh cúi đầu, nhìn cánh tay rắn chắc đang giữ lấy eo mình, không nhịn được nhẹ nhàng kéo một chút, “Anh Hoàng, lần sau anh có hôn tôi thì có thể nói cho tôi một tiếng hay không...
"Hửm?” Hoàng Trường Minh nhướng mày.
“Để tôi lau son môi trước...
“Hả?” Hoàng Trường Minh vẫn nhưởng mày như cũ.
Lam Ngọc Anh liếm liếm môi, nét mặt vô cùng nghiêm túc, “Tôi sợ anh bị trúng độc!”
Hoàng Trường Minh: “
Phan Duy ở phía sau không nhịn xuống “Phi” một tiếng, bị boss liếc mắt vội nhìn về phía khác.
Hội trường to như vậy được bố trí thành tiệc tối, lộng lẫy xa hoa.
Lam Ngọc Anh được Hoắc Trừng Uyên đưa vào bên trong, rất nhiều người đi quang qua đều đi tới chào hỏi, bỗng nhiên cảm thấy mình giống như cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, kéo làn váy ở trên thảm, tất cả đều rất không chân thật.
Không khí rất rộn rã, tiếng âm nhạc vừa vang lên đã có người đi xuống sàn nhảy, còn lại đều đang bàn tán xôn xao.
Hoàng Trường Minh lạc ly rượu vang đỏ trong tay, khẽ hất cắm về phía trung tâm hội trường, "Sẽ khiêu vũ chứ?" "Không...
Lam Ngọc Anh xấu ho" “Ngốc!” Hoắc Trường Yên ngắt lời cô, rồi lại nói, “Đợi lát nữa tôi dạy cho em.
Lam Ngọc Anh lắc lắc đầu, “Vẫn nên thôi đi, tôi cũng không thích lắm..."
Lúc này Phan Duy đi đến bên cạnh bọn họ, chỉ chỉ vào một người nước ngoài đứng cách đó không xa, nói là tổng giám đốc đầu tư ở nước ngoài.
Hoàng Trường Minh gật đầu, sau đó nói với cô, “Tôi có chuyện muốn nói, đợi chút nữa xong việc tôi sẽ đi tìm em.” “Vâng!” Lam Ngọc Anh trả lời.
Hoàng Trường Minh đi được hai bước, lại quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của cô.
Anh không nhịn được quay lại, phát ra một tiếng than vừa lòng lại bất đắc dĩ, “Không cần đứng một chỗ chờ tôi, có thể tùy tiện đi dạo, đối diện có quầy đồ ăn tự phục vụ, tôi có thể tìm thấy em.
Sau khi cô gật đầu, Hoàng Trường Minh mới xoay người đưa Phan Duy rời đi.
Anh đã nói vậy rồi nên bước chân Lam Ngọc Anh di chuyển về nơi ít người, thật ra cô có hơi đói, nhưng khi đối mặt với những món ăn rực rỡ muôn màu, ngược lại lại có cảm giác ăn không ngon miệng, chỉ ăn một miếng bánh nhỏ rồi đặt xuống đĩa.
Hoàng Trường Minh không ở bên cạnh, thật ra cô rất không được tự nhiên.
Thỉnh thoảng lại có khách đi vào bữa tiệc, Lam Ngọc Anh chỉ lợ đăng liếc mắt nhìn một cái.
Liếc mắt một cái, lại khiến cô chấn động.
Tuy rằng không hoàn toàn thấy rõ ràng khuôn mặt, nhưng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.
Là anh ta!
Lam Ngọc Anh dường như không kiềm chế được cơn hoảng loạn trong lòng, chỉ cảm thấy trên trán và trong lòng bàn tay đang không ngừng toát mồ hôi ra bên ngoài, mà trên người lại cảm thấy lạnh lẽo.
Bên cạnh có nhân viên bên champagne đi qua, cô cầm ly quay lưng lại uống cạn sạch, miễn cưỡng bình tĩnh lại.
Khi cô xoay người lại, người kia đã nhìn thấy cô.
Giống như sợ cô sẽ bỏ trốn, tựa như chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt cô: "Anh Anh, đúng là em!" Cập hật chương mới nhất tại T ruyện88.net
Thân thể hiện ngang của người đàn ông, vẫn giống trong trí nhớ của cô, đường nét anh tuấn cứng rắn nhìn rất nghiêm túc.
Chỉ là khi anh cười lên, là có loại cuốn hút không nói nên lời, như là ngọn gió xuân đầu tiên khi ngày đông giá rét trôi qua, khi người ta chưa cảm nhận được sự ấm áp của nó, trái tim đã ấm rồi, cả người phát ra sự thành thục chỉ có tuổi tác và kinh nghiệp với hợp tạo thành.
Trong cổ họng Lam Ngọc Anh giống như nghẹn một tảng đá, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh ta.
Có người không biết điều đi lên, “Cô gái, có thể mời cô nhảy một điệu không?" “Thật ngại quá!"
Lam Ngọc Anh vừa nghe anh ta phát âm bằng tiếng Anh tiêu chuẩn, sau đó cơ thể đã bị anh ta đưa ra sàn nhảy.
Đồng thời hai bàn tay đang rũ xuống bị kéo lên, một tay đặt ở trên vai anh ta, một tay đặt ở trên eo anh ta, mà tay anh ta cũng đặt ở trên bả vai và sau eo cô, ngay sau đó, bắt đầu di chuyển theo âm nhạc.
Lam Ngọc Anh có chút hoảng hốt, giống như quay về quá khứ.
Ở nhà cũ trong con ngõ nhỏ, dùng ăng ghi âm phát nhạc, anh ta cũng ôm mình xoay tròn như thế này, cô không hề có chút nhịp điệu nào cả, cứ hai bước là phải đạp lên trên ủng quân đội của anh ta, nhưng anh ta vẫn đầy kiên nhẫn như cũ, ôm cô xoay tròn, rồi tiếp tục xoay tròn….....
Ký ức và hiện thực chồng chéo lên nhau, tinh thần nặng nề của Lam
Ngọc Anh đều hiện rõ ở trên mặt anh ta.
“Anh còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi, đêm đó ở quảng trường Thời Đại quả nhiên là em.”
Cổ họng Lam Ngọc Anh nghẹn lại.
Cũng nhớ tới ngày đó ở quảng trường Thời Đại, bóng dáng quen thuộc từng lướt qua nơi xa xa.
Thấy cô vẫn luôn im lặng không nói, anh ta cười, vỗ vỗ đầu cô giống như trước kia, “Cô nhóc nhẫn tâm, em định cứ mãi không nói chuyện với anh như vậy sao?”
Lam Ngọc Anh há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng nói: “Anh Nguyễn Phong
Chỉ là ba chữ, cô đã sắp dùng hết sức lực toàn thân mình.
Lam Ngọc Anh cho rằng khi gặp lại anh sẽ chất vấn mình tại sao một năm trước không xuất hiện ở sân bay, hoặc là sẽ chất vấn mình vì sao vẫn luôn trốn tránh anh ta, nhưng khi anh ta mở miệng, lại là cười thật thật tươi nói một câu, “Tuyết Tuyết rất nhớ em.
Vậy còn anh?
Lam Ngọc Anh chỉ có thể buột miệng thốt ra ở trong lòng.
Nếu là trước đây thì không sao, bây giờ cô nào còn có mặt mũi nữa.
Vừa đúng lúc kết thúc một bài, các đôi nam nữ đang khiêu vũ ở bên cạnh đều buông bạn nhảy rồi tản ra, hai người cũng buông nhau ra, Lam Ngọc Anh nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang đứng thắng ở kia.
.