Chương 703
“Trường Minh, chuyện gì thế?” Lê Tuyết Trinh không hiểu.
“Cô muốn biết tại sao tôi lại hồi phục lại trí nhớ không?” Hoàng Trường Minh hỏi.
“Anh hồi phục thế nào?” Lê Tuyết Trinh đành phải nói tiếp.
“Thực ra chuyện này không quan trọng” Hoàng Trường Minh không trực tiếp trả lời, mà lại nói mập mờ.
Khi biểu cảm của cô ấy càng tỏ ra nghi hoặc, anh ta mới ung dung nói: “Điều quan trọng là, tôi phát hiện bản thân mình mất trí nhớ không phải do tai nạn xe gây ra, càng không phải vấn đề về y học không giải thích rõ ràng mà bác sĩ nói, mà là do có người cố ý gây ra.
“Vậy sao?” Lê Tuyết Trinh trong lòng “lộp bộp” một tiếng.
“Lê Tuyết Trinh, lẽ nào cô còn không rõ sao?” Hoàng Trường Minh đồng tử thu nhỏ lại, giống như đang thăm dò “Trường Minh, sai anh lại hỏi như vậy, em, em đương nhiên là không biết rồi!” Lê Tuyết Trinh ngữ khí có chút không tự nhiên, tay cầm túi sách, cũng vô ý thức mà nằm chặt lại, giống như lo sợ sẽ bị người khác nhìn thấu tâm can, nhưng vẻ mặt vẫn cực kỳ bình tĩnh, đứng dậy nói: “Trường Minh, chút nữa em còn có hẹn, em đi trước đây!”
Trong phòng khách, Lam Ngọc Anh đứng trước cửa sổ lá sách, từ trong khe hở có thể nhìn xuống cảnh tượng nào nhiệt bên dưới.
Cô ấy âm thầm thở vài hơi thật sâu, để cho tâm trạng bản thân thả lỏng.
Tuy nhiên vừa nãy cô ấy thoải mái nói chuyện với Hoàng Trường Minh, nhưng nghĩ đến hiện tại anh ấy và Lê Tuyết Trình ở trong phòng khách, trong lòng vẫn có chút để bụng, xem ra sự cẩn thận này trong lòng phụ nữa là có thật.
Cô thư ký đi vào, đặt cốc trà lên bàn: “Chị Lam, trà của “Cảm ơn.” Lam Ngọc Anh trị. ngoảnh lại ra hiệu Đó là nữ thư kỷ lần trước tiếp đãi cô ấy và đồng nghiệp Chu Thần, nhưng lần này rõ ràng ánh mắt nhìn cô ấy không giống như lần trước, ánh mắt có ý thăm dò, lúc rời đi, còn lén lút ngoảnh lại nhìn trộm cô ấy.
Mà sau khi nữ thư ký rời đi, ngoài cửa thỉnh thoảng có người đi qua ngó nhìn vào. Người càng ngày càng đông và dường như càng to gan hơn, có vài nữ thư ký còn dám mở hé cửa, cùng nhau thì thầm.
“Nhìn rõ chưa? Chỉnh là cô ấy, người lúc đó tay trong tay với giám đốc Hoàng đi lên, ở tầng một có rất nhiều người chứng kiến rõ ràng!”
“Nhưng chẳng phải giám đốc của chúng ta đã đính hôn rồi sao, hơn nữa khoảng thời gian trước tôi hình như nghe được trong ngày đính hôn đã chuẩn bị hôn lễ rồi, cô gái này từ đầu chui ra vậy? Không phải tiểu tam đó chứ, tiểu tam có thể trắng trợn hiển nhiên như vậy sao?”
“Đó không phải tiểu tam thì còn là gì nữa! Vì chị Lê hiện tại đang ở phòng làm việc, nên cô ta mới chốn đến phòng họp đó! Hoàng hậu ở đây, làm gì có chỗ nào cho thứ tiểu tam cơ chứ, nhưng nói đi nói lại, làm gì không làm lại đi làm tiểu tam, chà chà!”
Nhưng còn phải xem tiểu tam là loại người nào, cử cho là cô không muốn làm tiểu tam của giám đốc Hoàng đi, nhưng thật ra cho dù có muốn làm tiểu tam của giám đốc thôi, cô nằm mơ cũng không được, đừng nói là tiểu tam, cho dù chỉ là tình một đêm, cũng có rất nhiều nữ nhân viên trên dưới Hoàng Đức cũng phải tranh nhau sứt đầu mẻ chán.
Lam Ngọc Anh tuy rằng không cố ý nghe, nhưng ở ngoài cửa âm thanh cứ loáng thoáng vọng lại.
Lam Ngọc Anh ngồi trên ghế sô pha nhấc chén trà lên, thổi những lá trà lơ lửng trên cốc, muốn vờ như không nghe thấy gì cả, nhưng tâm trạng không bị ảnh hưởng một chút nào, tuyệt nhiên là giả.
Nhưng cũng may, không lâu sau bóng dáng của Phan Duy đã xuất hiện.
Mấy người hé cửa nói xấu bên ngoài, cũng đồng thời giải tán.
“Cô Lam, giám đốc Hoàng bảo cô qua đó!”
“Ừm.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Đặt tách trà chưa uống xuống bàn, theo sau Phan Duy rời khỏi phòng khách.